Sau khi Đường phu nhân nổi giận nói ra những lời này, lập tức quay người mở cửa phòng bệnh, nói với Nhạc Gia Văn: "Bác sĩ Nhạc, ta đã quyết định ly hôn với Đường Chí Dong. Chuyện bồi thường, làm phiền bệnh viện bàn bạc với bọn họ đi!"
Bà nắm tay Đường Kiều, không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng nói: "Xin nhường đường!"
Liền trực tiếp xuyên qua đám người đi ra ngoài!
Hành động này của Đường phu nhân không ai nghĩ tới, nên lúc này tất cả mọi người đều kinh ngạc không nói nên lời.
Bản thân Đường Kiều lại rất vui vẻ cũng Đường phu nhân ra khỏi bệnh viện.
Đường phu nhân nhìn hoàng hôn, đột nhiên nói: "Kỳ thật mẹ đã sớm nghĩ thông, người như vậy, ta còn ở cùng hắn làm cái gì."
Đường Kiều gật đầu, vui mừng thay bà.
"Mẹ, Đường gia vì địa vị của bác chắc chắn sẽ không đồng ý cho mẹ ly hôn." Đường Kiều bình tĩnh nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta phải nhanh chóng hành động, đừng làm cho bọn họ có cơ hội can thiệp."
Đường Kiều nói rất có lý, Đường phu nhân nghe xong gật đầu liên tục: "Con nói rất đúng."
Đường Kiều mỉm cười ôm cánh tay Đường phu nhân: "Tức giận với bọn họ làm cái gì a? Đối với chúng ta, bọn họ chỉ là cái rắm."
Đường phu nhân lườm con gái: "Cô gái tốt không được nói những lời này."
Đường Kiều cười cười nói: "Chắc mẹ còn chưa đọc báo đúng không? Đi thôi, chúng ta đi mua một tờ báo Tân Giang hôm nay. Bài báo viết rất hay."
Đường phu nhân gật đầu nói: "Bác con làm đó!"
Đường Kiều gật đầu, hiểu rõ: "Con cũng đoán là bác làm." Bài viết đúng trọng điểm, ảnh chụp cũng rất đẹp, vừa nhìn liền biết ai làm. Mẹ nàng không thể nghĩ được những chuyện này.
"Tiểu thư, tiểu thư.."
Tứ Diệp vội vàng chạy đến.
Đường Kiều dừng bước, Tứ Diệp vỗ ngực: "Vừa rồi em còn đứng lại nghe một lúc.. Lô Vũ Lâm kia còn khuyên lão gia nha! Nhưng lão gia không chịu nghe, nói là nhất định phải ly hộn với phu nhân."
Tứ Diệp thở dốc, lại nói: "Bác sĩ Nhạc nói bọn họ phải bồi thưởng tổn thất cho bệnh viện năm ngàn đồng!"
Nói tới đây, hai mắt Tứ Diệp mở to, số tiền này đối với những người như bọn họ có thể nói là cả đời cũng không có khả năng có được.
Đừng nói là Tứ Diệp, dù là Đường phu nhân cũng lắp bắp kinh hãi. Bà ngẩn người: "Này.. Nhiều như vậy sao?"
Đường Kiều nói: "Chắc là bởi vì bọn họ phá hỏng thiết bị đi? Ai biết được đồ của bệnh viện đắt thế nào? Nhưng mà con đoán, chắc là bác sĩ Nhạc cố ý đó."
Đường phu nhân lập tức nói: "Con đừng nói như vậy, bác sĩ Nhạc không phải người như thế."
Đường Kiều bật cười thành tiếng, mẹ nàng chắc chắn là người ngây thơ nhất.
Nàng nhẹ giọng: "Mẹ còn chưa hiểu sao? Bác sĩ Nhạc đại diện cho ai? Đại diện cho bệnh viện nha. Nếu bồi thường ít, sau này ai ai cũng theo lệ đó, bệnh viện sẽ thành cái chợ mất. Mẹ có tin không, chỉ cần chuyện bọn họ bồi thường năm ngàn đồng bị truyền ra ngoài. Từ nay về sau không có người dám gây sự ở bệnh viện nữa. Không phải người điên thì ai muốn táng gia bại sản chứ!"
Đường Kiều phân tích đạo lý rõ ràng. Đường phu nhân nghe vậy, gật đầu.
"Con nói đúng." Bà lại cảm khái: "Không nghĩ tới vô tình lại tiết kiệm được một số tiền lớn như vậy."
Đường Kiều nở nụ cười, vội vàng gật đầu: "Đúng nha. Không bằng mẹ cho con đi mua quần áo đi?"
Đường phu nhân mỉm cười đồng ý, lại lập tức nói: "Hôm nay muộn rồi, ngày mai đi."
Đường Kiều vui vẻ.
Không biết vì sao, tuy răng Đường Chí Dong quyết định ly hôn với Đường phu nhân, nhưng bọn họ không có một chút buồn phiền nào. Ngược lại, lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Đường Kiều cảm thấy như vậy không có gì không tốt cả. Cha nàng đã yêu Hồ Như Ngọc như thế thì đi sống cùng Hồ Như Ngọc đi. Tóm lại, không có đồ cưới của mẹ nàng, Hồ Như Ngọc không thể giết Đường Chí Dong như kiếp trước. Kết quả này không phải rất tốt sao? Tối thiểu cũng để cho Đường Chí Dong biết Hồ Như Ngọc là người như thế nào..
Tình cảm năm đó cầu mà không được đã làm cho Đường Chí Dong mất đi sức phán đoán. Sự tồn tại của Hồ Như Ngọc trong lòng hắn cũng trở nên bất khả xâm phạm.
Nếu đã thế, hãy để cho hắn tự mình cảm thụ một chút, nhìn hình tượng cao quý của Hồ Như Ngọc từ từ sụp đổ trước mắt hắn.
Đường Kiều ác ý nghĩ.
"Buổi tối gọi điện mời bác con đến ăn cơm."
Đường Kiều gật đầu đáp ứng.
Thẩm Thanh nhận được điện thoại của Đường Kiều, không nói hai lời lập tức chạy đến Đường gia.
Ông vừa vào cửa vừa vén tay áo: "Đường Chí Dong đâu?"
Đường Kiều nhìn Thẩm Thanh một thân lửa giận, cười nói: "Bác đừng tức giận."
Thẩm Thanh nghiên răng nghiến lợi gằn từng chứ một: "Hắn dám ly hôn với em gái ta? Ta thấy hắn chán sống rồi! Ta không làm cho hắn.."
"Bác!" Đường Kiều đột nhiên nghiêm túc nói: "Không cần quan tâm đến hắn! Mẫu thân ly hôn là chuyện tốt."
Thẩm Thanh vẫn còn chút tư tưởng lạc hậu, bảo thủ, ông nói: "Y Y còn nhỏ không.."
"Không có gì không cả!" Đường Kiều cao giọng nói: "Nhiều năm như vậy mẹ cháu đã sớm chịu đủ rồi, bây giờ ly hôn là chuyện tốt. Bác cho rằng Đường Chí Dong ly hôn thì có thể sống hạnh phúc sao? Cháu thấy việc bây giờ bác cần làm là mau chóng sắp xếp cho Đường Chí Dong và mẹ cháu ly hôn. Ly hôn, mẹ cháu mới yên bình. Còn Đường Chí Dong và Hồ Như Ngọc, bọn họ có thể hạnh phúc sao?"
Đường Kiều lạnh lùng đứng ở cửa, sắc mặt âm trầm: "Không có Thẩm gia thì Đường gia ngay cả chó cũng không bằng, bác không hiểu sao? Bọn họ không là cái thá gì hết! Nếu không ly hôn, Hồ Như Ngọc xúi giục Đường Chí Dong, không biết chừng lại làm ra chuyện gì!"
Thẩm Thanh là người thông minh, lập tức nhìn chằm chằm Đường Kiều, trầm thấp hỏi: "Có phải cháu.. Đã biết cái gì không?"
Đường Kiều mỉm cười: "Cháu nên biết gì sao? Cháu chẳng qua là muốn bảo vệ mẹ cháu mà thôi. Còn Hồ Như Ngọc.. Cháu muốn xem tình yêu mà Đường Chí Dong luôn đặt trên mồm vĩ đại cỡ nào. Đây là trừng phạt đối với hắn. Bác hiểu không?"
Thẩm Thanh biết, nhưng ông không nghĩ Y Y nhỏ tuổi lại có suy nghĩ như vậy.
Ông nhẹ giọng: "Y Y.."
Đường Kiều: "Cháu chắc chắn muốn mạng của Hồ Như Ngọc, chỉ có điều không phải bây giờ."
Nói xong, Đường Kiều xoay người vào nhà.
Hia người ở ngoài cửa nói gì đó Đường phu nhân cũng không nghe được. Nhưng lúc ăn cơm, Thẩm Thanh ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Ta sẽ nói với Đường Chí Dong, ngày mai phải đi làm thủ tục ly hôn."
Thẩm Thanh nhìn thoáng qua Đường Kiều, biểu cảm của nàng thật hồn nhiên, nhưng nghĩ đến sự tàn nhẫn trong nháy mắt vừa rồi.. Thẩm Thanh lắc lắc đầu, Y Y là bị ép thành như vậy.
"Đúng rồi Y Y. Hôm nay họ Lô kia nói linh tinh cái gì a. Hắn nói con có quan hệ thân thiết với ai?" Đường phu nhân nhớ lại việc này.
Đường Kiều ngẩng đầu, vô tội lắc đầu: "Không có a, hắn bị thần kinh đó."
Câu này Đường phu nhân tin, nhưng Thẩm Thanh lại không tin.
Ông biết Lô Vũ Lâm là loại người nào. Hắn sẽ không bắn tên không đích. Ông lập tức hỏi: "Hắn nói ai?"
Lần này là hỏi Đường phu nhân. Ông nhìn bộ dáng giấu diếm kia của Đường Kiều liền biết nàng sẽ không nói.
Đường phu nhân: "Nói Thất gia cái gì đó, tên này có chút quen tai."
Đường phu nhân không tiếp xúc nhiều với bên ngoài, tự nhiên không biết. Nhưng Thẩm Thanh lại lập tức nhìn về phía Đường Kiều, hỏi: "Cố Thất gia?"
Ông giật mình nghĩ đến tin đồn gần đây, ai ai cũng biết Lô gia đắc tội Cố Thất gia. Tuy rằng không biết vì sao đắc tội, nhưng hiện tại việc làm ăn của Lô gia từng bước gian nan. Điều này cũng là một trong những nguyên nhân ông quyết định từ bỏ việc làm thuyền.
Lô gia cũng coi như ông lớn trong giới thuyền vận, nhưng thật sự gặp phải đối thủ, vẫn không chịu nổi một đòn.
Thẩm gia vốn là lập nghiệp ở bến Thượng Hải, nghĩ đến tình hình bây giờ, càng thêm lý do để ông dừng việc làm ăn.
Thẩm Thanh nhìn chằm chằm cháu gái, hỏi: "Hắn nói là Cố Thất gia sao?"
Đường Kiều gật đầu, lại vội vàng xua tay: "Kỳ thật hắn đã hiểu lầm. Căn bản không có chuyện đó, Cố Thất gia làm sao có thể coi trọng cọng giá đỗ là cháu chứ?"
Thẩm Thanh lập tức nói: "Nói bậy, Y Y nhà chúng ta tốt như thế, hắn không nhìn trúng mới là mắt mù."
Đường Kiều: "..."
Thẩm Thanh vỗ đầu: "Ta bị cháu làm cho hồ đồ. Tóm lại, những người đó, cháu tránh xa một chút, họ không đơn giản. Đừng bị lừa! Còn Lô Vũ Lâm, hắn hiểu lầm thì cứ để cho hắn hiểu lầm đi."
Đường Kiều trầm ngâm một chút, nhẹ giọng hỏi: "Bác có thể kể cho cháu nghe ân oán giữa hai người không?"
Thẩm Thanh trầm mặc.
Đường phu nhân thấy thế vội nói: "Y Y ăn cơm đi. Trẻ con biết nhiều như vậy làm gì."
Nàng nhận điện thoai, đầu kia vang lên tiếng cười thanh thúy, giọng nói của Chu San San truyền đến: "Đoán xem ta là ai a?"
Nói như vậy ai sẽ không biết chứ!
Đường Kiều cười khanh khách: "Có phải là tiên nữ không?"
Lời này chọc Chu San San bật cười.
Chu San San nói: "Thật thông minh! Lập tức liền đoán đúng rồi. Đêm nay ta về rồi, ngày mai có muốn cùng đi dạo phố không? Ta có quà cho cô nha!"
Đường Kiều: "Được."
Chu San San: "Quyết vậy nha. Buổi sáng ngày mai chúng ta gặp nhau ở nhà hàng Mã Duyệt."
Đường Kiều nói thêm mấy câu liền cúp điện thoại. Nàng nhớ đến nhà hàng Mã Duyệt ở Cáp Nhĩ Tân, hoảng hốt lâm vào ký ức.
Nhưng rất nhanh liền lắc đầu.
Bóng đêm yên tĩnh.
Đường Kiều ngồi ngoài ban công ăn đồ ăn vặt. Xích đu nhẹ nhàng lắc lư. Đêm nay Đường Chí Dong không trở về. Bác đã nói ngày mai sẽ đưa mẹ đến tòa thị chính làm thủ tục ly hôn.
Rất nhiều chuyện không giống kiếp trước..
Nhưng dù là thế, Đường Kiều vẫn cả thấy hoảng hốt.
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên.
Đường Kiều: "Mời vào."
Người đến là Đường phu nhân. Đường phu nhân nhìn thấy đồ ăn vặt đầy đất liền hoảng sợ, bà ngây người, hỏi: "Y Y a, này.. Những thứ này con lấy ở đâu ra?"
Lại nghĩ, hỏi: "Không phải con lấy tất cả tiền tiêu vặt mua đồ ăn vặt chứ?"
Con gái bà không giống người sẽ làm ra việc ngu ngốc này a!
Đường Kiều cười cười vào phòng, trong tay còn cầm một hộp bánh.
Nàng mỉm cười: "Một người bạn cho con."
Đường phu nhân không tin, ánh mắt hoài nghi nhìn nàng: "Bạn bè gì mà có thể cho con nhiều đồ ăn vặt như vậy chứ? Con nói thật đi, có phải con tiêu hết tiền tiêu vặt rồi không?"
Đường Kiều lập tức đi lấy túi tiền của mình: "Mẹ xem, đều ở đây nha! Không mất đồng nào. Thật sự là được cho mà."
Nàng ưỡn ngực, đắc ý nói: "Bởi vì con rất đáng yêu, nên người ta mới tặng hết cho con."
Đường phu nhân: "..."
Bà lo lắng vô cùng sờ sờ trán con gái, nói: "Này.. Con không bị bệnh chứ?"
Đường Kiều chu miệng, không vui.
"Sao mẹ có thể nói con như vậy chứ!"
Nàng chỉ chỉ đống đồ, nói: "Tất cả đều là Thất gia cho con! Cho con hết đó!"
Ánh mắt Đường phu nhân híp lại, chậm rãi nói: "Không phải con nói.. Hai người không có quan hệ gì sao? Đứa nhỏ chết bầm này, bây giờ con biết nói dối mẹ rồi đúng không?"
Đường Kiều: Lỡ mồm rồi! Sao không nghĩ đã nói ra rồi!