Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 10: MẸ TRÒN CON VUÔNG



Tôi dùng sức nắm chặt tay, cố hết sức đánh đuổi cái cảm giác ấy đi.

Nhưng bên tai cứ ẩn hiện như nghe thấy những tiếng rì rầm nói chuyện vậy.

Hoặc là rất nhiều người cũng có cảm giác ấy, lúc một mình bạn im lặng ngồi trong phòng đọc sách hoặc nghịch điện thoại, bên tai nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng cho dù bạn lắc đầu khiểu gì, cũng không làm những âm thanh ấy biến đi được.

Tình trạng lúc này của tôi cũng y như vậy, thậm chí tôi còn cảm giác tiếng nói chuyện, là từ phía dưới đáy thuyền vọng lên!

Càng muốn loại bỏ chúng đi, những âm thanh ấy càng to, thế nhưng lại cứ không nghe rõ chúng nói gì.

Ào ạt! Đúng lúc ấy, phía đám bầu nước bên sườn, đột nhiên phát ra tiếng đạp nước!

Tôi vội nhìn sang!

Lưu Văn Tam vụt ngoi lên từ giữa một đám bầu nước!

Trên đầu lão đội dây bầu nước, áo dính sát vào người, tóc tai trông vô cùng rũ rượi.

Lão thở hồng hộc mấy hơi, rồi lại lặn tiếp xuống!

Cái kiểu căng thẳng ấy, ngược lại khiến cho mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh lại.

Lại qua mười mấy phút, Lưu Văn Tam vẫn chưa lên... Lão cũng chẳng ngoi lên lấy hơi!

Nỗi lo lắng trong lòng càng mạnh lên, Lưu Văn Tam chẳng lẽ có chuyện gì rồi?

Thế nhưng tôi cũng chẳng biết bơi lắm...

Ở đây không đèn không đuốc, nhỡ mà có chuyện gì thật, thì Lưu Văn Tam chỉ còn nước bàn giao ở đây thôi...

Bốp!

Bên mạn thuyền, hình như bị người đập tay vào!

Tôi giật mình nhìn sang, ở đấy có một bàn tay bám vào! Ngay sau đấy là Lưu Văn Tam chống cả nửa người lên.

Tôi suýt nữa thì khóc vì sợ, cái lão Lưu Văn Tam lên thuyền, y hệt như lần trước ở vũng Lương!

Giống như quỷ nước vậy, dọa chết người không cần đền mạng!

“Thập Lục, ra kéo tao phát!”

Lưu Văn Tam khẽ gầm một tiếng, tôi phản ứng lại, liền giơ tay ra nắm lấy bắp tay Lưu Văn Tam.

Lão đang sống chết trèo lên, còn tôi cũng dùng hết sức kéo.

Thế nhưng lão nặng trịch ra, cảm giác như đang kéo một tảng đá vậy.

Gần như dùng hết sức bình sinh, trán Lưu Văn Tam gân xanh nổi hết cả lên, lão leo lên được nửa người nữa, tôi mới kinh hoàng phát hiện, trên vai lão buộc hai sợi dây thừng, phân hai bên trái phải, xuống dưới cách chưa đến nửa thước, là một cái đầu.

Mái tóc ướt nhẹp, rũ xuống cả cái đầu, che kín khuôn mặt.

Lờ mờ vẫn có thể nhìn rõ, lão đang cõng một cái xác ngửa mặt.

Tôi cũng chẳng biết lôi với kéo mất bao lâu, có lẽ, ít nhất cũng đến nửa tiếng đồng hồ?

Cuối cùng Lưu Văn Tam cũng lên thuyền.

Lão gỡ xác chết ra, đặt nằm trên thuyền, rồi ngồi xuống thở dốc, giống như ống bễ hỏng vậy, hơi trước không liền hơi sau.

“Bà nó! Khó vớt kinh, cô ta chìm xuống tận đáy sông rồi, nếu mà đến muộn một tý, sợ là không vớt lên nổi.” Lưu Văn Tam khàn giọng bảo.

“Thập Lục, nhanh làm đi, khẩn trương lên, nhớ đừng có để quá mười hai giờ đấy.” Lưu Văn Tạm giục tôi.

“Mười hai giờ? Chẳng phải là giờ tý à?” Tôi vô thức trả lời.

Cúi đầu nhìn đồng hồ, mới có lúc thế, mà kim đồng hồ đã chỉ sang mười giờ!

Chúng tôi tám giờ đến bến tàu sông Dương, mất chút ít thời gian, nhiều nhất cũng không quá tám rưỡi là bắt đầu vớt xác.

Thế mà không ngờ, quá trình này mất những tròn một tiếng rưỡi!

“Giờ tý?” Lưu Văn Tam rõ ràng có vài phần nghi hoặc.

Tôi giải thích: “Hiện giờ chúng ta dùng hai mươi tư giờ để tính thời gian, trên thực tế, giờ tý đã được tính sang ngày thứ hai rồi, tên cháu La Thập Lục cũng là do nguyên nhân này, cháu sinh vào giờ tý ngày mười lăm tháng tám. Bây giờ là mười giờ, nên chúng ta chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa thôi.”

Tôi vừa nói xong, Lưu Văn Tam rõ ràng ngẩn người ra một cái, rồi lão đập mạnh vào trán: “Cái đ-t! Tý nữa thì quên mất vụ này! Thập Lục, mày làm nhanh nhanh lên! Phải giải quyết xong trước giờ tý! Nếu mà không xong được, thì chỉ có tiễn cô ta xuống lại thôi!”

Tôi cũng hiểu rõ, không có thời gian dây dưa nữa, ngồi xổm xuống giữa hai chân xác nữ.

Cô ta thân hình cao ráo, ít nhất cũng hơn một mét bảy lăm.

Cô ta mặc một cái váy trắng, tóc cũng rất dài, xõa ra đến tận eo, lúc này đã có thể nhìn rõ khuôn mặt.

Khuôn mặt trái xoan sắc nét, đôi mắt nhắm nghiền.

Sắc mặt cô ta lại có cảm giác hồng hào, dưới ánh trăng sinh động như còn sống.

Đây rõ ràng không giống người chết, mà càng giống như người sống hơn!

Lưu Văn Tam nói không sai chút nào, thêm một ngày nữa, sợ là cô ta sẽ thành sát, như cá trong nước, lão không những không dám vớt, mà còn phải tránh xa.

Ánh mắt tôi nhìn sang cái bụng.

Bụng cô ta không to lắm, phán đoán theo mức độ to nhỏ, thì nhiều nhất cũng chỉ tầm sáu bảy tháng!

Người bình thường nếu sáu bảy tháng sinh, thì trăm phần trăm là đẻ non, nếu không có lồng ấp, đứa trẻ sợ là không sống sót được.

Những suy nghĩ ấy chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Tôi hít một hơi thật sâu, đưa tay lật váy của cô ta lên.

Đôi chân dài mịn màng, thậm chí vẫn còn chút đàn hồi.

Tôi đặt một tay lên bụng cô ta, ấn nhẹ, mồm khẽ lẩm nhẩm: “Sinh hài linh, tránh dương quan!”

“Thai thiếu tháng, hồn đã toàn!”

“Đặt hối danh, mười hai tháng, cống nến hương, đỡ âm linh!” Tôi học theo giọng điệu của bà nội, câu cuối cùng kéo dài giọng, vô cùng chói tai rợn người, trên mặt sông Dương, hình thành nên từng trận tiếng vọng âm!

Vãng sinh chú này, so với của bà nội, bà niệm là thai đủ tháng, còn tôi niệm là thai thiếu tháng, hồn đã toàn.

Thai đủ tháng thì có thể sinh thường, đứa trẻ chắc chắn bình an, như thế xác nữ có thể yên tâm sinh nở.

Thai thiếu tháng, hồn đã toàn, có nghĩa là mặc dù đứa trẻ chưa đủ lớn, nhưng hồn phách đã đầy đủ, âm thai như thế đã có thể ra đời rồi. Đây là an ủi xác nữ, cũng là để âm thai trong bụng cô ta yên tâm.

Nếu không niệm theo tình trạng thực tế, thì sẽ có vấn đề ngay.

Bên cạnh, Lưu Văn Tam kinh ngạc nhìn tôi, hình như không tin được, tôi cũng có thể phát ra âm thanh như thế!

Thế nhưng cái bụng của xác nữ, lại không có tý phản ứng nào.

Thậm chí tôi còn có cảm giác, cô ta dường như động đậy một cái, rồi không cử động được nữa.

Lúc này tôi mới phát hiện, trên người cô ta bị buộc rất nhiều dây thừng, thậm chí ở chỗ khớp xương, còn bị đóng đinh gỗ đào.

Lưu Văn Tam lại trực tiếp trấn xác cô ta luôn!

Tôi cau mày nói: “Không được trói cô ta, nếu không đứa trẻ không ra đời được.”

Cùng lúc đấy, có một ánh mắt âm u, lạnh lùng hướng về phía tôi.

Tôi ngẩng đầu, mới phát hiện, đôi mắt của xác nữ he hé mở!

Là cô ta đang nhìn tôi?

Ánh mắt ấy âm u, rồi dần chuyển thành đau khổ, dường như đang cầu xin tôi.

Lưu Văn Tam lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, con đàn bà này dữ lắm! Không trấn áp cô ta, căn bản không lên nổi thuyền, bỏ trói, cô ta lập tức xuống nước ngay!”

“Cô ta không tin chú, cũng ko tin mày, chỉ muốn chờ sang ngày mai tự mình sinh âm thai, như thế chẳng ai áp chế được cô ta nữa!”

“Hơn nữa, cô ta chắc chắn sinh được! Ban nãy còn kéo không cho chú lên thuyền kìa, sức còn mạnh lắm!” Lưu Văn Tam nói rất nhanh, như bắn súng liên thanh vậy, liên tằng tằng nói một tràng.

Tôi chắc chắn chọn tin Lưu Văn Tam!

Có câu rằng quỷ nói liên thiên, nếu tôi tin cô ta mà không tin Lưu Văn Tam, thì mới loạn to ấy.

Tôi khẽ hít một hơi, trầm giọng niệm: “Tử mẫu sát, trời không dung!”

“Âm sai đến, vào vạc dầu! Lục đạo cấm, ngục tỳ sống!”

Lúc nãy là khuyên giải, giọng điệu như sơn ca, còn bây giờ là quát mắng cảnh cáo!

Cùng lúc đấy, Lưu Văn Tam ngồi cạnh cũng nghiêm giọng nói:

“Tạ Ngọc Khiết! Tôi nhận lời ủy thác của người nhà cô, đến đón cô về nhà! Vị này là Lưu âm bà tôi mời riêng đến cho cô! Cậu ta đã nói rõ với cô rồi, phải sinh đứa bé ra, thì cả cô với nó mới đi đầu thai được!”

“Nhưng nếu cô vẫn cứ u mê cố chấp, thì sau này, chẳng ai cứu được cô được!”

“Cô cứ nghĩ kỹ đi, rốt cuộc muốn kiếp sau được ông trời bù đắp, đứa bé đầu thai vào gia đình tốt hơn, hay là đưa nó theo cô chịu khổ ở sông Dương này, thậm chí bị âm sai bắt xuống âm giới bỏ vạc dầu!” Thái độ của Lưu Văn Tam, tàn nhẫn hơn nhiều so với tôi.

Đúng lúc ấy, thân thể xác nữ bất chợt co giật một cái, tôi vội ấn bụng cô ta, đồng thời dùng sức tách hai chân cô ta ra!

Mùi máu tanh lành lạnh buôn buốt, khiến người ta rất khó chịu.

Đứa bé, từ từ trồi ra ngoài, tôi mừng rỡ, dùng đôi tay đỡ lấy nó.

Vì thiếu tháng, nó chỉ to bằng bàn tay, nhìn nó không động đậy gì, thậm chí còn có cảm giác như hổ phách hóa ngọc!

Tôi lập tức dùng kéo, cắt đứt dây rốn của nó.

Tiếp đấy, tôi lấy ra một cái cân nhỏ, đặt nó lên, đo cân nặng.

Bà nội đỡ âm linh mấy chục năm, chỉ cần dùng tay nâng là biết được cân nặng.

Thế nhưng tôi không biết, đỡ âm linh cũng có cân số mệnh, chỉ là hơi phiền phức chút thôi.

Đo cân nặng xong, tôi thần sắc trịnh trọng, âm thanh càng trong trẻo, nói to: “Thiên kim nặng một cân một lạng mốt! Sinh vào năm Ất Dậu, tháng Canh Tuất, ngày Mậu Thân, tuổi gà!”

“Mẹ tròn con vuông! Xin chúc mừng!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.