Moore thở hổn hển, hùng hùng hổ hổ bước xuống xe, hai chân lại chợt mềm nhũn, chẳng làm được gì, còn suýt chút nữa ngã quỵ trên mặt đất.
Anh ta mắng to, được Eve vội vàng lao tới đỡ lấy.
Lục Tẫn Triêu chẳng khá hơn là bao. Ngủ một giấc dậy, cơ thể anh càng khó chịu hơn trước đó, anh đau đến mức đứng dậy cũng vất vả, bị Lâm Khiếu Minh nửa nâng nửa ôm xuống xe.
Bọn họ đi tới sau một tảng nham thạch to lớn đâm nghiêng mặt đất, Eve đẩy một cục nham thạch đỏ hồng sang bên, làm lộ ra cửa hàng ở bên dưới.
Moore giải thích: "Nơi này là hang động tự nhiên, gần đây không có khu vực khai thác mỏ, hẳn có thể xem như nơi an toàn nhất."
Đi dọc theo đường hầm quanh co uốn lượn qua bốn năm ngã rẽ, cuối cùng họ cũng nhìn thấy dấu vết sinh hoạt. Từng đống rác rưởi và phế phẩm được phân loại, chất đống tại ngã ba, còn có rất nhiều vật thể được lắp ráp thành hình thù kỳ quái.
Hẳn chúng cũng giống với chiếc xe bay rách rưới kia, đều do Moore dùng phế phẩm lắp ráp thành.
Không ít thứ có hình thù kỳ dị, nhìn từ xa chẳng biết có tác dụng gì. Đi thêm một khoảng cách nữa, anh nhìn thấy được hình dáng của căn phòng.
Moore đẩy cửa đi vào, đặt mông ngồi trên ghế sô pha. Cả người anh ta chìm trong ghế, chỉ còn hai tay và hai chân thò ra ngoài.
"Tất cả nghỉ ngơi đi." Moore uể oải khoát khoát tay: "Có chuyện gì để nói sau."
Eve dẫn hai người họ vào một phòng khác, trải đệm trên mặt đất, xung quanh có rất nhiều đồ đạc linh tinh, thế mà Lục Tẫn Triêu vẫn cảm thấy rất tốt. Trong tình huống hiện tại, có chỗ đặt lưng để ngủ là tốt rồi.
Lâm Khiếu Minh loáng thoáng nghe thấy tiếng nước, cậu đẩy tấm ván gỗ di chuyển được ở trong góc ra, thấy một nhánh mạch nước ngầm.
"Bên này có nước."
Lục Tẫn Triêu cũng lại gần, anh duỗi tay chạm vào, nước mát lạnh, thoạt nhìn sạch sẽ.
"Nước chảy, có thể tắm giặt quần áo." Lâm Khiếu Minh vẩy vẩy nước trên tay: "Anh ta biết tìm chỗ thật đấy."
Lục Tẫn Triêu nói: "Cậu tắm trước đi, xong xuôi ngủ một giấc cho đẫy, tôi nghỉ đủ rồi."
"Được." Lâm Khiếu Minh cũng không khách sáo. Cậu nhanh chóng cởi áo khoác ra, chỉ còn lại một chiếc áo ba lỗ sát người, tấm lưng rộng lớn khiến Lục Tẫn Triêu không nhịn được mà hâm mộ một phen.
Lục Tẫn Triêu trở về, thu dọn giường chiếu qua loa. Trong góc có một chiếc máy, trông như một chiếc máy pha cà phê, anh đặt cốc lên khay, nghiên cứu sơ qua, ấn xuống cái nút đầu tiên.
Máy móc sáng lên, phát ra giọng nam trầm thấp giàu tình cảm: "Chào ngài, xin hỏi ngài muốn uống chút gì?"
"Là chất lỏng chiết xuất ra từ loại hạt màu nâu được sấy khô ra sao? Xin lỗi tôi không có."
"Trà thì sao?"
"Lá cây dùng làm nước tắm. Xin lỗi tôi không có."
"Sữa bò?"
"Chất lỏng do bò cái bắn ra. Xin lỗi tôi không có."
Lục Tẫn Triêu: ...
Anh hít thở sâu, hỏi: "Thế mi có cái gì?"
"Tôi có thể cung cấp cho ngài nước màu đen, nước màu trắng, nước màu đỏ, nước màu xanh lam..."
"Cho tôi một cốc nước bình thường, cảm ơn."
Máy pha cà phê yên lặng, màn hình chợt sáng lên, rót cho Lục Tẫn Triêu một cốc nước.
"Cảm ơn." Lục Tẫn Triêu bê cốc đi.
Lâm Khiếu Minh đã tắm xong, đẩy ván cửa tiến vào, mái tóc ngắn dựng đứng như gai còn đang nhỏ nước: "Tôi xong rồi, anh đi đi."
Lục Tẫn Triêu vốc nước rửa mặt, dòng nước mát lạnh chảy xuôi qua vết thương trên mặt, rửa đi vết máu và vụn đất cát trong đó. Anh cúi đầu thở hổn hển, cởi áo khoác ra, nhúng nước lau người.
Lâm Khiếu Minh không lập tức đi nghỉ ngơi, chờ đợi ở phía bên kia tấm ván gỗ, cậu sợ Lục Tẫn Triêu mệt quá, lỡ trượt chân rơi vào trong nước mất.
Cậu quan sát một vòng căn phòng giản dị xây dựng nên từ hình dạng vốn có của hang động, không ít đồ đồng nát do Moore lắp ráp bị vứt ở đây, cậu đã nghe hết đoạn đối thoại vừa rồi giữa Lục Tẫn Triêu và máy pha cà phê.
"Này." Lâm Khiếu Minh nói với máy pha cà phê: "Mi tên là gì?"
Máy pha cà phê trả lời: "Chào ngài, tôi tên là Phân Tích - Vô Công Rồi Nghề."
Lâm Khiếu Minh nhướng mày, nhưng không phải bởi vì cái tên kỳ quặc này. Cậu nhìn chằm chằm máy pha cà phê, hỏi: "Bản thể của mi ở đâu?"
Màn hình của máy pha cà phê lóe lên, như thể bối rối dời mắt đi chỗ khác: "Bản thể gì chứ, ngài đang nói gì vậy?"
"Không có gì." Lâm Khiếu Minh nghe thấy âm thanh ở bên kia, cậu đẩy tấm vách ngăn ra ngó nghiêng. Lục Tẫn Triêu đã rửa ráy xong, đang giặt quần áo bọn họ thay ra.
Cánh tay anh lộ ra ngoài toàn là vết thương xanh xanh tím tím, có vết là do đánh nhau với Moore lúc trước, có cả vết do va chạm trong hang mỏ. Lục Tẫn Triêu vốn trắng, vết máu bầm thoạt nhìn lại càng đáng sợ.
"Cậu ngủ đi." Lục Tẫn Triêu dùng cùi chỏ đẩy bàn tay cậu ra, nghiêng đầu quệt đi giọt nước trên tóc: "Tôi sắp giặt xong rồi. Tôi thấy có thiết bị sưởi điện, chốc nữa đặt quần áo lên đó sấy, đến lúc ngủ dậy là mặc được rồi."
Lâm Khiếu Minh ngồi xổm bên cạnh nhìn anh giặt đồ, chợt hỏi: "Hối hận không?"
Lục Tẫn Triêu biết cậu đang nhắc đến điều gì. Từ bỏ tất cả ở hành tinh Nam Thiên để đi đến hành tinh Thủ Đô, nửa đường gặp phải bọn cướp, bị bắt đến hành tinh khoáng sản vắng vẻ, có thể sống sót rời khỏi đây không đều là một ẩn số.
"Không hối hận, đời này có một lần trải nghiệm như vậy cũng rất tốt." Anh cầm áo khoác lên vắt khô: "Hơn nữa, tôi không cảm thấy mình sẽ chết ở chỗ này."
Hai chân mệt mỏi của Lục Tẫn Triêu chưa thể tự đứng lên được, Lâm Khiếu Minh đỡ anh dậy, hai người lúi húi chui về phòng, giũ quần áo ra phơi trên thiết bị sưởi ấm.
Thứ này cũng do Moore làm, hoạt động dựa vào năng lượng từ quặng minh y. Thu dọn xong, Lục Tẫn Triêu thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên giường.
Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
"Cần coi chừng không?" Lục Tẫn Triêu nhỏ giọng hỏi, anh chỉ chỉ phía hang động Moore và Eve đang ở, lo lắng hai người họ sẽ thừa dịp này làm loạn.
"Không có việc gì, để Vân Tân và Thất Sóc trông coi là được." Lâm Khiếu Minh nằm xuống: "Tinh thần thể sẽ bảo vệ chúng ta."
Tùy tiện tìm thứ gì đó đắp lên người, Lục Tẫn Triêu và Lâm Khiếu Minh cùng nằm trên một chiếc đệm. Cái đệm nằm không dễ chịu lắm, nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều mặt đất cứng rắn.
Giấc ngủ trên xe hoàn toàn không giúp cơ thể thư giãn được mấy, Lục Tẫn Triêu nằm xuống, nhìn Lâm Khiếu Minh đặt người xuống liền ngủ, cũng yên tâm.
Lính gác thật sự mệt mỏi vô cùng, người luôn ngủ trong yên lặng như cậu mà giờ cũng ngáy. Lục Tẫn Triêu nhìn chằm chằm gương mặt kia, hai má bụ bẫm đã tóp đi nhiều so với lần đầu gặp mặt, đã có dấu hiệu sẽ hoàn toàn biến mất.
Cũng chỉ có lúc này, Lâm Khiếu Minh mới khiến người ta nhớ ra, cậu mới chỉ có 18 tuổi.
Lục Tẫn Triêu nhớ tới tờ lệnh điều tra khi đội hộ vệ đến nhà, trên đó, thiếu niên có dáng dấp hoàn toàn bất đồng.
Vân Tân đậu trên một cây cột cao trong phòng, Thất Sóc lăn vào trong lòng Lục Tẫn Triêu, phát ra âm thanh khò khè. Anh sờ đầu báo tuyết, nhẹ nhàng trở mình, nhắm mắt lại.
...
Một giấc này anh đã ngủ trong bao lâu, Lục Tẫn Triêu đã mất khái niệm thời gian, chỉ biết là khi bốn người tập hợp lần nữa, tinh thần anh đã hoàn toàn hết cơn mệt mỏi.
"Bên phía hầm mỏ chắc hẳn sẽ cho rằng chúng ta đều đã ngã chết." Moore nói: "Myron chắc chắn sẽ không từ bỏ khối nguyên thạch minh y to lớn như vậy, hắn ta sẽ còn không ngừng cử người xuống dưới dò xét. Trong khoảng thời gian này, hắn ta sẽ đặt trọng tâm vào hầm mỏ, là thời điểm tốt nhất để ra tay."
Lâm Khiếu Minh hỏi: "Anh muốn hiện tại ra tay luôn?"
"Một tuần sau đi." Moore cười cười chỉ chỉ Lục Tẫn Triêu: "Ít nhất cũng phải đợi hai chúng tôi hết liệt nửa người đã, đúng không?"
"Vậy thì chia Tử Tinh đi." Lâm Khiếu Minh móc ra tinh thể tím Freyja, tinh thể tổng cộng có bốn nhánh, hai lớn hai nhỏ, vừa vặn có thể chia đều.
Dùng cưa kim loại hình tròn cỡ nhỏ tách Tử Tinh ra, giao phần của Moore cho anh ta, Lâm Khiếu Minh hỏi: "Nếu muốn nghỉ ngơi một tuần, trong khoảng thời gian này chúng ta ăn cái gì?"
"Trước đó chúng tôi có giấu một ít đồ hộp, đành chịu đựng đi, đợi đến lúc giết chết Myron, cuộc sống này sẽ dễ chịu hơn."
Lâm Khiếu Minh không sợ chịu khổ, cậu nhìn về phía Lục Tẫn Triêu, anh khoát khoát tay nói: "Tôi thế nào cũng được."
Dựa theo kế hoạch này, nếu một tuần sau có thể thuận lợi giết chết Myron, bọn họ rời khỏi hành tinh số M342 xong còn có thể kịp nhập học.
May mắn khi xuất phát đã để dành đủ thời gian.
"Chiếc tinh hạm bắt hai người đến đây chính là chiếc Myron thích nhất, hầu hết thời gian hắn ta đều sống ở trên đó, mục tiêu của chúng ta cũng là nó." Moore ngẩng đầu, gọi một chỗ nào đó trên không trung: "Vô Công Rồi Nghề, bản vẽ đâu?"
Một cái bồn sắt cao một mét lướt đến: "Chào ngài."
"Tao muốn bản vẽ chiếc tinh hạm của Myron."
"Được, xin chờ một chút." Đỉnh chóp bồn sắt sáng lên, chiếu hình ảnh lên vách động tương đối bằng phẳng.
"Đây là bản vẽ sơ lược tôi lần mò ra." Moore nói: "Hai người đã từng ở trên đó một thời gian, nhìn xem có chỗ nào không đúng không."
Nhìn qua bản vẽ vô cùng phức tạp kia, Lục Tẫn Triêu nhíu mày, Eleanor từng dùng tinh thần lực truyền lại cho anh kết cấu cặn kẽ của phi thuyền, có một số chỗ không giống lắm với bản vẽ này.
"Chỗ này có một phòng tối." Lâm Khiếu Minh đưa tay chỉ: "Kích thước 7x5, cánh cửa này đã bị tháo dỡ, trần nhà đằng kia có tường kép."
Lục Tẫn Triêu kinh ngạc nhìn cậu. Lúc trên tinh hạm, Lâm Khiếu Minh phải giấu giếm thân phận lính gác của mình, không thể phóng ra tinh thần lực để dò xét, sao cậu có thể biết được những điều này? Còn biết tường tận như vậy?
Người bồn sắt suy tư hai giây, bắt đầu sửa bản vẽ theo chỉ thị của Lâm Khiếu Minh, Moore nhướng mày, híp mắt nhìn về phía Lâm Khiếu Minh.
Lâm Khiếu Minh không để ý tới anh ta, liên tiếp chỉ ra tất cả chỗ sai sót mà cậu biết đến trong bản vẽ này, mới lạnh lùng nói: "Không cần cảm ơn."
"Biết đến cũng nhiều lắm." Moore cười híp mắt, chống tường đứng lên: "Nếu đã vậy, phần sau của kế hoạch giao hết cho cậu, tôi đi nằm."
Eve yên lặng đi theo sau lưng anh ta. Trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại có Lâm Khiếu Minh, Lục Tẫn Triêu và người máy Vô Công Rồi Nghề.
"Sao cậu biết được vậy?"
"Âm thanh." Lâm Khiếu Minh chỉ chỉ tai mình: "Nó có thể cung cấp nhiều tin tức hơn tưởng tượng của anh nhiều."
Lục Tẫn Triêu không nhịn được mà cảm thán: "Cậu học từ đâu thế?"
Lâm Khiếu Minh đáp: "Thánh Sở sẽ huấn luyện những thứ này, dù thế nào, năm giác quan cũng là ưu thế tuyệt đối của lính gác chúng tôi."
Huấn luyện lính gác dẫn đường chia thành ba giai đoạn. Lúc vừa thức tỉnh, mười sáu đến mười tám tuổi sẽ học tập kiến thức căn bản tại Thánh Sở, đặt nền móng, sau mười tám tuổi sẽ đến các học viện đào tạo chuyên sâu. Sau khi tốt nghiệp, dẫn đường sẽ làm việc tại Tháp, còn lính gác sẽ bước vào các hệ thống, xử lý công việc chuyên môn.
Họ thật sự dạy dỗ tỉ mỉ như vậy sao?
Mặc dù Lục Tẫn Triêu nghi hoặc, nhưng anh cũng không nhiều lời. Điểm kỳ lạ trên người Lâm Khiếu Minh thực sự quá nhiều, bản thân thiếu niên này chẳng khác gì một điều bí ẩn lớn lao.
Vô Công Rồi Nghề sửa chữa bản vẽ xong liền bất động, Lục Tẫn Triêu một lần nữa ghi tạc bản vẽ cấu trúc phi thuyền vào trong đầu. Sau khi chính thức bắt đầu kế hoạch, đi nhầm một bước cũng có thể bỏ mạng.
"Không cần quá lo lắng đâu, đến lúc đó anh ở bên cạnh tôi là được. Hồi trước anh quá khuyết thiếu vận động, mấy ngày nay nghỉ ngơi thật tốt đã, để cơ thể khỏe lại."
Lục Tẫn Triêu gật đầu, đột nhiên anh thấy ngứa mũi.
"Ha... Hắt xì..."
Cái hắt xì tác động đến cơ bắp toàn thân, Lục Tẫn Triêu đau đến nhăn mặt, ôm bụng cong người thành con tôm, đau đến không muốn sống.
Đau quá trời!
Lần gần nhất anh có cảm giác như vậy là sau khi kiểm tra thể lực ở đại học.
Khóe môi Lâm Khiếu Minh co giật, như thể đang cố gắng nhịn cười. Cậu đưa tay kéo Lục Tẫn Triêu lên, nói: "Tới đây, làm một vài động tác kéo giãn cơ với tôi, bằng không thì còn lâu mới tốt lên được."
Thời gian trôi qua từng ngày.
Mỗi ngày Lục Tẫn Triêu đều thực hiện "Huấn luyện phục hồi", được Lâm Khiếu Minh mát xa thả lỏng cơ bắp, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái.
Mạng uninet ở nơi này khá kém, một ngày 24 giờ có đến 22 tiếng không thể lên mạng, lúc rảnh rỗi, Lục Tẫn Triêu ngồi đối mặt với vách tường và mạch nước ngầm suy tưởng.
Lâm Khiếu Minh đưa chùm Tử Tinh lớn hơn cho anh, để anh tạm thời mang theo người, chờ đến khi ra ngoài sẽ tìm chỗ chế tạo thành hình dạng thích hợp để đeo.
Tinh thể tím Freyja có tác dụng khá rõ ràng với việc nuôi dưỡng tinh thần lực, kết hợp với phương pháp suy tưởng Lâm Khiếu Minh dạy cho anh, mấy ngày ngắn ngủi đã giúp Lục Tẫn Triêu thuận buồm xuôi gió hơn.
Bên trong thế giới tinh thần, bè trúc dập dềnh trôi trên mặt biển mênh mông vô bờ, cắt Bắc Cực bay lượn trên đỉnh đầu, anh yên tĩnh ngồi trên bè trúc, tập trung cảm nhận xung quanh.
Bốn phía vắng vẻ, vẫn không tìm thấy phương hướng, nhưng anh không còn khủng hoảng như ban đầu nữa.
Mỗi ngày anh vẫn ngủ chung một chiếc giường với Lâm Khiếu Minh, trước khi ngủ hai người sẽ nói chuyện phiếm một lúc. Có lúc sợ Eve cách một bức tường sẽ nghe được, Lâm Khiếu Minh dạy cho Lục Tẫn Triêu cách dùng tinh thần lực giao lưu.
Bởi vì sự phù hợp của hai người quá cao, lần nào tinh thần lực cũng đều hoàn hảo dung hợp với nhau, nảy sinh phản ứng hóa học vi diệu. Ban đầu Lục Tẫn Triêu còn hơi thẹn thùng, kết quả anh phát hiện, Lâm Khiếu Minh khá thản nhiên.
Gì vậy trời, rõ ràng là tuổi mười tám dễ xao động nhất, vì sao cậu còn bình tĩnh hơn anh?
Lâm Khiếu Minh bình tĩnh, Lục Tẫn Triêu cũng bình thường lại, chỉ cần hai người không xấu hổ, thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Không biết có phải do không có uninet hay không, họ nói chuyện với nhau nhiều hơn lúc còn ở trên hành tinh Nam Thiên, hai ba tiếng tán gẫu thường trôi qua trong nháy mắt.
Lục Tẫn Triêu kể chuyện hồi anh còn ở trong Đại học Y hành tinh Thủ Đô, chửi thầm đủ loại bệnh tật không bình thường trong ba năm làm bác sĩ. Lâm Khiếu Minh thì nói rất nhiều điều liên quan đến Thánh Sở, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Lục Tẫn Triêu đối với huấn luyện sơ bộ lính gác dẫn đường.
Bọn họ như thể người ở hai thế giới khác nhau, lần đầu tiên tương phùng vào ngày mưa nhuốm sắc xám tro ấy.