Không một ai dám phát ra âm thanh, mọi người chen chúc nhau trong góc, sợ hãi nhìn chằm chằm đám cướp cầm súng kia.
Lục Tẫn Triêu xem như vẫn tỉnh táo. Lâm Khiếu Minh phát hiện điều bất thường ngay lập tức, chỗ cậu dắt anh trốn vào gần như là nơi cách lỗ thủng trên mặt tường xa nhất.
"Đừng hoảng." Lâm Khiếu Minh bỏ bàn tay đang che tai Lục Tẫn Triêu xuống, thấp giọng nói với anh: "Bình thường chỉ cướp tiền, sẽ không xảy ra án mạng."
Lục Tẫn Triêu gật gật đầu, anh dùng hết sức để khống chế tinh thần lực, ngụy trang thành một người bình thường vô hại, hạ thấp cảm giác tồn tại.
Tuyến đường phụ cận tinh vực Ánh Rạng Đông có tinh tặc hoạt động không phải là bí mật, cũng không phải là quân đội không nhúng tay.
Nhưng ở khu vực này, các hành tinh có thể cư trú được thực sự quá ít, đại đa số hành tinh khoáng sản, tràn ngập số lượng lớn vành đai thiên thạch và vòng xoáy ion, hoàn cảnh rắc rối phức tạp, khá khó để quản lý, phần tài nguyên và nhân lực phải bỏ ra không tỷ lệ thuận với ích lợi thu được.
Dần dần, giữa tinh tặc và quân đội của đế quốc duy trì sự cân bằng vi diệu, nếu không làm quá mức, quân đội sẽ không huy động quân quy mô lớn để tiêu diệt.
Mọi người run lẩy bẩy, chờ hành động tiếp theo của nhóm tinh tặc.
Đúng lúc này, trong đám người bộc phát ra tiếng la khóc kinh hoàng: "Joel! Joel!"
Ai nấy cũng nhìn về phía âm thanh truyền tới, người mẹ trẻ tuổi đang ôm đứa con chừng 3, 4 tuổi của mình với khuôn mặt đầy sợ hãi. Đứa bé trai không ngừng lè lưỡi, cả khuôn mặt nghẹn đến mức tím tái.
Lục Tẫn Triêu chỉ nhìn thoáng qua liền đoán được đứa bé kia bị thứ gì đó kẹt vào đường hô hấp.
Mẹ đứa bé không ngừng đập vào sau lưng đứa nhỏ, muốn giúp bé lấy vật lạ ra. Nhưng đứa bé ngoài rớt chút nước bọt, hoàn toàn không có thứ gì rơi ra ngoài.
Đối mặt với mấy chục họng súng đen ngòm, không ai dám bước lên trước hỗ trợ. Mắt thấy tay chân cậu bé đã dần mất đi sức lực, rơi vào ngạt thở, người phụ nữ rốt cuộc bất chấp mình đang đối mặt với đám tinh tặc đầy hung ác, khóc lóc cầu xin.
"Cầu xin các người, có thể gọi bác sĩ giúp tôi không, cầu xin các anh..."
Kẻ cầm đầu đám tinh tặc chỉ nhíu mày, chán ghét lắc lắc tai: "Thật ồn ào."
Tiếng khóc tuyệt vọng của người phụ nữ vang vọng trong nhà hàng, khiến trong lòng rất nhiều người cũng không nhịn được mà gắt gao nắm chặt.
Nhưng tinh tặc sao lại tốt bụng đi gọi bác sĩ trên thuyền chứ? Chỉ có người mẹ đầy tuyệt vọng đang không ngừng xin giúp đỡ, bất chấp nguy hiểm bị một súng bắn chết, cầu cứu cho đứa nhỏ không biết bị thứ gì mắc kẹt trong cổ họng.
Lục Tẫn Triêu nhìn từ xa, thiên tính cứu người chữa bệnh khiến anh hoàn toàn không thể thờ ơ.
Anh là một dẫn đường, ít nhất tinh tặc sẽ không giết anh, về phần những thứ khác, đều so ra kém mạng sống của một đứa nhỏ.
"Đứa bé kia sẽ chết!", Lục Tẫn Triêu hạ giọng: "Chỉ cần vượt quá ba phút sẽ có thể chết não."
Lâm Khiếu Minh không buông tay.
Trong tiếng khóc của mẹ đứa nhỏ, tâm trạng khủng hoảng và tuyệt vọng hội tụ thành một đoàn, đánh thẳng vào thế giới tinh thần của dẫn đường.
Sự cộng hưởng mãnh liệt làm Lục Tẫn Triêu không nhịn được mà run rẩy, như thể giờ phút này, người đang trải qua sự đau đớn chính là bản thân anh.
Lục Tẫn Triêu hạ giọng, nhanh chóng nói: "Tôi là dẫn đường, chỉ cần biểu lộ thân phận của mình, bọn họ sẽ không có khả năng tổn thương đến tôi."
"..." Lâm Khiếu Minh bình tĩnh nhìn anh mấy giây, giữa một mảnh hỗn loạn, ánh mắt Lục Tẫn Triêu rất kiên định.
Cậu buông tay ra, thấp giọng nói: "Tôi đi cùng với anh."
Lục Tẫn Triêu đáp: "Tôi không thể để cho cậu cùng tôi mạo..."
Lâm Khiếu Minh kiên trì: "Cùng nhau."
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không thể trì hoãn hơn nữa!
"Cậu thành thật ở lại đó, không được lộn xộn." Lục Tẫn Triêu nghiêm nghị thấp giọng yêu cầu Lâm Khiếu Minh, chính mình lại quay người chui ra khỏi mặt bàn.
Nhận thấy sự dị động, mấy họng súng lập tức chỉ vào anh.
Lục Tẫn Triêu giơ hai tay lên, cao giọng nói với thủ lĩnh đám tinh tặc: "Tôi là bác sĩ."
Thủ lĩnh tinh tặc nhướng mày, dường như không ngờ thật sự sẽ có người đứng ra. Hắn ta vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm Lục Tẫn Triêu, đột nhiên nhận ra điều gì đó, giơ tay lên ra hiệu cho đàn em đừng nổ súng.
Lục Tẫn Triêu nhìn thẳng tên thủ lĩnh, lui lại từng bước một, cuối cùng quay người bước nhanh về phía đứa bé trai và người phụ nữ bên cạnh.
Người mẹ trẻ tuổi đã khóc đến sắp hôn mê, mà mặt mũi đứa bé đã thành một màu tím thẫm, hoàn toàn mất ý thức.
Lục Tẫn Triêu lập tức ôm đứa nhỏ đến trước người mình, hai tay ôm quanh phần bụng trên, một tay nắm thành nắm đấm, đặt giữa đường giữa rốn và mũi ức, tay kia nắm lấy nắm đấm, đẩy mạnh nắm đấm theo hướng lên trên.
Không khí trong phổi sẽ được đẩy ra ngoài, áp lực lớn có thể đẩy mạnh dị vật ra khỏi đường hô hấp.
Nhưng nghiệm pháp Heimlich cũng không có tác dụng, Lục Tẫn Triêu ý thức được điều gì đó, sắc mặt anh trầm xuống, quay đầu nói lớn: "Lưỡi dao! Có ai có lưỡi dao không?"
Nhất thời, mọi người nhao nhao tìm kiếm bên người, một người đàn ông cách đó không xa lấy ra dao cạo râu trong túi, run giọng nói: "Tôi có lưỡi dao cạo râu, vẫn chưa được mở ra!"
Đồ vật nhanh chóng được truyền đến trong tay Lục Tẫn Triêu. Anh bóc giấy đóng gói, hai ngón tay kẹp lưỡi dao sắc bén. Tiếp đó anh nhặt lên bình rượu rơi trên mặt đất, đổ nửa bình Vodka còn lại vào lưỡi dao nhằm khử trùng.
Lục Tẫn Triêu đứng dậy, vội vàng cầm lấy một ống hút làm từ nhựa plastic dành cho trẻ em trên bàn, nhanh chóng gọt một đầu thành hình dạng thích hợp, đổ Vodka lên khử trùng.
Anh nhìn chằm chằm vùng cổ của đứa bé trai, nói với người mẹ trẻ tuổi căng thẳng đến mức run lẩy bẩy.
"Đè lại cậu bé, tuyệt đối đừng để thằng bé lộn xộn."
"Để tôi."
Không biết Lâm Khiếu Minh đã cùng tiến đến từ lúc nào.
Chẳng phải anh bảo cậu thành thật chờ đợi sao?
Lục Tẫn Triêu đã chuẩn bị được ăn cả ngã về không, nhưng anh không muốn để Lâm Khiếu Minh mạo hiểm với anh.
Lâm Khiếu Minh đi theo làm anh vô cùng sốt ruột, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà cảm động.
Lâm Khiếu Minh hỗ trợ anh cố định đầu của bé trai, những hành khách khác bên cạnh cũng duỗi tay giữ lấy tay chân cậu bé.
Lục Tẫn Triêu hít thở sâu, việc cấp bách hiện tại là cứu đứa nhỏ, không có cách thức kiểm tra nào có thể xác định dị vật bị kẹt ở vị trí nào, chỉ có thể dựa vào phán đoán của chính anh.
Ngón tay anh sờ dần xuống dưới dọc theo cổ cậu bé, đồng thời phóng thích ra tinh thần lực, cảm nhận khu vực bên trong, nơi mà ánh mắt không thể chạm đến. Từ làn da, biểu bì, mạch máu, cho đến đường hô hấp, và cả dị vật ngay ngắn, rõ ràng không giống với cấu tạo cơ thể.
Tìm được rồi, chính là ở chỗ này!
- Đừng sợ, sẽ không đau, sẽ không cảm nhận được đau đớn.
Giống như từng ở trong phòng cấp cứu, suy nghĩ trong đầu anh truyền đi thông qua tinh thần lực, khiến cậu bé không còn giãy giụa kịch liệt bởi đau đớn.
Anh vững vàng nắm lấy lưỡi dao, hạ xuống chính xác, cắt ra làn da và cơ bắp.
Máu chảy ra, người mẹ cố nén thân thể run rẩy. Cô ấy nhắm mắt lại, không dám nhìn.
Lục Tẫn Triêu mở một lỗ hổng hình chữ thập ở bên dưới đường hô hấp của đứa nhỏ, anh dùng khăn vải sạch sẽ thấm hết máu tươi, tiếp tục thâm nhập sâu.
Xương sụn của khí quản bị cắt mở một miệng vết thương nhỏ, Lục Tẫn Triêu cầm lấy ống hút, cắm đầu ống đã được sửa chữa vào trong miệng vết thương!
Đường thở nhân tạo đã được thành lập, bàn tay Lục Tẫn Triêu đặt ở đoạn cuối ống hút, một tay khác ấn lồng ngực đứa bé theo tiết tấu, anh nhanh chóng cảm nhận được luồng không khí lưu thông yếu ớt.
Khôi phục tự thở.
Lục Tẫn Triêu nhẹ nhàng thở phào, anh ngẩng đầu nói với mẹ của đứa nhỏ: "Thủ thuật này chỉ có tác dụng tạm thời, nhất định phải nhanh chóng phẫu thuật. Cậu bé bị đồ vật như tiền xu kẹt trong họng, kẹt khá chặt."
Phẫu thuật? Người phụ nữ bất lực ôm chặt con mình, nhưng dưới tình huống này, các tinh tặc sao có thể cho phép họ làm phẫu thuật?
Lục Tẫn Triêu đứng dậy, nhìn về phía đám tinh tặc. Tên cầm đầu vẫn luôn nhìn anh chăm chú, không biết lông mày đã xoắn lại với nhau từ bao giờ.
"Dẫn đường?"
Lục Tẫn Triêu gật đầu, từ thời khắc anh thả ra tinh thần lực để dò xét dị vật bên trong đường thở của đứa nhỏ, anh không thể tiếp tục che giấu đám lính gác liếm máu trên lưỡi đao kia nữa.
Thân phận từ đầu đến cuối Lục Tẫn Triêu luôn cố gắng giấu giếm, hiện tại lại bảo vệ cho anh.
Bởi vì tính khan hiếm của dẫn đường, luật lệ của Liên Bang nghiêm cấm bất kỳ kẻ nào làm thương tổn đến dẫn đường, ngoại trừ tình huống khẩn cấp, người vi phạm cao nhất có thể bị phán ở tù chung thân.
Đặc biệt là... Không một lính gác nào sẽ tùy ý tổn thương dẫn đường, khao khát dẫn đường từ sâu trong linh hồn đã trở thành một loại bản năng không thể kháng cự.
Đám tinh tặc kia rõ ràng trở nên rối loạn, ánh mắt nhìn về phía Lục Tẫn Triêu nhiều thêm mấy phần ý xấu không thèm che lấp.
Tinh thần thể xuất hiện trong nhà hàng, đủ loại đủ dạng thú dữ khó nhịn phát ra tiếng vang trong cổ họng.
Có lẽ Lục Tẫn Triêu không phải là dẫn đường duy nhất trên phi thuyền này, nhưng rất có thể là dẫn đường duy nhất chưa trải qua kết hợp.
Tại thời điểm toàn bộ dẫn đường đều bị Tháp quản lý tập trung như hiện tại, một dẫn đường chưa kết hợp có ý nghĩa như thế nào, không cần nói cũng biết.
Tên thủ lĩnh nhếch miệng cười, hắn ta nhìn chăm chú lên Lục Tẫn Triêu vẫn đứng nghiêm, nói: "Được, nhưng cậu cần đi theo chúng tôi."
Lục Tẫn Triêu và Lâm Khiếu Minh ngồi xổm bên cạnh liếc nhìn nhau, Lâm Khiếu Minh nhíu mày, vẫn gật đầu nhẹ đến không thể thấy.
Vẻ kiên định trong mắt đen dường như ẩn chứa sức mạnh nào đó, trái tim đập cuồng loạn của Lục Tẫn Triêu đột nhiên bình tĩnh trở lại. Anh thở sâu, gật đầu: "Được, nhưng tôi phải đến phòng mổ trước."
"Đi đi." Được thủ lĩnh cho phép, lập tức có người tiến lên, giơ súng ghìm vào sau lưng Lục Tẫn Triêu, đề phòng anh thoát đi giữa đường.
Lục Tẫn Triêu ôm lấy đứa bé kia từ trong lòng người mẹ, sắc mặt tím ngắt của đứa nhỏ đã dịu hơn rất nhiều, lồng ngực cũng một lần nữa phập phồng trở lại.
Dưới sự điều khiển của dẫn đường, cậu bé chưa từng thấy đau đớn.
Lục Tẫn Triêu điều chỉnh thành một tư thế ôm sẽ để cậu bé thấy tương đối dễ chịu hơn, nói với kẻ cầm đầu: "Tôi cần em trai mình trợ thủ cho tôi."
Tên thủ lĩnh phất phất tay, không nhịn được nói: "Tùy cậu."
Lâm Khiếu Minh đứng sau lưng Lục Tẫn Triêu, đưa tay khoác vai anh: "Đi thôi."
Bọn họ để lại bốn, năm người trông coi trong nhà hàng, những tên tinh tặc khác phân tán khắp nơi, tìm kiếm xem trên thuyền có vật phẩm đáng giá tiền không, bắt đầu cướp bóc.
Trong loa thông báo vẫn không truyền đến bất kỳ âm thanh gì, trước khi bọn họ xâm nhập vào nhà hàng, hạm trưởng và nhân viên của các hạm tổ khác đã bị khống chế.
Trước mặt một đám lính gác cầm súng, các hành khách chính là dê con đang đợi làm thịt, không hề có sức lực phản kháng.
Đi một hành trình dài rất dễ bị bệnh và xảy ra các tổn thương ngoài ý muốn, trên mỗi một phi thuyền cỡ lớn đều có phòng mổ riêng biệt và bác sĩ đi theo thuyền.
Trong thời gian chuẩn bị, Lục Tẫn Triêu tạm hóa thân thành điều dưỡng, nhanh chóng tiệt trùng cho anh và Lâm Khiếu Minh. Hai người mặc áo phẫu thuật, tiến vào phòng mổ.
Lúc xảy ra chuyện, bác sĩ đi theo thuyền đang trên đường đến nhà hàng, giờ đang bị súng chĩa vào người, duy trì tư thế ngồi xổm, hai tay ôm đầu trong hành lang, nên không thể tham dự cùng hai người. Toàn bộ thời gian mổ chỉ có Lục Tẫn Triêu và Lâm Khiếu Minh tham gia.
Vị trí cụ thể của tiền xu đã được Lục Tẫn Triêu dùng tinh thần lực cảm nhận, bây giờ việc anh cần phải làm là mở đoạn khí quản kia, lấy tiền xu ra, sau đó khâu lại.
Anh vẫn dùng tinh thần lực thôi miên cậu bé, coi như là liều gây tê tốt nhất.
Sau nhiều ngày lại một lần nữa nắm chặt dao giải phẫu, Lục Tẫn Triêu lập tức tiến vào trạng thái. Mũi dao xẹt qua, máu chảy ra rất ít, dưới sự trợ giúp của tinh thần lực và thủ pháp chính xác tuyệt đối, Lục Tẫn Triêu đã tránh đi mạch máu xung quanh.
"Kẹp phẫu thuật, cái thứ ba bên trái." Lục Tẫn Triêu vươn tay, không ngẩng đầu.
Tay Lâm Khiếu Minh rất ổn, đối mặt với máu tươi và bộ phận cơ thể bị mổ ra cũng không hề thấy sợ hãi. Cậu tỉnh táo đưa các loại dụng cụ cho Lục Tẫn Triêu, dùng băng gạc thấm máu chảy ra, thậm chí cậu còn dùng kẹp phẫu thuật căng ra rìa vết cắt, trợ giúp Lục Tẫn Triêu duy trì tầm mắt.
Quả thực giống như một nhân viên y tế trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Dưới sự lôi kéo của kẹp mang kim, chỉ phẫu thuật xuyên qua lại như con thoi trong xương sụn, khâu lại đường hô hấp, từng đường kim mũi chỉ đều hoàn hảo như trải qua suy tính.
Làn da được khâu kín, hai vết mổ để tạo đường thở tạm thời và lấy dị vật ra đều khá nhỏ, chỉ dùng sáu mũi.
Đợi đến khi chỉ phẫu thuật được cơ thể hấp thụ, vết khâu sẽ chỉ để lại sẹo nhạt.
Tiếp đó là thắt nút chỉ khâu, cắt đứt đầu sợi chỉ. Làm xong hết thảy, Lục Tẫn Triêu lần đầu tiên ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của Lâm Khiếu Minh.
Khẩu trang che khuất nửa dưới khuôn mặt, không nhìn rõ biểu cảm, nhưng Lục Tẫn Triêu vẫn không nhịn được cười. Anh buông kìm phẫu thuật và kim khâu xuống, như trút được gánh nặng: "Xong rồi."
Lâm Khiếu Minh gật đầu, trong mắt cũng lóe lên ý cười, nhưng cậu nhanh chóng khôi phục sự nghiêm túc và yên lặng.
Lính gác tinh tặc vẫn canh giữ ở cạnh cửa, âm thanh trong phòng mổ không chạy thoát được khỏi siêu thính giác, Lâm Khiếu Minh cởi khẩu trang ra, bờ môi khẽ nhúc nhích.
Lục Tẫn Triêu đọc hiểu khẩu hình miệng của cậu, anh dùng sức chút gật đầu, tháo lưỡi dao sạch sẽ xuống, giấu vào đế giày của mình.