Lục Tắc Hiên dẫn Dụ Nhiên xuống tầng B7, tìm tới chỗ Lính gác kia. Nguyên nhân gây cuồng bạo của hắn đã được Moore loại bỏ hoàn toàn nhưng thế giới tinh thần bị tổn thương mới được chữa trị một nửa. Lúc này, hắn đang mê man, rõ ràng tinh thần hắn rất bất an, lông mày cứ cau chặt vào nhau.
Lục Tắc Hiên quẹt thẻ mở cửa. Dụ Nhiên bước vào, áp tua ý thức màu xanh lục lên trán Lính gác đó.
Lính gác đang mê man cảm giác như có cơn gió mát thổi qua đại não mình, vừa dịu dàng, vừa dễ chịu. Cơn gió mát kia xua tan toàn bộ tạp niệm trong thế giới tinh thần hắn, đồng thời, dây leo màu xanh lục như mang đến sức sống mới, thế giới tinh thần bị hao tổn được kiến tạo lại từng chút một.
Sâu trong tâm trí có một âm thanh rất rõ ràng: “Chiến hữu của anh chắc chắn hy vọng anh có thể tiếp tục sống cho đến ngày chân tướng được phơi bày.”
Lính gác đang ngủ thì thào hỏi: “Chân tướng?”
Dụ Nhiên nói: “Anh không muốn biết tại sao họ lại đột ngột cuồng bạo ư?”
Lính gác ngẩn người, âm thanh kia biến mất rất nhanh. Thế giới tinh thần đã được chữa trị xong, Lính gác hoang mang mở mắt, đụng phải một đôi mắt kỳ lạ.
Là một đôi mắt hai màu bên đen bên đỏ. Nhưng đôi mắt ấy không hề đáng sợ, con ngươi trong veo, đẹp đẽ, ánh nhìn cũng rất ôn hòa.
Đây là… Dẫn đường sao?
Lính gác sực hiểu ra chuyện trước mắt, vội vàng cảm ơn rối rít: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Dụ Nhiên hòa nhã nói: “Đừng khách khí, sống cho tốt.”
Lính gác gật đầu. Nếu tự sát, hằn còn mặt mũi đâu đi gặp những chiến hữu đã hy sinh? Hắn nhất định phải sống đến ngày chân tướng được phơi bày, trả lại công lý cho họ! Lính gác củng cố dũng khí, bắt đầu điều chỉnh lại thế giới tinh thần của bản thân.
Sau khi chữa trị xong cho Lính gác đó, Dụ Nhiên đi sang phòng giam khác.
Cậu khẽ nói với Lục Tắc Hiên: “Hiện tại em vẫn chưa tự chữa trị từ đầu đến cuối cho bệnh nhân được, chỉ có thể hỗ trợ Moore thôi. Mấy ngày tới, em định sẽ đi theo anh ấy học tập nhiều hơn. Nếu anh bận thì không cần đi cùng em đâu.”
Lục Tắc Hiên nói: “Không sao, tôi rảnh.”
Dụ Nhiên: “…?”
Anh cứ đi theo tôi như cái đuôi thế thì làm sao tôi cứu người được?
Thôi, giờ nằng nặc đòi tách khỏi Lục Tắc Hiên chỉ khiến người đàn ông này càng nghi ngờ thêm.
Dụ Nhiên đành tiếp tục đi cùng Lục Tắc Hiên, xem xét tình hình các Lính gác ở tầng B7. Xem hết một lượt, cậu mới trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Chiều đã ngủ một giấc dài, đến tối không thấy buồn ngủ nữa. Dụ Nhiên nằm trên giường nhắm mắt giả vờ ngủ, thực chất là đang nghĩ cách cứu người.
Qua hai lần xuống tầng hầm quan sát, Dụ Nhiên đã nhớ cách bố trí phòng và đường di chuyển.
Phòng giam số 103 là phòng thứ ba của hành lang phía Nam. Nếu cậu đi xuống bằng thang máy hướng chính Nam, vậy chỉ cần phá hai camera theo dõi ở hai góc Đông Nam và Tây Nam là sẽ không bị ghi hình lại.
Tầng B10 giam giữ toàn Lính gác cấp A trở lên. Một khi những Lính gác ở cấp bậc này cuồng bạo, việc chữa trị đòi hỏi tốn khá nhiều thời gian, không bằng áp chế bằng phương pháp công kích bạo lực, khiến đối phương hành động theo sự điều khiển của mình thì sẽ dễ hơn nhiều.
Đợi đến khi đưa được người ra khỏi Tháp Trắng rồi chữa sau cũng không muộn.
Có ba cách để rời khỏi Tháp Trắng. Cách thứ nhất là lái phi thuyền hoặc chiến hạm rời khỏi sân bay tầng thượng, cách này chắc chắn không thể thực hiện. Cách thứ hai là dùng xe cộ thông thường đỗ trong bãi đỗ xe ở tầng 10, nhưng ra vào ở lối này đều cần giấy thông hành, còn bị chặn xe kiểm tra. Cách thứ ba là đi bộ ra từ tầng 1, bên ngoài chính là quảng trường Trung tâm, có rất nhiều lính canh qua lại tuần tra.
Nhất định Nguyên soái đã bố trí tiếp ứng ổn thỏa. Cách tốt nhất chính là đưa Lính gác kia ra quảng trường ở tầng 1. Chỉ cần giúp hắn tránh được lính tuần tra, trà trộn vào đám đông thành công sẽ rất khó bị phát hiện.
Sau 10 giờ đêm, số lượng người ra vào Tháp Trắng chắc chắn sẽ ít hơn hẳn, là khoảng thời gian tốt nhất để hành động.
***
Vài ngày tiếp theo, Dụ Nhiên tiếp tục hỗ trợ Moore chữa trị cho các Lính gác. Lần nào Lục Tắc Hiên cũng đi theo, lâu dần bắt đầu thấy hơi chán.
Dẫn đường chữa trị trong thế giới tinh thần, Lục Tắc Hiên chỉ có thể nhìn thấy Moore và Dụ Nhiên vươn tua ý thức ra, tiếp xúc với Lính gác rồi lại thu tua ý thức về, tiếp tục chữa cho Lính gác tiếp theo.
Hai Dẫn đường cũng trò chuyện với nhau trong thế giới tinh thần, toàn bộ quá trình chữa trị im lìm không một tiếng động. Lục Tắc Hiên đứng một bên như thần giữ cửa cảm thấy có vẻ bản thân rất thừa thãi? Ban đầu, hắn lo lắng cho Dụ Nhiên, nhưng hiện tại xem ra, Dụ Nhiên đi theo Moore cũng không có gì nguy hiểm.
Hôm nay là thứ Bảy, ngày 6 tháng 5.
Buổi chiều, Dụ Nhiên tiếp tục chữa trị cho các Lính gác cùng với Moore. Cậu cố tình làm chậm đi, để lại một Lính gác mới chữa trị được một nửa thế giới tinh thần. Dù sao sức mạnh tinh thần của cậu cũng “hữu hạn”, không chữa xong được trong một lần cũng rất bình thường.
Lục Tắc Hiên đưa Dụ Nhiên đã “mệt rũ cả người” về nghỉ ngơi. Dụ Nhiên ngủ một giấc, đến lúc tỉnh dậy đã là 10 giờ tối. Ăn cơm xong, cậu lại nói với Lục Tắc Hiên như thường lệ: “Giờ em đi xem Lính gác lúc chiều để chữa nốt thế giới tinh thần cho anh ta.”
Đây đã là lần thứ tư rồi.
Bốn ngày liên tiếp, ngày nào Dụ Nhiên cũng tăng ca đêm vì buổi chiều chưa hoàn thành công việc. Chuyện lặp đi lặp lại sẽ dễ khiến người ta thấy quen, từ đó buông lỏng cảnh giác. Quả nhiên, Lục Tắc Hiên không nghi ngờ gì, nói: “Tôi đưa em đi.”
Dụ Nhiên im lặng vài giây rồi mới thử hỏi dò: “Để em đi một mình được không?”
Lục Tắc Hiên hỏi: “Sao vậy?”
Má Dụ Nhiên hơi đỏ lên, khẽ nói: “Anh cứ đi cùng em như thế, người khác nhìn vào chỉ thấy em quá yếu, đi chữa trị cho Lính gác cũng phải có người bảo vệ bên cạnh. Các Lính gác sẽ chê cười em, mà em cũng ngại làm phiền anh mãi.”
Lục Tắc Hiên: “…”
Dụ Nhiên nhìn Lục Tắc Hiên, nét mặt rất nghiêm túc: “Sau này đi làm nhiệm vụ, anh là đội trưởng, phải chỉ huy toàn cục, chung quy đâu thể phân tâm để ý đến em. Để em tự lo cho mình, trở thành một Dẫn đường độc lập, có thể hỗ trợ anh chứ không phải gánh nặng của anh được không?”
Tim Lục Tắc Hiên khẽ run lên.
Những lời Dụ Nhiên nói rất thấu đáo, hắn thực sự không có lý do gì để phản bác.
O bế quá mức thực ra không hề có lợi cho sự trưởng thành của Dụ Nhiên. Huống hồ còn có Moore ở đó, an ninh trong Tháp Trắng rất nghiêm ngặt, toàn bộ Lính gác cuồng bạo đã bị nhốt lại, kể cả lỡ may xảy ra tình huống bất ngờ thì vẫn có thể kích điện khống chế kịp thời, chắc Dụ Nhiên sẽ không gặp nguy hiểm đâu.
Trong Tháp Trắng an toàn mà hắn đã phải nhọc lòng lo cho Dụ Nhiên như thế, về sau ra môi trường hoang dã, hắn đâu thể buộc Dụ Nhiên sau lưng quần mà mang theo?
Lục Tắc Hiên xấu hổ nói: “Xin lỗi. Tôi quá lo lắng, lại không chú ý tới cảm nhận của em.”
Dụ Nhiên cười nói: “Không sao, em biết anh lo cho em mà. Hôm nay để em tự xuống đi cùng Moore được không ạ?”
Lục Tắc Hiên đồng ý dứt khoát: “Được, em đi đi.”
Dụ Nhiên cầm thẻ thông hành vui vẻ ra khỏi cửa. Cậu chưa định hành động ngay hôm nay. Nếu có chuyện xảy ra trong Tháp Trắng ngay ngày đầu tiên cậu ra ngoài một mình thì lộ liễu quá.
Lần này, Dụ Nhiên thành thật xuống tầng B7 tìm Moore, cùng tăng ca với anh.
Lục Tắc Hiên nhắn tin cho Moore hỏi thăm tình hình: “Dụ Nhiên tới tìm anh không?”
Moore trả lời: “Yên tâm, Nhiên Nhiên đang ở chỗ tôi. Em ấy học nhanh lắm, giờ đã có thể tự xử lý một số Lính gác cấp C rồi. Lính gác cấp B trở lên cũng hỗ trợ tôi rất mượt.”
Lục Tắc Hiên thở phào: “Vậy thì tốt. Vất vả anh hướng dẫn em ấy trong khoảng thời gian này.”
Moore trêu chọc: “Sao anh không làm cái đuôi đi theo nữa đi?”
Lục Tắc Hiên nói: “Cứ đi theo em ấy mãi cũng không hay. Dù gì em ấy cũng 18 tuổi rồi, nên làm việc độc lập.”
Moore nói: “Biết thế là tốt. Ai không rõ còn tưởng anh là người giám hộ của Dụ Nhiên ấy chứ.”
Lục Tắc Hiên: “…”
Cũng phải, hắn cứ đi theo Dụ Nhiên thật sự chẳng khác gì người phụ huynh dẫn con nhỏ ra ngoài. Hắn nên buông tay để Dụ Nhiên tự trưởng thành thôi.
***
Chiều hôm sau, Dụ Nhiên lặp lại trò cũ, chỉ chữa trị thế giới tinh thần bị tổn hại của Lính gác một nửa, tối đến lại tăng ca.
Lần này Lục Tắc Hiên không hỏi nhiều, yên tâm để cậu đi. Hơn nữa, cứ nhắn tin hỏi Moore mãi Moore cũng sẽ thấy hắn phiền, Lục Tắc Hiên thôi luôn việc hỏi thăm.
10 giờ đêm, Dụ Nhiên im hơi lặng tiếng lẻn xuống tầng B10.
Trước tiên, cậu phá hỏng camera trong thang máy hướng chính Nam. Khi ra vừa khỏi cabin thang, hai viên đạn giảm thanh đặc chế trong tay cậu b ắn ra ngay tức khắc, camera ở hai góc rẽ Đông Nam và Tây Nam đều bị bắn vỡ. Cậu khống chế lực b ắn rất chuẩn, tuy làm hỏng camera nhưng không hề khiến mảnh thủy tinh vỡ nào rơi xuống đất.
Quả nhiên, ngoài cửa phòng giam thứ ba của hành lang phía Nam là bảng ghi số 103 với ánh huỳnh quang lờ mờ giữa bóng tối.
Khác với những tầng bên trên ồn ào bởi đủ thứ tiếng gầm gừ và tiếng xiềng xích va loảng xoảng vào nhau, tầng B10 có vẻ yên tĩnh hơn hẳn. Nơi này không bật đèn, hoàn cảnh vừa tăm tối, vừa tĩnh lặng ấy khiến lòng người sợ hãi như đang dấn sâu vào Địa Ngục.
Dụ Nhiên nhanh chóng quẹt thẻ, mở cánh cửa phòng giam số 103, ngắt luôn dòng điện luôn duy trì trên xích trói.
Để khống chế những Lính gác từ cấp A trở lên cuồng bạo, dòng điện trong các phòng giam ở tầng B10 luôn được duy trì.
Các Lính gác phải chịu tra tấn bằng điện mỗi phút mỗi giây. Cứ thế mãi, bọn họ không còn giãy giụa, cũng không phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa, đều ở trong trạng thái sống dở chết dở.
Trong bóng tối, Dụ Nhiên không nhìn rõ được ai đang bị giam bên trong nhưng giác quan tinh tường của Lính gác hiển nhiên đã nhận ra sự tồn tại của cậu. Dòng điện bị ngắt, dường như Lính gác cuồng bạo lập tức khôi phục ha/m muốn giết chóc, lao về phía Dụ Nhiên không chút do dự.
Nắm đấm cứng đe của Lính gác xé toạc không khí, nhắm thẳng vào mặt Dụ Nhiên!
Nhưng ngay lập tức, rất nhiều tua ý thức màu đỏ đột ngột phóng ra, trói gô Lính gác trước mặt lại như một cái kén.
Lính gác không tài nào động đậy như bị dừng hình. Đầm lầy, lùm cây nằm sâu trong tâm trí bỗng xuất hiện những sợi tua ý thức màu đỏ dày như nêm nối, đi đến đâu là khiến nơi đó bùng lên lửa cháy đáng sợ. Ngọn lửa hừng hực bốc lên cao như muốn thiêu rụi cả thế giới tinh thần của hắn.
Đầu Lính gác đau không chịu nổi nhưng hắn không thể phát ra bất kỳ âm thanh cầu cứu nào.
Ngọn lửa đốt cháy rất nhiều bụi cây đã mục nát, cảm giác cận kề cái chết khiến Lính gác trợn trừng hai mắt.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên rõ mồn một trong đầu hắn: “Muốn sống thì nghe lời. Tôi sẽ cứu anh.”
Lính gác trả lời theo bản năng: “Tôi… Tôi nghe.”
Dụ Nhiên bình tĩnh nói: “Thực thể tinh thần của anh là kỳ nhông hàng rào?”
Lính gác: “Đúng vậy.”
Dụ Nhiên nói: “Để đuôi lại, giả là mình đã chết. Bản thể đi theo tôi, đừng hỏi nhiều.”
Thực thể tinh thần thuộc họ thằn lằn có một năng lực đặc biệt: Có thể chủ động bẻ gãy một phần cơ thể.
Thằn lằn trong môi trường tự nhiên có thể tự dứt đuôi của mình lại khi gặp phải thiên địch. Phần đuôi đứt đó sẽ thu hút sự chú ý của kẻ thù, tạo cơ hội cho bản thân nó trốn thoát.
Lính gác cấp A trở lên với thực thể tinh thần họ thằn lằn cũng làm được điều này.
Chỉ thấy cơ thể Lính gác bỗng tách đôi ra từ phần eo nghe “răng rắc”. “Cái đuôi” nhanh chóng biến thành dáng vẻ giống hệt hắn, tạo hiện trường đã tử vong, còn “bản thể” thì thoát khỏi xiềng xích, nhanh chóng chạy theo Dụ Nhiên.
Dụ Nhiên đè tay lên lưng Lính gác, khống chế hắn bằng tua ý thức, đưa hắn vào trong thang máy.
Dưới ánh đèn thang máy, cuối cùng Dụ Nhiên cũng nhìn được rõ diện mạo của Lính gác này.
Người đàn ông khoảng 27, 28 tuổi, ngũ quan anh tuấn, cơ thể cường tráng. Chỉ là không biết hắn đã chịu bao nhiêu tra tấn mà quần áo rách tả tơi, khắp người đầy những vết thương đã khô máu và vết bầm xanh tím vì bị điện giật. Tóc hắn bù xù như mớ cỏ khô, chẳng rõ bao lâu rồi chưa tắm.
Đôi mắt hắn không có con ngươi, chỉ thuần một màu đen, hệt như ác ma đọa lạc nơi vực thẳm.
Lính gác dở điên dở dại giờ đang bị Dụ Nhiên khống chế, biểu cảm đờ đẫn, hành động theo sự điều khiển của Dụ Nhiên như con rối gỗ.
Thấy rõ khuôn mặt hắn, tim Dụ Nhiên bỗng thắt lại. Thì ra là người đó.
Bảo sao Nguyên soái lại muốn cậu cứu Lính gác này ra.
Lính gác cấp A+, thực thể tinh thần là kỳ nhông hàng rào có khả năng bỏ đuôi tháo chạy, đổi màu và điều chỉnh nhiệt độ cơ thể phù hợp với môi trường xung quanh, Trại trưởng Trại Trinh sát trẻ tuổi nhất Quân đoàn Ánh Sao, Thiếu tá Đường Sách. Người từng là con cưng của trời, giờ lại lưu lạc đến tận bước đường này.
Dụ Nhiên nén cảm giác đau lòng, nhanh chóng dẫn hắn tới tầng 1.
Lúc này đang là khoảng 10 giờ đêm, thời gian ít người ra vào Tháp Trắng nhất. Đại sảnh tầng 1 có vài Lính gác canh phòng, Dụ Nhiên thi triển khả năng tàng hình của cáo chín đuôi, xóa bỏ cảm giác tồn tại của chính mình, đồng thời điều khiển Lính gác sử dụng dị năng của thực thể tinh thần, biến cơ thể thành màu tiệp với màu đá cẩm thạch lát sàn.
Đá cẩm thạch lát sàn ở tầng 1 là màu xám đậm. Sau khi đổi màu, cơ thể Lính gác và sàn nhà gần như hòa thành một. Lại thêm ảnh hưởng từ khả năng tàng hình của cáo chín đuôi, những người xung quanh đều tự động bỏ qua bọn họ.
Không ai phát hiện Dụ Nhiên đưa theo một Lính gác nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.
Cứ 10 phút, lính canh trên quảng trường sẽ đi tuần tra một đợt. Dụ Nhiên căn chuẩn thời gian, kéo Lính gác kia vào một góc, nhanh chóng chữa trị.
Hắn đã bị thương quá lâu, thế giới tinh thần thảm không nỡ nhìn.
Khắp đầm lầy rộng lớn đâu đâu cũng thấy nước bùn đen đúa, rất nhiều lùm bụi, thân cây mà loại thằn lằn thích chui rúc, leo trèo đều đã khô héo. Cả thế giới tinh thần như một vùng đất u ám, cằn cỗi, không còn chút sức sống nào sau cuộc chiến tranh ác liệt.
Thương tổn nghiêm trọng như thế không thể chữa trị hoàn toàn trong thời gian ngắn. Tạm thời chỉ có thể xử lý qua một lượt để hắn khôi phục lý trí trước đã.
Dụ Nhiên quyết đoán sử dụng năng lực chữa trị cấp S, vô số sợi tua ý thức như những dây leo xanh lục mang theo hương thơm cỏ cây xâm nhập thẳng vào chính giữa đầm lầy, điên cuồng sục sạo dưới bùn sâu.
Những nơi dây leo đi qua, đầm lầy tù đọng được lọc sạch, những bụi cây thối mục xung quanh cũng lần nữa bén rễ đâm chồi…
Có rất nhiều đám sương đen trong thế giới tinh thần, nhiều đến mức gần như không đếm hết nổi.
“Tướng quân, cẩn thận!”
“Là bẫy, Đội trưởng Đường, cậu mau đi đi!”
“Aaaaa, đau quá, tay tôi…”
“Khôngggggggg.”
Tiếng gào thét vụn vỡ của Lính gác vọng đi vọng lại trong thế giới tinh thần, vô số gương mặt đầm đìa máu của các chiến hữu hiện lên, khắp nơi đều là những phần chân tay đứt lìa còn sót lại, chiến hạm màu lam nổ tung giữa vũ trụ, ánh lửa chói mờ tầm mắt, tất cả những thứ đó là những hình ảnh sắc nét cuối cùng còn lại trong tâm trí hắn.
Nét mặt Dụ Nhiên rất lạnh lùng, dây leo xanh lục đột ngột vòng lại, áp chế những cảm xúc tiêu cực đó, vùi chúng vào sâu trong đầm lầy.
Lính gác choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Đôi mắt đen kịt sáng trở lại, củng mạc màu trắng lần nữa xuất hiện, con ngươi cũng dần dần có tiêu cự. Hắn nhìn người đối diện, lẩm bẩm trong thế giới tinh thần: “Không phải… tôi… chết rồi à?”
Dụ Nhiên bình tĩnh trả lời trong thế giới tinh thần: “Tôi tới cứu anh. Tôi không thể rời khỏi Tháp Trắng quá lâu, tiếp theo anh phải tự lo liệu. Tìm cách rời khỏi đây, sẽ có người tiếp ứng, chú ý ẩn nấp.”
Rốt cuộc Lính gác cũng khôi phục hoàn toàn thần trí. Nhận thấy thế giới tinh thần một lần nữa sáng sủa, bừng sức sống và kỳ nhông dồi dào sinh lực bên cạnh, hắn nhìn Dụ Nhiên đầy cảm kích: “Cảm ơn.”
Lính gác ngẩn người, ngay sau đó, thiếu niên đột ngột biến mất khỏi tầm nhìn… Không đúng, là biến mất khỏi ý thức của hắn. Hắn không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.
Đây là một Dẫn đường tàng hình có năng lực chữa trị cấp S. Hình như ban nãy còn chế ngự hắn trong chớp mắt.
Rốt cuộc người này là ai?
Tại sao lại có cảm giác thân quen lạ kỳ đến thế?
Đường Sách không cố nghĩ tiếp, hắn lập tức dùng năng lực của thực thể tinh thần, biến đổi màu sắc cơ thể mình cho giống với cảnh vật xung quanh.
Tranh thủ lúc lính tuần tra đã đi xa, hắn linh hoạt bật người, nhảy ra xa mấy chục mét trong nháy mắt, đáp xuống một thân cây ở ven quảng trường.
Lính gác khắp người đầy vết thương nhanh chóng biến mất vào bóng đêm nhờ sự che chắn của cây cối đối với loài bò sát.