Đan Dược Thần Sư

Chương 67



“Khu khụ!” Đột nhiên, Mộ Như Nguyệt nhịn không được ho khan, trong mắt đầy ý cười, nàng buồn cười nhìn một màn trước mắt này.

Đường đường Thủ tịch đan dược sư Thanh Vân Môn Vô Ngu đại sư lại bị coi là ăn mày? Còn bị một thiếu nữ ghét bỏ như thế, lão nhân này chưa bao giờ gặp phải chuyện thế này.

“Ngươi xác định ta là ăn mày?” Vô Ngu chỉ vào mũi mình, hỏi lại lần nữa.

Hẳn chỉ không cẩn thận làm nổ đan đỉnh khiến bản thân chật vật chút thôi, từ lúc sinh ra đến nay lần đầu tiên bị người ta coi là ăn mày.

Có khất cái nào anh tuấn tiêu sái phong lưu khoáng đãng như hắn sao?

“Thì ra không những là ăn mày mà còn ngu ngốc” Mộ Y Tuyết hừ lạnh một tiếng, đời này nàng ghét nhất chính là loại ăn mày dơ bẩn này.

Loại người này căn bản là vết nhơ của xã hội, không có tư. cách sống trên đời này.
Mộ Tình cau mày đánh giá Vô Ngu trước mặt, lão nhân này tuy ăn mặc quái dị, chật vật không chịu nổi, nhưng không biết vì sao hắn lại có cảm giác lão nhân này không đơn giản.

Trước khi chưa thăm dò được thực lực đối phương, vẫn không nên đắc tội người ta.

Dù sao ở đại lục này cũng có một vài cường giả thích giả làm khất cái.

“Vị tiên sinh này, tiểu nữ còn nhỏ không hiểu chuyện, hi vọng lão tiên sinh đừng chấp nhặt nàng.”

Nói vậy ý là cường giả khinh thường so đo với kẻ yếu, hơn nữa đối phương còn là một thiếu nữ 13 tuổi. Nhưng Vô Ngu rõ ràng là quái thai, hắn không quan tâm mạnh hay yếu, khi dễ đồ nhi của mình đều không phải thứ gì tốt.

“Các ngươi tới đây làm gì?” Ánh mắt Vô Ngu nhìn bọn họ giống như đề phòng sài lang hổ báo. Hản không quên người Mộ gia vô sỉ cỡ nào, lỡ như đồ nhi bảo bối của hẳn bị khi dễ thì sao?
“Vị tiên sinh này”, Lý Lộ ngẩng đầu liếc Mộ Tình một cái, đi đến bên cạnh Vô Ngu, nâng căm nói, “Vừa rồi Mộ gia chủ tới bức bách chủ tử ta trở về, chủ tử ta lại không muốn, nếu không phải lão tiên sinh đột nhiên tới chỉ sợ Mộ gia chủ đã động thủ."

Hắn nhìn thấy rõ động tác của Mộ Tình, đương nhiên không quên tố cáo một phen.

“Á?” Vô Ngu nhướng mày, hắn vẫn hơi xem nhẹ sự vô sỉ của Mộ gia rồi, chính hẳn trục xuất nha đầu đi, bây giờ cũng chính hẳn muốn bắt nàng trở về, trên đời này còn có người vô sỉ như vậy sao?

“Dù như thế thì đã sao? Cha hảo tâm tới thỉnh nàng trở về, nàng chẳng những không cảm kích mà còn ăn nói cuồng ngôn” Mộ Y Tuyết trước nay kiêu căng đã quen, dĩ nhiên chỉ cho rằng Vô Ngu là một ăn mày bình thường, thậm chí không rõ vì sao cha phải khách khí với một khất cái như vậy mà không bôi nhọ thân phận hắn.
"Bang!"

Sắc mặt Vô Ngu trầm xuống quăng cho Mộ Y Tuyết một tát, trên má nàng lập tức in năm dấu tay đỏ tươi, không đợi nàng phản ứng lại, "phịch" một tiếng, bị một cước đá bay ra ngoài.

“Tuyết Nhi!” Mộ Tình cả kinh thất sắc, vội vàng hô lên.

Mộ Y Tuyết nặng nề té ngã trên mặt đất, đau đến chảy nước mắt, từ nhỏ đến lớn nàng bị nuông chiều hỏng rồi, đã khi nào bị đánh như thế?

Hơn nữa còn bị một khất cái đánh.

“Ngươi đánh ta, một ăn mày bẩn thỉu như ngươi mà dám đánh ta,ta nói cha gϊếŧ ngươi!” Mộ Y Tuyết đầu tóc tán loạn đứng lên, ánh mắt hung ác, toàn thân đau đớn làm nước mắt không ngừng trào ra, kiều nhan tràn ngập dữ tợn. “Tuyết Nhi”, Mộ Tình lạnh giọng quát một tiếng, sau đó quay sang Vô Ngu, sắc mặt âm trầm nói, “Lão tiên sinh, tiểu nữ không đúng cũng không đến lượt một người ngoài đến chỉ giáo, huống chỉ một lão nhân khi dễ một tiểu nữ hài có cảm thấy quá đáng hay không?”

“Ha ha”, Vô Ngu cười to hai tiếng, một đầu tóc bạc tung bay trong gió, hản chuyển mắt nhìn Mộ Tình, nói “Quá đáng? Có quá đáng hơn tên hỗn đản vứt bỏ nữ nhỉ của mình sao? Lão phu muốn đánh ai thì đánh, ai dám nói không với ta? Ngay cả ngươi, lão phu cũng muốn đánh.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.