Đan Dược Thần Sư

Chương 47



Nhưng mà Dạ Thiên Phong lại đẩy tay nàng ra.

Trong khoảnh khắc đó, tâm nàng rơi vào đáy cốc, đôi mắt xinh đẹp hàm chứa lệ quang.

“Đình Nhi, chờ sau khi tỷ thí kết thúc ta sẽ đến thăm nàng” Dạ Thiên Phong cười cười, dung nhan tuấn mỹ nhu hòa, ôn nhu, nhưng mà tâm Mộ Đình Nhi vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Trong lòng thế tử điện hạ, vẫn là chính sự quan trọng hơn, tới thời điểm này trong lòng hắn vẫn chỉ nghĩ tới trận thi đấu này...

Nuốt sự chua xót trong cổ họng xuống, Mộ Đình Nhi cười gượng ép: “Thế tử điện hạ, Đình Nhi hiểu rồi”

Cho dù nàng không cam lòng cũng không thể biểu hiện ra, chỉ vì thế tử điện hạ không thích nữ nhân không hiểu lý lẽ.

“Hừ!” Mộ Tình phất ống tay áo, mắt lạnh đảo qua khuôn mặt tươi cười của Mộ Như Nguyệt, kéo cánh tay Mộ Đình Nhi, nói: “Đình Nhi, Tuyết Nhi, chúng ta trở về thôi”
Hắn không hề nhắc tới Mộ Như Nguyệt.

Gió nhẹ phất qua, lá cây rậm rạp che khuất một thân trường bào nguyệt sắc.

Nam nhân nghiêng người dựa trên đại thụ, mặt nạ bạc che đi khuôn mặt chỉ lộ một đôi mắt thâm thúy cùng đường cong khóe môi duyên dáng.

Ánh mắt hắn nhìn về phía nữ tử như tùng trúc trên võ đài, khóe miệng cong lên một vòng cung tà mị, một màn vừa rồi có lẽ người khác không phát hiện nhưng hắn lại thấy rõ ràng.

Khi ánh mắt hắn chuyển qua hướng cha con Mộ Tình, con ngươi trầm xuống, lẩm bẩm: “Xem ra vận số Mộ gia đã tận, bất quá Mộ Như Nguyệt này đúng là thú vị, không biết nàng có thể mang đến cho ta bao nhiêu chờ mong.”

Đầu ngón tay thon dài xet qua môi mỏng, nam nhân tươi cười càng thêm tà mị, có lẽ nàng sẽ là một tai họa của đại lục này...

Phòng khách Mộ gia, säc mặt Mộ Tình âm trầm, lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt đi từ ngoài cửa vào, hung hăng đập bàn, giận dữ hét: “Mộ Như Nguyệt, ngươi không có gì muốn nói với †a sao?”
Bước chân Mộ Như Nguyệt hơi khựng lại, lúc này mới nhìn thấy Mộ Tình và Mộ Y Tuyết ở sảnh chính, khóe môi giương lên: “Nói cái gì?”

“Láo xược!” Ánh mắt Mộ Tình càng thêm thâm trầm tựa như một thanh kiếm säc bén chĩa thẳng vào Mộ Như Nguyệt, “Thực lực của ngươi vì sao đạt đến cấp ba, không nên cho ta một lời giải thích sao?”

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt buồn cười, đương nhiên nàng cũng thật sự cười ra tiếng, ánh mắt lạnh băng châm chọc nhìn Mộ Tình, nói: “Chuyện này ngươi nên hỏi vị dưỡng nữ kia của ngươi chứ?”

Khi nói đến hai chữ dưỡng nữ, Mộ Như Nguyệt cố ý nhấn mạnh.

“Mộ Như Nguyệt, ngươi thật sự vô tình vô nghĩa, không coi trưởng bối ra gì như thế?” Ánh mắt Mộ Tình âm trầm, hận không thể bóp chết nữ nhi này,'Sớm biết ngươi sẽ là một mâm tai họa, ta nên gϊếŧ chết ngươi từ lúc ngươi mới sinh ra.”
Đối với hắn mà nói, có loại nữ nhỉ như vậy không bằng không có, hẳn thật hối hận đã nuôi nàng nhiều năm nay.

Mộ Như Nguyệt cười lạnh, con ngươi tràn ngập sự trào. phúng khiến tâm Mộ Tình bất giác run rẩy, chờ hẳn phục hồi lại tỉnh thần, säc mặt giận tái đi, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt càng thêm âm trầm.

Thời điểm hắn muốn mở miệng giáo huấn nghịch nữ này, một thanh âm dễ nghe đột nhiên truyền đến: “Nương tử, ta tới Tìm ngươi.”

Một thân bạch y phiêu dật xuất hiện, sau đó chạy đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Dạ Vô Trần, Mộ Y Tuyết không cách nào dời mắt được

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.