Linh hồn tôi lơ lửng giữa không trung nhìn tình yêu duy nhất đời này đỡ quan tài của mình. Họ nói đỡ quan tài là hành trình cuối cùng để hộ tống người quá cố, chỉ người thân mới có tư cách này.
Trình Việt Lí là người yêu duy nhất và cũng là người thân duy nhất của tôi.
Nhưng một kẻ điên rồ và cố chấp như tôi, cho dù làm quỷ cũng không muốn rời khỏi anh. Điều tôi cảm thấy may mắn là mình đã trở thành một linh hồn phi vật thể, tay tôi đã cố gắng giữ chặt anh ấy nhưng lại xuyên qua cơ thể này.
Cuối cùng tôi không thể giam cầm Trình Việt Lí được nữa, tôi dùng cái chết của mình để trả lại tự do cho anh ấy trong suốt quãng đời còn lại.
Khi trợ lý mở cửa xe, Trình Việt Lí quay đầu nhìn về phía mộ của tôi, thực ra tôi đang đứng trong mắt anh ấy nhưng trong đôi mắt đó không còn hình bóng tôi nữa.
Tôi đáng chết!
Tôi gặp Trình Việt Lí lúc mười sáu tuổi. Anh ấy như ánh sáng ấm áp chiếu vào cống ngầm, còn tôi là một con chuột sợ hãi rụt rè. Tôi tặng hoa cho anh ấy, anh ấy sẵn lòng sờ đầu, dịu dàng cười nói: "Cảm ơn."
Khi Trình Việt Lí rời cô nhi viện, tôi đuổi theo đến cửa, kéo tay áo anh và nói: "Ngài đây có thể nhận nuôi em không? Em muốn theo ngài về nhà."
Trình Việt Lí ngạc nhiên nhìn tôi, cười nói: "Tôi nghe viện trưởng nói cậu đã mười sáu tuổi rồi, chờ cậu trưởng thành có thể ra ngoài kiếm tiền nuôi bản thân. Tôi có thể đóng học phí và chi phí sinh hoạt trong hai năm này cho cậu nhưng việc nhận nuôi thì không được."
"Vậy em có thể sống ở nhà ngài chứ? Em không thể ở đây lâu hơn nữa." Tôi xắn tay áo chỉ vết thương trên cánh tay cho Trình Việt Lí, nhìn thấy ánh mắt đau lòng của anh, tiến thêm một bước tới gần, van xin: "Ngài hãy cứu em với."
Tôi là một con sói được Đông Quách tiên sinh nuôi, ngay từ đầu tôi đã nói dối Trình Việt Lí. Những vết sẹo đó do chính tôi rạch, nó là lối thoát cho vô số cảm xúc cáu kỉnh của tôi cả ngày lẫn đêm. wpchonyenbinhsautatca
Nhà của Trình Việt Lí rất lớn, không khó cho tôi một phòng ngủ nhưng tôi đã chuốc say anh vào đêm sinh nhật 18 tuổi, sau đó trần trụi đi vào phòng ngủ chính và bò lên giường anh.
Hôm sau tỉnh lại, Trình Việt Lí không trách tôi, trên giường anh có rất nhiều tàn thuốc chất thành đống. Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy hút thuốc và cũng là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cau mày không biết phải làm thế nào cho phải.
Sau điếu thuốc cuối cùng, Trình Việt Lí ôm và hôn lên xương quai xanh của tôi, nói: "Tư Tư, anh sẽ đối xử tốt với em."
Trình Việt Lí là một quý ông nhưng tôi là một tiểu nhân. Mười tám năm lo sợ bất an, không cách nào chỉ dựa vào tình yêu của anh mà loại bỏ hoàn toàn. Trong thế giới của Trình Việt Lí có công việc, gia đình và bạn bè nhưng tôi chỉ có anh ấy.
Hết lần này đến lần khác anh đều bao dung tha thứ vì tôi cố tình gây sự, biến tôi thành một kẻ không hiểu chuyện được người người yêu dỗ dành nuông chiều, cuối cùng, sau một năm hành hạ nhau, anh đã đề nghị chia tay.
Khi Trình Việt Lí nói chia tay không khác gì đã nói: "Sao em không chết đi?"
Tôi đã giam cầm Trình Việt Lí, cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài, chỉ để một mình tôi trong thế giới của anh ấy.
Nhưng người yêu không hạnh phúc, tình yêu của tôi với anh ấy như sói Đông Quách tiên sinh nuôi, nó xem tiên sinh như thức ăn, nuốt vào bụng khi ngày xuân ấm lên.
Tôi không thể chia tay với Trình Việt Lí nhưng tôi có thể chết. Khi tôi nhảy xuống, điều duy nhất tôi sợ là Trình Việt Lí đau lòng, tôi không nỡ để anh đau lòng.
Trợ lý mời anh lên xe, có nhìn thoáng qua ngôi mộ của tôi trước khi đóng cửa. Người đàn ông này đã ở bên Trình Việt Lí nhiều năm, hắn cũng thường xuất hiện bên cạnh chúng tôi khi chúng tôi yêu nhau.
Khi tai nạn xe xảy ra, tôi muốn ngăn cản trước mặt Trình Việt Lí nhưng tôi phát hiện tay lái của trợ lý đã rẽ sang trái, Trình Việt Lí được hắn bảo vệ vào giây phút cuối cùng nhưng đầu hắn lại đầy máu tươi phải vào viện.
Lần đầu tiên, tôi phát hiện hắn thèm muốn Trình Việt Lí của tôi.
Sau khi trợ lý tỉnh lại giống như một trò hề, tôi nhìn hắn bắt chước điệu bộ và giọng nói nhỏ của tôi, nhìn hắn trốn dưới chăn làm cho Trình Việt Lí nghĩ hắn đang khóc nhưng lại cười, nhìn hắn không chút do dự cầm ly soda cam yêu thích của tôi, nhìn hắn lặp lại tất cả các thói quen ăn uống của tôi.
Tôi đứng trước Trình Việt Lí gào thét: "Hắn không phải em, hắn không phải Tống Tư Tư! Em đã chết rồi! Em đang ở đây!"
Không ai đáp lại.
"Anh nhìn em đi, đây chỉ là một tên giả mạo, nhìn em đi mà..."
Thật tốt khi anh không còn nghe thấy tiếng la hét khóc lóc ầm ĩ của tôi, không còn làm anh chán ghét khó chịu. Anh không còn nhìn thấy sự tàn bạo ngang ngược của tôi nữa. Trong mắt anh ấy chỉ còn "Tống Tư Tư", người đã thu liễm tính tình thành bình thường.
Sau đó, khi tôi thấy Trình Việt Lí đi cùng hắn xem những bộ phim yêu thích của tôi, cùng hắn đi siêu thị mua đồ ăn nhẹ yêu thích của tôi, tôi thực sự nghĩ có người thay tôi đi cùng Trình Việt Lí cũng tốt.
Dù sao bây giờ tôi không thể chạm vào má của anh, tôi chỉ là một linh hồn lơ lửng giữa không trung nhìn người yêu của mình gặp một kẻ dối trá khác mà không thể làm gì được.
Một năm sau, Trình Việt Lí đưa hắn đến mộ của tôi, khi anh ấy nhắc đến ngôi mộ đó, lòng tôi như bị ai nắm chặt. Câu trả lời của Trình Việt Lí nói rõ rằng tôi sẽ lẻ loi một mình sau khi chết.
Hôm đó, tôi quỳ trước ngôi mộ của mình rất lâu nhưng mưa to gió lớn xối mãi cũng không làm ướt quỷ hồn, tôi ân hận vì đã tự kết liễu cuộc đời mình theo cách đó.
Tôi hối hận, tôi hối hận rồi!
Khi tôi về nhà, trước cửa phòng ngủ chính, tôi không thể thuyết phục mình đi qua cửa chứng kiến cảnh anh ấy ân ái với người đàn ông bắt chước tôi. Tôi dán vào cửa và nghe anh ấy gọi người đó là "Tư Tư", tôi không biết có nên trách Trình Việt Lí của mình không nữa.
Khi tôi nghe thấy tiếng va chạm trong phòng, tôi nghe người đàn ông đó thở dốc nói: "Anh có thể gọi em bằng tên hiện tại không?"
Trình Việt Lí cười nói: "Tư Tư ngoan, ngủ đi."
Sau khi ở chung một thời gian dài, người đó đương nhiên không muốn làm thế thân cho tôi nữa, giữa tôi và hắn càng ngày càng ít điểm tương đồng, cuối cùng Trình Việt Lí cũng phát hiện ra có điều gì đó đáng ngờ.
Trợ lý nghĩ rằng hắn và Trình Việt Lí đã ở bên nhau đủ lâu để thay thế vị trí của tôi trong trái tim anh ấy, cũng không chịu được khi bị Trình Việt Lí gọi tên tôi mỗi khi làm tình, thế là trong một cuộc tranh cãi đã nói ra chân tướng.
"Tống Tư Tư, Tống Tư Tư! Mẹ nó chứ Tống Tư Tư đã chết lâu rồi, thi thể đã thối rữa, quỷ hồn đã đầu thai!"
"Tôi chưa bao giờ thừa nhận mình là Tống Tư Tư, chính anh lúc đó đã nghĩ quá nhiều. Là ai cùng anh bước ra khỏi bóng ma đó, chính là tôi! Là ai đã chăm sóc anh mấy năm qua, chính là tôi! Là ai làm anh thoải mái trên giường, chính là tôi!"
"Dm tôi cũng có tên họ mà, tôi không phải Tống Tư Tư, anh có thể gọi tên tôi, có thể ngừng suy nghĩ về một người đã chết và nhìn tôi không?"
Tôi nhìn hắn quỳ dưới đất khóc, nhất thời không biết giữa tôi và hắn, ai đáng thương hơn. wattleonidasmini
Nhưng người bị tra tấn là Trình Việt Lí, người bị chân tướng đánh về nguyên hình là Trình Việt Lí, người bị tước đoạt ý chí sống là người yêu của tôi, Trình Việt Lí.
Khi Trình Việt Lí bước lên cây cầu bắc qua sông, tôi đã khóc và cầu xin anh ấy quay lại, anh ấy lê từng bước nặng nhọc về phía giữa cầu. Có vô số người qua đường lướt qua anh ấy, tôi đã cầu xin mọi người cứu lấy anh ấy.
"Làm ơn ngăn cản anh ấy. Làm ơn, anh ấy muốn chết. Xin hãy ngăn anh ấy lại!"
Nhưng tôi chỉ là một linh hồn, không ai nghe thấy tiếng kêu của tôi.
Anh đứng ở vị trí của tôi ngày trước, tôi lao lên ôm chặt lấy chân anh nhưng vô ích, người yêu của tôi như một chú chim nhảy xuống dòng sông băng giá này và vẽ ra một con đường cay độc như tôi năm đó.
Khi tôi đang ngồi xổm trên bờ khóc, có một bàn tay vuốt nhẹ đỉnh đầu tôi, Trình Việt Lí dính đầy nước đứng bên cạnh tôi, ngồi xổm xuống nhìn vào mắt tôi, nói: "Lần này anh sẽ không nhận lầm nữa, Tống Tư Tư."
"Anh đã làm chuyện có lỗi với em, em có thể tha thứ cho anh không?"
Người yêu của em có lỗi gì đâu, anh là người thê thảm nhất trong câu chuyện này. Anh hiền lành, rộng lượng và tốt bụng, tất cả những đau khổ chỉ vì anh cứu em, một tên quỷ dữ.
(Kết thúc)
Edior: Đây là lần đầu tiên mình edit một quyển ngược, may là đoản văn ngắn chứ con tim yếu đuối này chịu hông nổi mấy cảnh quá ngược. Từ truyện này mình cũng rút ra một vấn đề, yêu nên thẳng thắng, không nên tự kết liễu bản thân khi tâm trạng không bình tĩnh (cái này cũng khó vì tùy tố chất tâm lý nữa) vì không còn mạng thì còn gì nữa đâu.