Trách sao được. Một kẻ bệnh tật tay trắng rời thôn quê, đột nhiên có tiền mua tửu lâu, rồi còn làm này làm kia. Kẻ có óc một tí sẽ nhận ra cậu có chỗ “lạ”, chỉ là cậu thật không ngờ bọn họ lại thông minh đến mức liên hệ cậu với cái người gầy ốm đi cầm cố vật gia truyền kia. Chỉ trách lúc đó cậu quá túng thiếu, nên mới làm liều. Trần Thanh cũng động viên bản thân mình chỉ làm một lần, lại yên lặng mà sống thì chuyện kia sẽ chìm theo thời gian. Xem ra là cậu quá lạc quan rồi.
Thật ra hành động của Trần Thanh không sai, cái sai lại chính là đánh giá sai lầm của cậu về thời đại này. Tượng vàng của cậu chế tác tiên tiến hơn thời đại mấy ngàn năm, nên việc xuất hiện của nó ở đây dĩ nhiên gây ra động tĩnh không nhỏ. Lúc nắm trong tay bức tượng này, vị hoàng đế “nhìn xa trông rộng” kia đã quyết tâm phải bắt được người bán nó.
Trần Thanh chỉ thấy tượng vàng này đẹp, có khả năng cầm với giá cao. Nhưng hoàng đế lại nhìn trúng chế tác tinh vi của nó. Có thể đúc được một bức tượng như vầy, hiển nhiên thợ đúc phải có một tay nghề cao siêu. Nếu có thể tìm được người ấy, hoặc chỉ cần là hậu nhân của người ấy, thì việc cải tiến vũ khí cho Đại Hạ sẽ có bước tiến mới. Quân đội Đại Hạ sẽ phát triển thêm một tầm cao mới.
Cho nên mới nói suy nghĩ của bậc đế vương dù là thời cổ xưa cũng khác “tầm” với một tên dân thường hai kiếp như Trần Thanh, cậu theo không kịp cũng phải.
Thấy Trần Thanh thở dài, Phương Bảo Địa cười nói tiếp.
-Chưa đâu. Đó chỉ là bắt đầu. Kế tiếp phải nói đến “bách nhụy mẫu thiên đơn”. Hoa trong truyền thuyết cũng có thể tìm ra, Trần công tử quả thật là tuổi trẻ tài cao rồi.
Trần Thanh ôm đầu.
Đến rồi, đến rồi. Biết ngay là ngày này sẽ đến mà. Trần Thanh thầm hận bản thân năm xưa vì một nghìn lượng vàng mà không biết trời cao đất rộng.
Không đợi Trần Thanh có thời gian sỉ vả bản thân, Phương Bảo Địa tiếp lời.
-Lại trù nghệ khác lạ của công tử ngài, rồi “trà anh đào” từ đâu xuất hiện, thêm những loại trái cây kì lạ mà ngươi cung cấp cho Mỹ Thực Lâu như “vả”, “sơn tra”, “hồng lựu”,.. Bao nhiêu là dị trạng như vậy, ngài nghĩ hoàng đế hắn ta sẽ bỏ qua cho ngài sao. Chưa kể chuyện lạ xung quanh ngài, chỉ nói đến “giá trị hiện kim” hiện tại của ngài cũng đủ cho hoàng thượng thèm khát rồi. Nên biết hắn ta đang cần nhất là bạc để chống lại vị Quốc cửu kia đấy.
Phương Bảo Địa càng nói, đám mây trên đầu Trần Thanh càng lúc càng lớn. Xong rồi, xong rồi, chuyện này xem như là xong rồi. Cậu cẩn thận đến mấy, cái đuôi “thò” ra cũng dài quá rồi.
Nếu có thể quay về quá khứ, Trần Thanh sẽ nắm lấy vai bản thân nửa năm trước mà điên cuồng lắc cho mình tỉnh dậy. Cho ngươi tham lam này, cho ngươi tự tin này. “Không có ai quan tâm đâu”, ngươi đi mà xem người ta quan tâm đến đâu rồi kìa. Ngươi làm cho lắm vô đi, rồi để ta của nửa năm sau hứng cho đủ này.
Bây giờ Trần Thanh có hối hận như thế nào, cậu cũng không cách nào xử lý. Chuyện này xem chừng quá lớn. Hoàng đế kia tuyệt đối không bỏ qua cho cậu. Không cần Phương Bảo Địa nói, cậu cũng biết là để tranh giành “chính quyền” thì cái cần thiết nhất là bạc. Có bạc thì hành động nào cũng tiện. Nên tên hoàng đế đó tuyệt đối không thể bỏ qua một cây “rụng tiền” là cậu đây.
Mà hắn ta cần cậu để làm gì, là để chống lại tên Quốc cửu kia đấy. Thế nghĩ xem tên Quốc cửu đó sẽ bỏ qua cho cậu sao.
Bây giờ cậu chỉ có hai cơ hội.
Một, theo hoàng đế, đó là phải tính đến chuyện cậu còn có mạng mà lựa chọn. Nên biết tên quốc cửu kia đã muốn lấy mạng cậu lắm rồi. Hắn ta thậm chí còn “chu đáo” mà mướn sát thủ đến lấy mạng cậu. Dù lần đầu bị tên thợ rèn này cản, ai dám chắc là không có lần hai, rồi lần ba. Cậu có mấy cái mạng mà “chơi” với hắn ta chứ.
Hai, theo Quốc cửu. Ừm theo tên Quốc cửu đó rồi trở thành kẻ thù của tên Hoàng đế. Cái cách này “thúi” cũng không kém gì cách một. Tên hoàng đế này cũng chả lương thiện gì. Để hắn ta biết cậu theo phe đối lập, thể nào cậu cũng hân hạnh được hắn cử người đến chém thành tám khúc.
Đường nào cũng chết, còn chọn với tính làm cái gì nữa.
Trần Thanh thở dài, ngẩng đầu 45o nhìn trời, tâm trạng sa sút. Tại sao ngày đầu năm mới của cậu lại khổ sở như vậy chứ, mùng một đã thúi quắc như vầy, cả năm cậu khỏi mơ đến hai chữ “may mắn” đi.
Mà nói đến, mạng cũng chẳng còn thì xui hay hên quan trọng gì. Dù sao cũng xuống dưới uống trà với Diêm Vương, cậu lo chi cho thêm mệt.
Trần Thanh muốn khóc. Đúng là ông bà dạy dỗ méo có sai : “Giết người đền mạng”. Đấy, cậu mới lấy mạng một người. Ông trời đã điểm chỉ ngay cậu, cũng mở rộng cửa tử chờ cậu rồi. Quả báo đây mà.
Haish.
Trần Thanh gục đầu bi thương, sau khi tính tới tính lui. Cậu cảm thấy bản thân chắc sống không lâu nữa rồi.
Thôi vậy, dù sao cũng “lời” được một kiếp này. Vốn dĩ cậu đã phải chết từ cái ngày tận thế đó rồi. Kéo thêm được gần một năm sinh mệnh cũng tốt, cậu phải biết đủ thôi. Tranh thủ mấy ngày còn lại đi hưởng thụ nhân sinh vậy.
Trần Thanh đã bi quan đến mức nghĩ hay là tranh thủ những ngày cuối đời này, đi lầu xanh “phá đời trai” mình cho rồi. Có một chuyện rất bi thương, ở kiếp trước, cho đến lúc chết Trần Thanh vẫn còn là “trai tân”, chưa được “hưởng mùi đời”.
Dù sao cũng sắp đi “gặp ông bà”, cậu quyết định hi sinh đời trai của mình cho biết vị.
*Cầu tương tác, kim phiếu, đề cử,..
Nếu bạn yêu thích, chỉ cần nhấn like mỗi chương đọc giúp tác có động lực viết truyện cũng được. Cảm ơn các bạn.