A Kiên cúi chào người trước mặt, thái độ mười phần cung kính. Nhìn thấy hắn, người đối diện vội hỏi.
-Có tin tức gì sao?
A Kiên gật đầu.
-Bẩm trưởng lão, đã tìm được Trương Đình!
“Rầm”
Vừa nghe thuộc hạ báo cáo, Phương Bảo Địa hối hả đứng bật dậy, cái ghế dưới thân bị hắn hất tung ra phía sau, ngã xuống đất. Không thèm để ý, hắn tiến đến trước mặt A Kiên, thúc giục.
-Hắn ta đâu? Thanh Thanh sao rồi?
A Kiên ngập ngừng một chú, rồi cắn răng nói.
-Bẩm trưởng lão, đã mang Trương Đình đến đây. Còn Trần công tử, thuộc hạ vẫn chưa tìm được.
Phương Bảo Địa mím môi, gằn giọng.
-Mang hắn ta vào đây!
Theo lời Phương Bảo Địa, cửa phòng được đẩy ra, bốn nam thanh niên khiêng một tấm vải vào, sau khi đặt nó vào giữa phòng thì hành lễ với hắn ta, rồi cung kính ra ngoài. Phương Bảo Địa nhăn mày nhìn “vật” vừa xuất hiện, sau khi xốc lớp vải che bên trên lên, hắn giật mình.
-Đây là ai làm?
A Kiên cúi đầu, đáp.
-Bẩm trưởng lão, lúc bọn thuộc hạ đến thì đã thấy như vậy rồi.
Rồi hắn xòe bàn tay nãy giờ vẫn nắm chặt của mình ra, lộ một đóa hoa anh đào, cung kính đưa Phương Bảo Địa.
-Tại nơi đó, chúng thuộc hạ tìm thấy cái này. Bọn người A Minh tiếp tục đi tìm thêm, còn thuộc hạ vội về báo tin cho ngài.
Phương Bảo Địa run run nhận lấy đóa hoa trong tay A Kiên, nhẹ vuốt ve cánh hoa đã hơi ngả màu, hắn trầm ngâm.
Ngay trong ngày Thanh Thanh bị bắt, Phương Bảo Địa đã cử người đi khắp nơi tìm kiếm cậu, bản thân cũng ngày đêm đi theo dõi. Ban đầu tưởng là sẽ khó khăn, nhưng không ngờ Thanh Thanh rất thông minh, trong quá trình bị bắt, cậu đã lén thả mấy bông anh đào dẫn đường cho bọn hắn.
Phương Bảo Địa hối hả lần theo dấu vết, vốn tưởng sẽ mau chóng gặp lại nhau. Nhưng lại không ngờ có chuyện bất ngờ như vậy. Trương Đình đã chết? Là ai đã giết hắn ta? Trần Thanh sẽ không có việc gì chứ? Và hiện tại em ấy đang ở đâu?
Bao câu hỏi xoay vòng quanh đầu Phương Bảo Địa, tâm trạng bức bối khiến hắn cơ hồ không thở nỗi. Nhưng hắn tự dặn lòng phải bình tĩnh, nhất định phải giữ được bình tĩnh. Hắn nhất định sẽ tìm được Thanh Thanh.
Nắm chặt đóa anh đào trong tay, Phương Bảo Địa cười với người trước mặt.
-Rất tốt, ta rất hài lòng. Các ngươi cứ tiếp tục điều tra thêm.
A Kiên cắn môi, lấy hết can đảm nói thêm.
-Trưởng lão, có việc này thuộc hạ muốn báo cáo với ngài.
Phương Bảo Địa nhăn mày.
-Chuyện gì?
A Kiên hít một hơi thật sâu, rồi nói.
-Hồi trưởng lão, chúng ta mất dấu Trần công tử rồi ạ.
Phương Bảo Địa nắm chặt tay, nghiến răng.
-Cái gì gọi là “mất dấu”?
A Kiên cúi thấp đầu hơn, run giọng nói.
-Bẩm trưởng lão, bình thường cứ cách hơn trăm thước bọn thuộc hạ sẽ tìm thấy dấu hiệu Trần công tử để lại. Nhưng từ chỗ tìm thấy xác Trương Đình, xung quanh trăm dặm không có thêm dấu vết nào nữa. Thuộc hạ sợ là…
Phương Bảo Địa đập mạnh vào bàn cạnh bên, cái bàn bị nội lực đánh nổ tung, chia năm xẻ bảy. Rồi hắn trừng mắt với A Kiên.
-Căm miệng!
A Kiên vội cắn chặt miệng, không dám hó hé tiếng nào.
Chờ một lúc, tâm trạng của Phương Bảo Địa đã tạm ổn, hắn bèn hỏi.
-Vậy bọn A Minh hiện tại đang làm gì?
A Kiên nhẹ giọng.
-Bọn thuộc hạ không biết nên bắt đầu từ đâu. Nên chỉ có thể chia nhỏ lực lượng ra để tìm kiếm xung quanh, hi vọng có chút manh mối gì.
Phương Bảo Địa nhắm chặt mắt lại, cố kiềm chế hô hấp của mình, rồi nói với A Kiên.
-Các ngươi làm rất tốt, không cần cảm thấy có lỗi, cứ tiếp tục tìm kiếm đi.
A Kiên cúi người chào Phương Bảo Địa, rồi cung kính lui ra ngoài. Sau khi cách Phương Bảo Địa một khoảng xa, hắn mới dám thở ra một hơi mệt nhọc.
Có trời mới biết bọn hắn đã phải khổ sở như thế nào. Suốt ngày suốt đêm lần theo dấu vết của Trần công tử, suýt nữa bọn hắn đã tiến hóa thành chó săn luôn rồi. Không ngủ không nghỉ, khổ cực trăm bề, đổi lại là nhìn thấy cái xác tên Trương Đình nằm phơi mình giữa nơi hoang vắng.
A Kiên thề, lúc nhìn thấy tên kia, hắn suýt nữa là khóc rồi. Cảm xúc lúc đó vô cùng khó tả. Như thể bao nhiêu ngày tìm kiếm vật báu, cuối cùng cũng thấy cái đuôi của nó lò ra, vui không sao kể xiết. Vào giây phút ấy, A Kiên đã nghĩ đến cái giường ấm áp của mình, nghĩ đến bộ mặt hòa ái mà trưởng lão chỉ trưng ra khi có Trần Thanh bên cạnh, nghĩ sau bao ngày vất vả, cuối cùng hắn cũng đã có thể nghỉ ngơi. Thế nhưng, tất cả chỉ trả lại cho A Kiên một quả đắng chát.
Khi đến gần, A Kiên mới chứng kiến rõ thảm trạng của tên Trương Đình, trên người hắn bị đâm mấy chục nhát kiếm, cơ hồ không có chỗ nào lành lặn, cổ tên này bị cắt lìa, cái đầu lâu lăn cách đó một khoảng. Nhìn hiện trạng của người này, A Kiên đã biết là có chuyện không ổn.
Khả năng của Trần Thanh ra sao, không chỉ A Kiên biết, mà cơ hồ cả Nam Hồng Sơn đều hiểu rõ. Người này chỉ là một dân thường, không hề có chút tài nghệ gì trong người. Với sức lực của Trần Thanh, bảo đấu với một đệ tử bình thường của Nam Hồng Sơn còn không đủ lực, thì làm sao có thể giết chết được một người có danh tiếng trong giang hồ như tên Trương Đình được chứ.
Ngay lập tức A Kiên đã có kết luận: đã có kẻ thứ ba xuất hiện, và hiện tại Trần Thanh đang trong tay kẻ đó.
Điều này còn khiến bọn người A Kiên khiếp sợ hơn nữa. Trước đây ít nhất bọn họ còn biết mình đang tìm ai, cũng biến hướng đi mà tên Trương Đình kia dự định đến, nhờ đó rút ngắn được thời gian và công sức “theo đuôi”. Nhưng kẻ thù mới này, giới tính không rõ, số lượng chẳng biết, đã vậy người ở đâu cũng không có thông tin. Đông – Tây – Nam – Bắc, bọn họ bây giờ phải tìm kiếm cả bốn khu vực, độ cực khổ là gấp bốn lần bình thường.
Chưa dừng lại ở đó, hiện thực đã dạy cho bọn người A Kiên thêm một bài học: không có gì là đau khổ nhất, chỉ có cái gọi là đau khổ hơn.
Bình thường, dọc đường bị bắt Trần Thanh sẽ thả lại một đóa anh đào làm dấu hiệu, nhờ đó mà bọn A Kiên cũng tiết kiệm được sức lực, cũng nhanh chóng lần theo. Nhưng lần này, mấy đóa anh đào đó cũng biến mất.
Bọn A Kiên như con bị bỏ rơi giữa chợ, ngơ ngác đứng như trời trồng giữa rừng vắng, cảm thấy bản thân thật thê lương. Trần công tử đã bỏ rơi bọn họ rồi, bọn họ biết sống sao với trưởng lão đây.
Càng nghỉ, A Kiên càng cắn răng tức giận. Chỉ hận không thể ngửa cổ lên trời mà hét lớn: Là ai, là ai đã “chôm” hết mớ hoa của ta hả?????????
Đáp lại câu hỏi của A Kiên, ở một nơi tuyết giá, Trần Trụi hí hửng mở bọc vải luôn mang bên mình theo, khoe cùng Trần Thanh.
-Con trai nhìn nè, dọc đường ta cứ thấy con làm “rớt đồ” liên tục, vậy là không tốt, tật xấu này cần phải sửa đổi. Nhưng đừng lo, cha đã giúp con “nhặt” chúng lại rồi. Con giữ cẩn thận đấy.
Nói rồi ông đưa túi vải chứa đầy hoa anh đào cho Trần Thanh, nhìn mớ hoa trong túi, rồi ngẩng đầu nhìn gương mặt hí hửng của Trần Trụi, trong đầu Trần Thanh chỉ vang lên duy nhất một từ.