Trần Thanh kiên quyết giữ chặt cửa, không cho Phương Bảo Địa vào. Đùa gì vậy, cậu cũng không phải là con nít mà đến tắm rửa cũng cần người canh giữ, cha mẹ dưới suối vàng mà biết, chắc cười cậu thúi mũi luôn.
Số là, từ dạo cậu bị lộ mặt thật trong trận tỷ thí, tên này cứ như thể bị lên “cơn”, suốt ngày đeo theo cậu, đuổi cũng không đuổi được.
Nếu đã vậy thì cậu cũng có thể nhịn được đi, dù sao thì cậu với hắn “dính” nhau cũng đã nhiều ngày, lâu dần cũng sinh ra miễn dịch rồi. Nhưng tên này càng ngày càng quá đáng, ngay cả lúc cậu tắm rửa hay là “làm chuyện lớn đời người, giải tỏa bầu tâm sự” cũng nhất định theo sau. Đây chắc là đang ép cậu dùng bạo lực với hắn ta mà.
Như bây giờ, dù trước đây đã từ chối đi từ chối lại, tên này tới giờ cậu tắm rửa cũng đòi vào, dẫu hắn nói cái gì mà “chỉ đứng canh ngoài bình phong” nhưng cậu cũng không thể chấp nhận. Ai lại trông cho nam nhân khác tắm rửa, đây rõ là xem cậu như nữ nhân, là khiêu khích cậu trắng trợn mà.
Nếu không phải sợ chỗ này cao thủ như mây dễ lộ bí mật, thì cậu đã vào trong không gian luôn rồi, cần gì phải tranh cãi với hắn ta chứ.
Thấy Trần Thanh kiên quyết từ chối, Phương Bảo Địa buồn bã buông tay, để cậu đóng cửa lại. Nhưng hắn vẫn đứng sát bên ngoài cửa, chỉ cần có điều gì không đúng sẽ xông vào liền.
…
Tâm trạng những ngày gần đây của Phương Bảo Địa quả thật không tốt, như một ngọn núi lửa chực chờ phun trào, rất nguy hiểm. Lí do cho sự việc này, phải kể đến trận tỷ thí ngày ấy.
Sau khi hắn mang Trần Thanh về, liền cử người bảo vệ cậu, còn bản thân lập tức đích thân đi cảnh cáo những đệ tử trong phái, nhắc nhở họ tuyệt đối không được lộ chuyện này ra.
Tất nhiên mọi người sẽ đồng ý, còn luôn miệng hứa sẽ giữ kín bí mật này, thề son sắc cái gì mà “sống để bụng, chết mang theo”.
Nhưng cũng từ dạo ấy, số người ghé phân đường của hắn tăng lên rõ rệt.
Mấy lí do như: lâu ngày đến thăm, có việc nhờ cậy hay báo cáo công việc đã bình thường rồi. Có mấy kẻ tài năng hơn còn dùng đến lí do: tặng quà mừng năm mới, chiêm ngưỡng phân đường, ngưỡng mộ Phương trưởng lão nên mộ danh đến, đi ngang chợt đau bụng vào mượn nhà xí… Có trời mới biết hắn ở phái này hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên biết hóa ra mình có nhiều “bằng hữu” và “người mộ danh” đến vậy. Xem hắn là tên ngu nên không đoán được mục đích của họ đến đây à.
Nhưng tiếc là phải làm bọn người này thất vọng rồi, từ ngày đó hắn đã cử người theo bảo vệ Trần Thanh cẩn thận, cũng căn dặn cậu trong thời gian này hạn chế ra ngoài. Mà dù có ra ngoài, cậu cũng sẽ đeo mặt nạ, cho nên dù mấy tên kia có gặp được Trần Thanh, cũng chỉ có thể buồn bã nhìn cái mặt nạ của cậu thôi.
Nhưng hắn trăm tính ngàn tính, lại tính sót độ “cuồng” của bọn kia với Thanh Thanh. Đừng nói là bị che nửa mặt, thậm chí chỉ cần nhìn thấy một ống tay áo của cậu, bọn họ cũng như thể người trên mây, ngơ ngẩn cả buổi, khiến Phương Bảo Địa chỉ hận không thể giấu kín Trần Thanh đi.
Như thế còn chưa đủ, hắn chưa kịp diệt xong “giặc trong”, đã phải phòng tới “giặc ngoài”.
Không biết cái tên Hà Tâm Sinh nhận được thông tin từ đâu, lại lên cơn mà đề danh Thanh Thanh nhất bảng giang hồ. Chờ đến lúc hắn nghe được tin thì cả giang hồ đã biết cả rồi, cản cũng cản không kịp, chỉ tiếc hắn từ trước giờ không thèm quan tâm mấy cái tin tức mỹ nhân này, mới trễ một bước, khiến tên Tâm Sinh nhanh chân hơn.
Và từ dạo đó, Nam Hồng Sơn đã không còn bình yên nữa.
Trước đây mấy cái chức trưởng lão của Nam Hồng Sơn, quả thật là có tiếng có miếng mà không cần tốn lực. Bởi nhiệm vụ của họ là canh gác phân đường và ngọn núi của mình, nhưng thử hỏi giang hồ có ai dám đụng chạm vào đại bang phái này. Nên số lượng “công việc” quả thật không đáng kể, thu nhập lại cao, là mục tiêu mà nhiều người phấn đấu.
Thế mà từ dạo Thanh Thanh đề mỹ nhân bảng, lượng công việc của các trưởng lão tăng lên với tốc độ chóng mặt, dạo này ánh mắt mà bọn họ nhìn Thanh Thanh đã từ ngưỡng mộ, mê muội chuyển thành bất đắc dĩ và khổ sở rồi.
Số lượng người ghé thăm Nam Hồng Sơn tăng chóng mặt, ngoài sáng thì đến bái phỏng, gửi thiệp mời, rủ du xuân. Trong tối thì đột nhập, cướp người, hái hoa tặc. Quả thật là muôn hình vạn trạng.
Bọn người kia ban đầu chỉ tập trung vào phân đường của Phương Bảo Địa, nhưng sau khi thấy độ “cảnh giác” của nơi đây quá cao, khó lòng vượt qua được “hàng phòng thủ”, bèn nhăm nhe đến các phân đường khác.
Dẫu “số lượng khách” mà mấy phân đường kia “đón tiếp” chẳng bằng một phần của Phương Bảo Địa, nhưng đã khiến bọn họ mệt mỏi, quầng mắt đen sì, thì có thể hiểu mấy đệ tử và thuộc hạ của Phương Bảo Địa sẽ mệt mỏi ra sao rồi.
Thuộc hạ mệt một, Phương Bảo Địa mệt mười. Về thể lực hắn phải không ngừng ngăn chặn “khách không mời mà tới”, về tâm lý hắn luôn lo sợ cho mối quan hệ của mình và Thanh Thanh. Cảm giác nguy cơ khiến trong đầu hắn luôn có một lời thúc giục “nhanh lên, nhanh cho Thanh Thanh biết tình cảm của mày ngay, nếu còn chần chờ, ai biết tương lai Thanh Thanh có hợp nhãn một trong những người theo đuổi cậu ấy không”.
Nhưng có một điều may mắn là tất cả những người theo đuổi Thanh Thanh đều là nam, cứ như thể giang hồ này điên lên vậy, ai cũng “học đòi” đoạn tụ. Còn nữ nhân thì không thấy một móng.
Phương Bảo Địa đoán hình như nữ nhân luôn có ác cảm với những người đẹp hơn mình, nên dù Trần Thanh là nam nhân, chỉ cần cậu còn đề danh nhất bảng mỹ nhân, sợ rằng tương lai đừng mơ mà lấy được vợ. Đây cũng xem như là lợi ích duy nhất mà Hà Tâm Sinh mang lại cho Phương Bảo Địa, nhưng cũng không thể hạ được cơn giận của hắn ta. Phương Bảo Địa thề, chờ giải quyết xong chuyện này, hắn sẽ tìm gặp tên kia để “làm” cho ra lẽ.