Có kinh nghiệm lần trước ở khách sạn ngủ một mạch đến trưa khiến Nguyên Duy phải đợi hơn ba tiếng đồng hồ, lần này Phó Nhuận Nghi đặt chuông báo thức vào buổi sáng.
Đối với chuyện ngủ nghỉ, Phó Nhuận Nghi vô cùng tập trung, bởi vì cô luôn xem giấc ngủ là khoảng thời gian bản thân thoát ly khỏi chính mình.
Thế cho nên sau khi bị chuông báo thức đánh thức, cô một mình ngồi trên chiếc giường nhỏ, ngơ ngác nhìn xung quanh không một bóng người, cũng không biết Nguyên Duy đã rời đi lúc nào.
Phó Nhuận Nghi xỏ dép lê đi ra khỏi phòng, mèo con không biết đã đi đâu, phòng khách yên tĩnh càng làm nổi bật sự ồn ào của thế giới bên ngoài.
Sao mới tháng Năm mà đã có tiếng ve sầu rồi nhỉ?
Phó Nhuận Nghi chưa được ngủ đã giấc nên dường như có chút cáu kỉnh, nghe thấy tiếng ve sầu xuất hiện sớm trong năm nay cũng cảm thấy hơi phiền.
May mà tiếng ve sầu không nhiều, chắc chỉ có một hai con, lúc ẩn lúc hiện.
Phó Nhuận Nghi đang định đi đóng cửa sổ thì thoáng sững người, cô nhìn thấy bên cạnh bình đun nước trên bàn ăn có để chìa khóa xe của Nguyên Duy, còn nước trong bình dường như là mới đun — lớp kính bên trong mờ đục, hơi nước nóng đọng thành một vòng tròn.
Cô vươn tay chạm vào, lập tức rụt lại. Vẫn còn nóng.
Quay lại phòng ngủ kiếm điện thoại, Phó Nhuận Nghi tìm thấy Nguyên Duy trong WeChat, khung chat vẫn hiển thị lời mời kết bạn từ vài ngày trước.
[Bạn đã thêm Nguyên Duy, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện.]
Nghĩ ngợi một hồi, Phó Nhuận Nghi vẫn ấn khung nhập liệu đang bật lên xuống, so với việc hỏi han thì cô quen và thích chờ đợi hơn.
Cô lục tìm trong tủ sách hướng dẫn và cà phê hạt, sau đó đi vào nhà bếp.
Đồng thời cũng luôn chú ý động tĩnh bên ngoài cửa, phân biệt xem có tiếng bước chân dừng lại trước cửa nhà mình hay không. Khoảnh khắc cửa mở ra, Phó Nhuận Nghi lập tức quay đầu lại, đứng sắn ngay cửa bếp.
Nguyên Duy bước vào nhà, nhìn thấy cô thì vẻ mặt có chút bất ngờ, anh vừa đóng cửa vừa nói: “Hôm nay em dậy sớm vậy?”
Phó Nhuận Nghi ấp úng “ừ” một tiếng, không định nói cho Nguyên Duy biết chuyện mình đã đặt chuông báo thức.
Nguyên Duy ngửi thử trong không khí: “Mùi gì thế?”
“Cà phê.” Nghĩ đến việc của mình vẫn chưa hoàn thành, Phó Nhuận Nghi vội vàng lấy cốc đựng cà phê nguyên chất, hỏi Nguyên Duy, “Bình thường anh có cho gì vào cà phê không? Hay là chỉ uống Americano không cho gì cả? À mà không có đá, trong tủ lạnh vẫn chưa làm đá.”
Nguyên Duy im lặng giây lát, vẻ ngờ vực trên mặt dần nhạt đi, cuối cùng hỏi với giọng điệu không bình luận gì: “Vừa sáng ra em đã uống thứ đắng ngắt đó rồi sao?”
Phó Nhuận Nghi lắc đầu: “Không phải, cái này tôi pha cho anh.” “Tôi không uống cà phê.” Nguyên Duy nói.
“Hả?”
Phó Nhuận Nghi thầm nghĩ, anh có gương mặt của người thích cà phê đen đắng đấy.
Phản ứng lý tưởng là Nguyên Duy nhận lấy cốc cà phê từ tay cô, sau khi nhấp thử một ngụm thì lập tức cau mày, vì nếm ra được cà phê hạt của Phó Nhuận Nghi không đủ cao cấp nên đã đặt cốc cà phê sang một bên, nói cho cô biết anh chỉ uống cà phê của vùng nào đó, đồng thời phổ cập cho cô một bài học chuyên môn về cách chọn cà phê hạt.
Thấy Phó Nhuận Nghi không động đậy, Nguyên Duy giải thích thêm: “Tôi không thích đồ đắng.”
“Ồ, tôi biết rồi.”
Cà phê đổ đi Phó Nhuận Nghi cũng không tiếc, bởi vì cô cũng không thích đồ đắng. Máy pha cà phê là do Phó Văn Ninh gửi tặng cô vào dịp sinh nhật trước đó, chắc là hơi đắt, nhưng cô không dùng đến, cũng chưa dùng được mấy lần.
Cô chợt nghĩ đến một chuyện.
Trà ô long trong tủ lạnh tuy không đắng chát nhưng cũng là loại không đường. Phó Nhuận Nghi hỏi Nguyên Duy: “Vậy anh thấy loại đồ uống đó thế nào?” “Cũng tàm tạm.”
Câu “Cũng tàm tạm” nghe có vẻ rất gượng gạo, Phó Nhuận Nghi không ngờ rằng việc mình cố gắng làm hài lòng Nguyên Duy lại giống như đang nhảy múa trên bãi mìn, anh hoàn toàn không thích.
Phó Nhuận Nghi quyết định cứu vãn tình thế, đặt cốc xuống, nói: “Dưới lầu có bán sữa đậu nành ngọt, để tôi đi mua!”
“Không cần đâu.”
Nguyên Duy nhấc bàn tay bị bàn ghế che khuất lên, trên tay anh đang cầm mấy túi ni lông trong suốt, trong đó có sữa đậu nành: “Tôi mua rồi, em muốn uống vị gì, có vị táo đỏ và vị nguyên chất.”
Phó Nhuận Nghi không biết Nguyên Duy đã dậy từ sớm xuống lầu mua đồ ăn sáng, cô khựng lại giây lát: “…Tôi thích vị nguyên chất.”
Giọng nói mơ hồ đến mức phát âm cũng không rõ ràng lắm.
Vị táo đỏ vốn là mua cho Phó Nhuận Nghi. Đây cũng là lần đầu tiên Nguyên Duy ghé qua quán ăn sáng nóng hổi nghi ngút khói dưới lầu, lúc xếp hàng anh có để ý thử, thấy mấy cô gái ăn mặc giống nhân viên văn phòng phía trước đều mua vị táo đỏ. Anh cũng dùng ánh mắt thống kê sơ lược các món ăn sáng, thấy người ta mua gì nhiều thì Nguyên Duy cũng mua theo vài phần.
Không ngờ Phó Nhuận Nghi lại nói thích vị nguyên chất.
Nguyên Duy đi đến cạnh bàn, đặt đồ xuống, thình lình nói: “Sở thích này không phải là có ẩn tình gì đấy chứ?”
“Ẩn tình gì?”
Phó Nhuận Nghi đang cầm hai cái đĩa, nghe vậy thì ngơ ngác nhìn Nguyên Duy.
Khóe miệng Nguyên Duy hơi nhếch lên, không để tâm cũng không giải thích nhiều, thản nhiên chuyển sang đề tài khác: “Không có gì.”
Phó Nhuận Nghi cầm chiếc nem rán giòn tan cắn thử một miếng nhân bên trong, hơi nóng tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Trước đây cô cũng từng mua thử ở quán này rồi, lúc đó thấy ăn không ngon lắm, bây giờ lại thấy rất ngon miệng, đương nhiên không chỉ vì người ngồi đối diện trông rất đẹp trai. Phó Nhuận Nghi bất giác tự trách bản thân, hình như lần nào cô xuống lầu tìm đồ ăn cũng đã muộn, không kịp lúc mới ra lò, nguội rồi hâm nóng lại cũng nguội, thế nên bánh không còn giòn thơm ngon nữa.
Lúc ăn cơm hình như không nên nói chuyện, nhưng mà không phát ra tiếng động nào thì có vẻ cũng rất kỳ quái.
Cô đang do dự muốn hỏi xem liệu chiếc giường nhỏ của cô có phải chịu trách nhiệm cho việc Nguyên Duy dậy sớm không.
Nguyên Duy đưa mắt nhìn ra ngoài, ám chỉ ‘thủ phạm’ gây ra chuyện: “Sáng nay tôi bị tiếng ve sầu đánh thức, cũng ngủ đủ giấc rồi.”
Phó Nhuận Nghi cũng cảm thấy mấy con ve sầu này khá ồn ào.
Mọi năm chắc phải đến tháng Sáu mới có ve sầu, không biết sao năm nay lại xuất hiện sớm như vậy.
“Vậy tối qua anh ngủ ngon không?” Phó Nhuận Nghi hỏi.
Bàn ăn chật hẹp nên ánh mắt cũng chạm nhau rất nhanh, nhưng câu trả lời của Nguyên Duy lại chậm chạp.
Anh nhìn Phó Nhuận Nghi, khẽ gật đầu: “Rất ngon.”
Phó Nhuận Nghi cảm thấy trong câu “rất ngon” này chắc chắn có chứa thành phần cảm xúc, dường như cô đã biết thành phần cảm xúc đó là gì, nhưng lại không dám khẳng định. Mới vừa nghĩ đến thôi là trong cơ thể đã dâng lên một luồng nhiệt, bừng bừng xộc lên gò má, cả trong lẫn ngoài đều có cảm giác bỏng rát.
Cô cúi đầu xuống, lấy việc ăn sáng để chuyển hướng sự chú ý, tập trung ăn uống một cách nhập tâm.
Sau đó, đương nhiên là bị sặc. “Ăn chậm thôi, em đói lắm à?”
Nguyên Duy đưa cốc nước cho cô, nhìn Phó Nhuận Nghi uống nước, anh cũng cầm cốc sữa đậu nành của mình lên ngậm ống hút từ từ thưởng thức. Sữa đậu nành vị táo đỏ có vị ngọt nhẫn nhàn nhạt, nhưng so với những thứ đắng thuần túy thì dễ uống hơn nhiều.
Nguyên Duy gọi cô một tiếng: “Phó Nhuận Nghi.” Đợi cô nhìn qua, anh chậm rãi hỏi, “Em thích người ta mà ngay cả sở thích của đối phương cũng không tìm hiểu thử sao? Cứ đóng cửa lại rồi tự mình thích một mình như vậy à?”
Hình như có chút đúng.
Nhưng mà cũng không đúng lắm, hình như Nguyên Duy cho rằng cách cô thích một người rất hời hợt, Phó Nhuận Nghi phải biện minh cho bản thân.
“Tôi không biết phải tìm hiểu ở đâu…” Nhưng tất cả những gì cô nghe được về Nguyên Duy, cô đều ghi nhớ rất kỹ.
“Người khác dò hỏi về anh như thế nào?”
Cô hỏi Nguyên Duy, giống như một học sinh kém đang hỏi học sinh giỏi cách giải bài tập vậy, tuy ngốc nghếch nhưng tự biết thân biết phận, cũng khát khao được học hỏi.
Dưới ánh mắt của cô, Nguyên Duy im lặng một lát rồi thản nhiên nói: “Dò hỏi cũng vô dụng thôi.”
“Ồ.”
Phó Nhuận Nghi nhỏ giọng đáp, sau đó nhét miếng chả giò cuối cùng vào miệng, mím môi lại, phồng một bên má, chậm rãi nhai.
Vẻ mặt chất chứa tâm sự của cô đều bị Nguyên Duy nhìn thấy.
Gần như cả phần cuối bữa sáng, Phó Nhuận Nghi đều dùng để suy tư. Cô cảm thấy, quả thực cô hiểu rất ít về Nguyên Duy.
Thời cấp ba cô và Nguyên Duy gần như không có bạn chung, những tin đồn về Nguyên Duy mà Phó Nhuận Nghi nghe được sau khi truyền qua bao nhiêu người cũng không có cách nào kiểm chứng tính đúng sai.
Không có nguồn thông tin để tìm hiểu về Nguyên Duy là một chuyện, mặt khác quả thực cũng như Nguyên Duy đã nói, tính cách của cô là như vậy.
Thực ra cô hiểu rõ tính cách của bản thân không được lòng người khác lắm, ngay cả cách thích một người cũng không khéo léo gì.
Một khi con người đã có sự thấu hiểu bản thân, có lẽ ngay cả trong giấc mơ cũng sẽ an phận thủ thường, đối với những thứ vốn dĩ không thể có được cũng rất khó sinh ra lòng tham muốn chiếm hữu.
Phó Nhuận Nghi nhớ lại chuyện xảy ra vào năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp.
Lúc đó cô vẫn đang làm người mẫu cho Bàng Như, cô không muốn kiếm tiền cho lắm, nhưng sự nghiệp của Bàng Như đang trên đà phát triển lại thiếu người hỗ trợ, cần đến cô, cô cũng ngại nói chuyện nghỉ việc, cơ bản sắp xếp gì làm nấy.
Hình như cũng vào khoảng tháng Năm, Phó Nhuận Nghi nhớ đó là một ngày đẹp trời. Tin tức về đám cưới của anh họ Nguyên Duy bị đăng nhầm nội dung, chắc hẳn rất ít người xem được bản tin nhanh chóng bị gỡ xuống đó.
Không khéo là Phó Nhuận Nghi lại là một trong số đó.
Trên bảng tin đó viết rằng cháu trai Nguyên Cảnh Sơn là Nguyên Duy hôm nay tổ chức hôn lễ long trọng tại một trang viên trăm năm tuổi ở Ý, nghe nói cô dâu tốt nghiệp trường danh tiếng nào đó ở nước ngoài, gia thế nổi bật, trong bản tin còn đính kèm một bức ảnh Nguyên Duy mặc vest xám đậm, cài hoa trước ngực đứng ở hiện trường đón khách.
Nguyên Duy trong ảnh dù là trang phục hay kiểu tóc đều được chăm chút kỹ lưỡng, khẽ mỉm cười, chỉ là một bức ảnh chụp nghiêng vô tình nhưng cũng rạng rỡ chói mắt.
Lúc đó Phó Nhuận Nghi đang theo ekip của Bàng Như đi chụp ảnh ở ngoài. Miền Nam bước vào tháng Năm nắng gắt chói chang, nóng đến mức choáng váng đầu óc, Phó Nhuận Nghi uống một chai Hoắc Hương Chính Khí Thủy, ngồi nghỉ mát dưới mái hiên nhỏ bên cạnh xe, nghiêm túc đọc hết tin tức được đẩy lên này.
Sau đó, cô tắt điện thoại đặt sang một bên.
Triệu chứng say nắng ban đầu không thuyên giảm nhanh chóng, Phó Nhuận Nghi vẫn còn thấy uể oải, cổ họng đau rát không muốn nói chuyện, chỉ nhìn ngắm cây cối rồi mây trời, yên lặng ngồi một mình.
Không làm gì cả, cũng chẳng làm gì được.
Ngọc tốt châu đẹp không phải của mình, cũng không thể gọi là tiếc nuối.