*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Phu nhân muốn hỏi chuyện giữa lão phu nhân và Tấn tổng?”
Hứng thú của Hạ Diệu Diệu lập tức được khơi dậy: “Em nói chị nghe xem?” Nếu không phải tận mắt nhìn thấy quá nhiều chuyện thì ai mà dám tin Hà lão phu nhân lại là một người đong đưa với đàn ông như vậy, còn tưởng là truyền thông đưa tin thất thiệt nữa chứ.
Khả Chân cũng rất hào hứng kể chuyện, bởi vì người lần này không giống với những người trước đây nên cả núi Hà Quang đều đang chờ xem kịch hay. Kịch hay ở đây không phải là lão gia sẽ ghen tức như thế nào mà là muốn xem xem Hà lão phu nhân sẽ bởi vì chuyến công tác lần này đến Điển Thành của Tấn tổng mà làm ra chuyện3kinh hãi thế tục nào hay không, xét cho cùng thì năng lực chiến đấu của lão phu nhân đối với đàn ông thì khó ai địch nổi.
“Chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì, lão phu nhân đối với đàn ông chưa bao giờ che giấu chuyện gì cả.” Trong giọng nói của Khả Chân pha chút gì đó tự hào kỳ lạ, tiếp đó lại có chút hụt hẫng: “Nhưng lần này lại không giống vậy, Tấn tổng khác hẳn với những người đàn ông mà lão phu nhân đã từng tiếp xúc trước đây.
Mặc dù trong số những người đàn ông mà lão phu nhân từng chọn thì cũng có những người có tiền đồ, công thành danh toại, cũng có những người bất chấp cả tuổi tác muốn ở bên bà ấy suốt đời, ít nhiều2gì cũng là hai bên tình nguyện, nói thẳng ra thì là người ta nhắm trúng lão phu nhân còn lão phu nhân thì thuận nước đẩy thuyền hưởng thụ điều đó, nhưng Tấn tổng thì khác, ông ấy không thích lão phu nhân...”
Có sự giằng xé trong giọng điệu của Khả Chân, có vẻ cô cũng không biết nên ủng hộ người nào: “Tấn tổng làm gì cũng rất kín đáo, danh tiếng ở bên ngoài rất tốt, đến cả thư ký Thi cũng rất tán thưởng con người ông ấy, quan trọng hơn ông ấy là một người rất chung thủy không rời không bỏ người vợ từ thuở nghèo khó, nhưng không biết tại sao làm vợ chồng hơn hai mươi năm vợ của ông ấy bỏ chạy mà không hề có dấu hiệu báo trước nào,1Tấn tổng cũng đã từng đi tìm bà ấy. Nói tóm lại, ông ấy là một người nghĩa nặng tình sâu, ấn tượng của ông chủ đối với ông ấy cũng rất tốt, người mà ông chủ nhận định là tốt thì chắc chắn là tốt, cũng chẳng biết vợ trước của ông ấy nghĩ gì, ài...”
Lạc đề mất rồi: “Điều quan trọng nhất là, sau khi vợ trước chạy mất, ông ấy vẫn không hề thay đổi, vẫn là ông ấy, không vì thế mà ra ngoài ra ngoài rượu chè ong bướm, ngược lại càng thêm nghiêm khắc với bản thân, chị nói xem ông ấy có phải là một người đàn ông tốt hay không, khi lão phu nhân theo đuổi ông ấy không biết là đã phải chịu bao nhiêu ánh mắt của các tiểu thư1danh giá khác, ai ai nhìn thấy dáng vẻ của lão phu nhân cũng chỉ hận không thể cắn xé bà ấy.”
Khả Chân thở dài thườn thượt: “Hì hì, trước đây em rất ủng hộ lão phu nhân theo đuổi hạnh phúc của mình, nhưng riêng đối với Tấn tổng thì... em thấy lão phu nhân nên dừng lại.” Không phải là lão phu nhân của bọn họ không tốt, mà là họ không thích hợp. Tấn tổng như cây thông trên ngọn núi cao, uy vũ chính trực, còn lão phu nhân của bọn họ thì... thôi không nhắc nữa.
Một con người chú trọng đến hình tượng bản thân như thế bị lão phu nhân đeo đuổi hai năm liền, đây chính là điều mà người ở núi Hà Quang cảm thấy có lỗi với người đàn ông tốt1như Tấn tổng: “Tấn tổng không thích lão phu nhân, mà chắc lão phu nhân cũng nghĩ thoáng hơn rồi, dù sao người cũng về đây rồi, chắc chắn là vậy.”
Hạ Diệu Diệu gật đầu: “Nghe em nói như vậy, có vẻ lão phu nhân rất có mắt nhìn người.”