Đại Úy Có Em Bé

Chương 6: Tưởng những lời nói tối hôm đó chỉ là qua loa



Khánh Hạ như cô bé lọ lem suốt ngày phải làm việc nhà. Kể từ khi chú dì bắt nghỉ việc ở nhà hàng lẩu, cô không còn nguồn thu nhập, ngọn lửa hy vọng về tương lai tươi sáng cũng bị thổi tắt.

Càng gần đến hôn lễ, các trang mạng xã hội càng đưa tin nhan nhản về mối quan hệ của cô và Lục Tôn.

"Bắt gặp Lục Đại Úy đi vào tiệm trang sức cùng một cô gái".

"Lục gia chuẩn bị tổ chức đại hôn cho con trai Út! Nhiều cô gái thất tình!".

"Thân phận của Đại Úy phu nhân tương lai gây tranh cãi!?"

Khánh Hạ chỉ ở trong nhà, lại không có điện thoại thông minh nên không biết mình đang là trung tâm dư luận.

...----------------...

Buổi tối, cô gái nhỏ đang cặm cụi lau bàn thì nghe tiếng bấm chuông cửa. Tưởng là nhân viên giao hàng nên cô vội chạy ra, không để ý đến quần áo và đầu tóc bù xù.

Khánh Hạ mở cửa, nhìn thấy Lục Tôn trong trang phục lính cứu hỏa thì có chút bất ngờ. Chiếc xe đỏ chót đang đậu ngay bên ngoài. Có lẽ tiện đường nên từ cơ quan ghé qua. Đôi mắt cô tròn xoe, trên trán là những chấm mồ hôi li ti. Cô hơi cúi đầu:

- Chào Đại Úy ạ.

Bỗng từ sau lưng anh, bốn đứa loi choi thò đầu ra cùng những bộ đồng phục y hệt nhau:

- Yoooo!

- Hé lô chị dâu!

- Chào đại tỉ tương lai!

- Sao chị nghỉ việc ở nhà hàng thế? Làm Lục đại ca thương nhớ gần chết!

Lục Tôn lườm ra phía sau:

- Nói bậy gì đấy?

Cả đám bụm miệng lại cười hí hí. Khánh Hạ hơi ngại. Bởi vì nhìn sơ qua thôi cũng đoán được họ lớn tuổi hơn cô. Vậy mà cứ gọi chị này chị nọ, nghe già quá đi mất.



Lục Tôn mở bàn tay ra đưa những chiếc kẹp tóc nhỏ:

- Cho em.

- A... em cảm ơn...

Khánh Hạ xòe tay ra nhận. Cô tưởng những lời nói tối hôm đó chỉ là qua loa, nào ngờ anh lại mua tặng thật.

Lục Tôn đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc đang chỉa ngang chỉa dọc trên đầu Khánh Hạ. Anh nghiêm túc dặn dò:

- Ra mở cửa phải để ý hình tượng của bản thân chứ. Em sắp là Đại Úy phu nhân rồi, không thể tùy tiện được.

Khánh Hạ chưa kịp nói gì mà đám sau lưng đã hú hét như điên:

- Gì đó bây? Tui có nghe nhầm không?

- Ôi trời! Ông nào đây chứ không phải Đại Úy!

- Á tui đang xem cái gì vậy nè!

Những người đàn ông vóc dáng cao to, độ này chắc hơn 25 tuổi, đứng đùa nhau như những đứa trẻ. Khánh Hạ không kiềm được liền cười thành tiếng nhỏ, động tác đưa tay lên che miệng trông rất dịu dàng.

Bây giờ Lục Tôn mới thấy được nụ cười thật của Khánh Hạ, nó mới đẹp làm sao. Những nụ cười gượng trước giờ, anh biết đều là giả, cô muốn tạo ra một vỏ bọc hoàn hảo trước mặt Lục gia và mọi người.

- Không còn gì nữa thì tôi về đây.

- V-Vâng ạ, Đại Úy đi cẩn thận.

Khánh Hạ đứng đó nhìn Lục Tôn quay lưng bước đi. Năm người đàn ông trèo lên chiếc xe lớn màu đỏ. Trước khi xe khuất bóng, vài người còn vẫy tay:

- Bái bai chị dâu!

- Khi nào có thời gian ghé trạm cứu hỏa chơi với tụi này nhaaa!

Cô gái vào nhà, tựa lưng vào cánh cửa vừa đóng. Bàn tay nhỏ xòe ra, ngắm nhìn những chiếc kẹp tóc đầy màu sắc. Khóe miệng vô thức mỉm cười. Nhưng chỉ chưa đầy một giây sau cô đã tự vỗ nhẹ vào mặt, nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo. Không muốn tự mình đa tình, nhận vài món quà nhỏ mà ảo tưởng mình được Đại Úy quan tâm sao? Dù sao anh ấy cưới vợ cũng vì bị gia đình thúc ép, không nên mơ mộng quá nhiều để rồi thất vọng.



Bỗng nhiên nghe tiếng nói chuyện ở ngoài cửa, chú dì đi ăn tiệc đã về. Khánh Hạ vội vàng nhét kẹp tóc vào túi áo rồi tiếp tục chạy đi lau bàn.

Bà dì đỡ ông chú say xỉn bước vào, bà gọi lớn:

- Khánh Hạ! Lấy cho chú mày một ly nước!

Ông chú nằm vật ra sô pha, bà dì thì thở hổn hển lau mồ hôi.

- Nước đây ạ!

Khánh Hạ đưa ly nước thì bị ông chú hất ra. Cũng may là ly bằng nhựa, chỉ văng nước tung tóe chứ không đổ vỡ, chỉ cần lau lại là được.

Bà dì thấy ông chú xỉn ngoắc cần câu thì quát lên:

- Tỉnh táo lại đi, đừng có đối xử với nó như vậy nữa. Nó sắp thành Đại Úy phu nhân rồi đấy. Giờ thành cây hái ra tiền của bọn mình đấy!

Nói rồi, dì bước lại gần Khánh Hạ, cô đang cúi xuống lau vũng nước bị đổ, miệng bà dì cười toe toét:

- Mày có biết không? Không nay đi tiệc, ôi trời ơi, ai cũng hỏi về tin đồn của mày với Lục gia. Thật nở mày nở mặt.

Khánh Hạ im lặng tiếp tục lau sàn. Cô biết thứ bà ta muốn là tiền của Lục gia. Gả cô sang đó, bà ta giống như một bước lên mây, có thể đường đường chính chính nhận của hồi môn và những món quà đắt đỏ.

- Đúng rồi, nghe nói tối mai Lục gia mở tiệc khai trương công ty mới. Khánh Hạ, mày tới đó đi!

Thiếu nữ lau sàn xong thì đứng dậy:

- Cháu không nghĩ mình nên tự tiện đến khi không được mời ạ.

Bà dì sấn tới, dí ngón trỏ vào trán cô:

- Mày ngu lắm. Đằng nào mày chẳng là vợ của Lục Tôn? Tiệc mà anh trai nó mở, không lẽ lại từ chối cho em dâu tương lai vào à?

- Nhưng...

- Mày mà không tới đó, thể nào người khác cũng dị nghị, nói ra nói vào. Mang tiếng là vị hôn phu nhưng bữa tiệc lớn như vậy lại không được tham gia? Thua cả người ngoài à?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.