Mấy ngày nay cô sắp bị lăn qua lăn lại đến chết rồi, thực sự là trời làm bậy sai có thể được tha, nhưng tự gây nghiệt, không thể sống.
Cái giá của sự nói dối là mỗi ngày đều phải truyền nước.
Bác sĩ khám cho cô một hồi lâu những chỗ cô kêu đau đớn, lúc đầu cô muốn lừa dối để qua cửa, kiểm tra không ra cái gì thì về nhà. Nhưng không nghĩ tới bác sĩ lại chẩn đoán cho cô là đau thần kinh, kết quả này khiến cô hít khí lạnh, nhưng Diệp Vinh Thiên lại thở phào nhẹ nhõm. Một số loại thuốc được kê đơn, một số thuốc không rõ tên cũng được truyền, khiến cô không có bệnh cũng cảm thấy buồn nôn như thể đang bị ốm.
Diệp Vinh Thiên bảo cô phải uống thuốc đúng giờ cả ngày, đến truyền nước biển anh cũng phải bồi, làm cô muốn chạy đi cũng không được.
Đây là cái nghiệt gì vậy! Để cô chết đi coi như xong đi, mỗi lần truyền nước biển, đều dọa cô sợ gần chết, vì cô cảm thấy chóng mặt và quay cuồng khi nhìn thấy kim tiêm, choáng đầu hoa mắt, toàn thân không còn khí lực. Cứ mấy lần nữa thế này, không chờ cô có bệnh mà chết, thì hành hạ cô chết trước tiên rồi, nếu không sẽ sợ mất mật mà chết.
Cô hẹn Liễu My gặp mặt ở quán cà phê, cô vừa xuất hiện đã làm cho Liễu My cũng sợ đến mức không dám quen biết cô.
“Tiểu Vỹ, cậu có chuyện gì vậy?” Liễu My kinh ngạc.
“Ai da! Miễn bàn đi!” Cô một lời khó nói hết.
“Đừng nói đây là di chứng của khổ nhục kế đấy?” Cô ấy nhớ lần trước, Tiểu Vỹ muốn thi triển khổ nhục kế.
“Cũng không xê xích gì nhiều!” Cô giống như bị chứng xương sụn, ngồi liệt ở trên ghế sô pha.
“Có kết quả chưa?” Liễu My quan tâm hỏi.
“Cái khổ nhục kế kia của tớ vô dụng, dùng cách khác.” Cô khóc lóc kể lể chuyện với Liễu My, cuối cùng thề sẽ không bao giờ nói dối nữa.
Liễu My cười ngặt nghẽo.
“Cậu còn cười, tớ sắp chết rồi, cậu còn cười!” Cô oán giận.
“Vậy cậu, bây giờ cậu còn muốn truyền nước biển à?” Liễu My cười chảy nước mắt.
“Không, đánh chết tớ cũng không quay lại.” Cô bĩu môi, cô cảm thấy trong cổ họng có khô vừa nhột, nên uống một cốc nước lớn, cốc nước lớn thấy đáy trong nháy mắt.
“Oa!” Liễu My trố mắt: “Cậu không uống nước vài ngày rồi à?”
“Tớ bị đau họng... Hắt xì!” Nói còn chưa dứt lời, cô đã hắt xì một cái thật to.
“Trời ạ, có phải cậu bị cảm cúm rồi hay không.” Liễu My tránh nước bọt của cô.
Mũi thật rất ngứa. Cô dụi dụi mũi: “Có thể, có nhiều bệnh nhân cúm trong bệnh viện lắm, có thể là tớ không cẩn thận bị lây. Hắt xì!” Lại một tiếng hắt xì vang dội khiến mọi người xung quanh đều nhìn cô.
“Quên đi, cậu mau về nhà nghỉ cho khỏe.” Liễu My đề nghị.
Cô cầm khăn tay lau nước mũi, rồi gật đầu.
Xem ra cảm cúm này khá nặng. Tuy nhiên cũng tới đúng dịp, nên trong lòng cô rất vui vẻ.
“Sắp mười một giờ rồi mà vẫn chưa về.” Đỗ Tiểu Vỹ đi qua đi lại ở phòng khách, sức chịu đựng của cô sắp cạn kiệt.
Quá không ra gì rồi, dạo này kỷ lục về muộn ngày càng nhiều, có vẻ như cô đã quá tốt với anh rồi.
Cô xoa tay, nếu như hôm nay anh không nói rõ ràng, cô sẽ khiến anh, khiến anh, cô cũng nghĩ không ra có thể khiến anh thế nào, mục đích tối nay của cô nhất định phải đạt được!
Tiếng đóng cửa vang lên, Diệp Vinh Thiên mệt mỏi đi về nhà.
Vừa ngẩng đầu anh đã thấy Đỗ Tiểu Vỹ đang nhìn chằm chằm theo dõi anh. Anh cũng biết gần đây có chút bận rộn, mỗi lần cô đợi anh, trong lòng anh đều cảm thấy băn khoăn, anh đi lên trước, ôm vai Đỗ Tiểu Vỹ: “Vợ, còn chưa ngủ à?”
“Diệp Vinh Thiên, rốt cuộc anh có muốn nói sự thật không?” Cô tối sầm mặt, lớn tiếng hỏi anh.
“Nói thật gì?” Lại còn dám giả ngu với cô: “Anh không muốn giải thích về việc hay về muộn gần đây của mình sao?”
“Anh đã nói là công việc, đợi mau qua giai đoạn này, anh cam đoan mỗi ngày sẽ ở cùng em, có được không?” Anh ôm hông của cô, vùi đầu ở cổ cô, tham lam mà hít mùi thơm của cơ thể cô.
“Chồng, em không muốn anh quá mệt mỏi, thân thể quan trọng hơn nhé! Công việc gì mà không thể làm ban ngày, lại làm buổi tối? Anh hãy thành thật nói đi, có phải anh có tình mới không?” Cô vừa đấm vừa xoa, để ép buộc anh nói.
“Vợ, là chuyện công việc thật, làm sao anh có thể phản bội em!” Anh thề son sắt nói.
“Thật à?” Cô vẫn hoài nghi.
“Đương nhiên là thật!” Anh khẳng định lần thứ hai.
“Em không tin!” Cô hoài nghi đến tận cùng.
“Vậy em muốn như thế nào em mới tin?”
“Anh thề đi!”
“Được, anh thề! Tôi thề nếu nếu anh có lỗi với Đỗ Tiểu Vỹ, anh không bao giờ hôn em nữa được không?” Anh muốn trợn tròn mắt, làm sao phụ nữ đều nhàm chán như vậy.
“Không được, cái này không thể được!”
“Vậy phải thề thế nào?”
“Anh thề, nếu anh phản bội em, cái đó của anh sẽ không lên!” Cô chỉ vào hạ thân của anh.
“Thế này cũng quá độc ác rồi!” Anh trố mắt.
“Anh không dám thề, vậy thì chính là có rồi.” Cô ép buộc anh.
“Được được được, để em xem một chút xem rốt cuộc chồng em có phản bội em hay không.” Anh chợt ôm ngang cô lên.
“A? Ghét ghê! Anh còn chưa thề đâu!” Cô đấm vào ngực anh.
“Anh dùng hành động thực tế để chứng minh, không phải chân thực hơn bất kể lời thề gì đó sao?” Anh bế cô lên giường. Khi nghĩ tới thân thể của cô, anh lại lo lắng hỏi cô: “Vợ, thân thể em đỡ chưa, anh đụng vào em có đau không?” Anh tin tưởng thử dò xét thân thể cô.
Xì! Cô nhịn không được cười: “Không, sẽ không đâu... A, hắt xì!” Cô hắt xì vào mặt của anh.
“Còn nói không, em xem có phải em lại bị cảm hay không?” Anh căng thẳngbao bọc cô: “Có uống thuốc không?”
“Có!” Cô ôm cổ của anh, không cho anh đi. Nói đùa à, bị cảm tính là gì, nếu cô không đưa anh lên giường, chẳng phải là lãng phí thời cơ tốt này sao?
“Thật sự không chuyện gì sao?” Từ khi cô bị bệnh, anh đã không chạm vào cô mấy ngày nay, nhất là khi bàn tay nhỏ bé của ai đó không thành thật đút vào trong áo anh, anh làm sao chịu được quyến rũ như vậy!
“Ừ!” Cô hàm hồ đáp lời, vươn một tay tắt đèn bàn đi.
Cả phòng ngập tràn xuân sắc, tràn ngập tình dục.
Đột nhiên… hắt xì! Lại hắt xì một hơi.
Trong bóng tối, chồng đau lòng nói: “Vợ, hay là không...”
Vợ bá đạo nói: “Không được.” Cô hất tay chồng bật đèn ra: “Tiếp tục.”
Trầm mặc trong ba giây.
Chồng kêu lên sợ hãi: “Đây là cái gì, nhớp nháp quá.” Anh lau miệng.
Vợ hốt hoảng: “À, là, là nước bọt.” Cô không dám nói cho anh biết đây là nước mũi của cô: “Anh không thích, thì em lau cho anh.” Cô lấy áo ngủ lung tung lau mặt cho anh.
“Được rồi, được rồi, em lau đến ánh mắt anh rồi.” Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tiếp tục hành động tấn công của mình.
Chỉ tiếc, ban đêm lãng mạn tới mất hồn như vậy, bị cô liên tiếp cắt đứt bằng tiếng hắt xì.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Đỗ Tiểu Vỹ quan sát Diệp Vinh Thiên, từ lúc anh rời giường đến buồng vệ sinh rồi đến bàn cơm, anh vẫn như mọi khi, bình thường và khỏe mạnh.
Cô bực bội bước xuống, tối hôm qua nhịn bệnh hiến thân, mà ngày hôm nay lại không có hiệu quả. Diệp Vinh Thiên thấy tinh thần cô uể oải, anh sờ trán cô, lo lắng bệnh tình cô nặng thêm: “Vợ, hay đi bệnh viện đi, em xem ngay cả tinh thần em cũng bị mất.” Nghĩ đến đêm qua cô còn bị anh đè ra, anh càng cảm thấy đau lòng không ngớt.
“Em không đi.” Cô kìm tiếng nói lại. Đánh chết cô cũng không muốn đi bệnh viện rồi: “Em tốt hơn nhiều rồi, em chỉ mới rời giường nên vậy thôi.”
“Vậy thì em ở nhà uống thuốc đi.” Anh cũng cảm thấy cô sợ bệnh viện, lần trước đi tiêm, khớp tay tay cô cầm lấy tay anh đều nổi gân xanh, nhìn cô sợ hãi như vậy, anh cũng không đành lòng: “Anh đi làm.”
“Ừ, chồng, tạm biệt.” Cô ngồi chào tạm biệt anh, cô lại nghĩ tới cái gì, nâng mông lên rồi chạy đến bên anh, cô không tin, miệng đối miệng như vậy còn không lây bệnh được. Cô dùng sức hôn một nụ hôn chào buổi sáng với anh.
“A!” Anh hơi choáng váng trước sự nhiệt tình đột ngột của vợ, nhưng anh vẫn rất thích, nên hôn sâu hơn nụ hôn này, cho đến khi cả hai đều thở hổn hển mới tách ra được.
Đỗ Tiểu Vỹ ngượng ngùng tiễn chồng ra khỏi nhà, nhưng trong lòng cô rất tự hào về điều đó.
Hiện tại cô chờ xem kết quả là được rồi.
“Hắt xì! Hắt xì!” Diệp Vinh Thiên bị cảm, đầu óc quay cuồng, anh bị nghẹt mũi nên ngay cả hít thở cũng khó khăn.
“Chồng, anh bị cảm rồi.” Đỗ Tiểu Vỹ như quan tâm hỏi, giọng nói của cô khó nén hưng phấn: “Thật sự là quá tốt.” Cô nhỏ giọng nói.
“Cái gì quá tốt.” Anh hỏi bằng giọng mũi nồng đậm.
“À? Không, không có gì.” Cô thật muốn cắn đầu lưỡi mình, giọng nói nhỏ như vậy anh cũng có thể nghe được: “Chồng, là em không tốt, nhất định là anh bị em lây rồi.” Cô lập tức lộ ra dáng vẻ tự trách.
“Có thuốc cho anh không, buổi chiều anh còn có hội nghị!” Anh xoa huyệt Thái Dương.
“Không!” Cô trả lời thẳng thừng.
“Không? Em đã uống hết bao nhiêu thuốc rồi?” Anh nhớ mình đã gọi thư ký Vương mua một túi thuốc lớn, không lẽ, lẽ nào cô coi thuốc như ăn cơm rồi không?
“Ai da, nói không có là không có thật. Nếu không, anh đi làm trước đi, buổi trưa em đưa cho anh.” Cô dụ dỗ anh.
Anh thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, anh không thích người đi trễ, nên cũng không muốn để mình đến trễ, anh luôn luôn lấy bản thân làm mẫu mực: “Được rồi.”
Buổi tối, Diệp Vinh Thiên đi làm về.
Đỗ Tiểu Vỹ bước từ xa lao tới: “Chồng, xin lỗi, buổi trưa Liễu My tìm em, em quên mất chuyện mua thuốc cho anh.”
Cô cố cố diễn dáng vẻ tự trách. Thực ra là cô cố ý quên, vì cô muốn nhìn một chút xem, ai là người trong công ty khiến anh về muộn mỗi ngày. Nếu bệnh cảm của cô có thể truyền cho Diệp Vinh Thiên, như vậy người kia cũng sẽ bị cảm, cô sẽ đợi hai ngày và tìm cớ đến công ty.
“Không sao, anh đã gọi thư ký Vương mua cho anh rồi Mặc dù đã uống thuốc nhưng đầu vẫn còn váng vất, hiện tại anh chỉ muốn ngủ.
“A?” Cô tính toán sai rồi sao? Cô vẫn muốn xem kết quả, anh đã sớm uống thuốc như vậy, thì còn truyền cho ai được nữa.
Đúng là vì ai khổ cực vì ai vội vàng, xôi hỏng bỏng không.
“Quản lý Trần, sao đến bây giờ báo cáo của anh vẫn không giao lên.” Áp suất không khí trong văn phòng rất thấp, vài trưởng phòng quản lý đều câm như hến.
“Tổng giám đốc, báo cáo kia tôi đã nộp từ tuần trước.” Quản lý Trần nói.
“Đó là báo cáo à, tôi thấy đó là một đống rác, rác rưởi! Ngày mai giao báo cáo lên, nếu không, anh có thể biến đi.”
“Vâng!” Quản lý Trần lau mồ hôi lui đi, thầm thở dài. Những người còn lại càng hoảng sợ hơn, không biết ai sẽ là người tiếp theo?
“Trưởng phòng Chu, vì sao tiến độ phòng anh lại chậm như vậy?”
“Tổng giám đốc, chúng tôi đã...” Khóe miệng trưởng phòng Chu co giật.
“Tôi không muốn nghe bất kỳ lời bào chữa nào, nếu tuần này còn không làm được, anh cũng có thể về nhà.”
“Phó Lý...” Anh lại bắt đầu điểm danh.
“Tổng giám đốc, bà chủ gọi điện thoại đến, ngài có muốn nghe không.” Thư ký Vương ghé vào lỗ tai anh nói.
“Nghe.” Tuy anh đang họp, nhưng vợ anh hiếm khi gọi cho anh.
“Alo...”
“Chồng, em đã nấu canh, chờ một chút em đưa qua cho anh, có được không?”
“Cái này...”
“Cái này cái gì? Còn dám do dự với em.” Giọng nói hung hăng của Đỗ Tiểu Vỹ xuyên qua điện thoại truyền tới tai mỗi người.
Người bên dưới đều cười, không ngờ tổng giám đốc lại thật sự sợ vợ. Anh quét mắt qua, khiến ánh mắt mấy người lập tức tản ra, họ nhìn trên nhìn trái nhìn phải, rồi ho khan. Anh phất tay một cái, đám người nhất thời tan tác như chim muông.
“Được rồi, anh gọi Lão Lưu đi đón em.” Anh đã nói mua cho cô một chiếc xe, nhưng cô nói không cần cái gì cả.
“Không cần, em ngồi xe buýt tới, bây giờ em đang ở dưới lầu.”
“Anh xuống dưới đón em.” Vẻ dịu dàng của anh đối lập với sự tức giận vừa rồi.