Nhược Khê về đến phủ thì vẫn còn sớm,Tuyên Vương ra đón nàng,giọng trách móc :
"Một lát nữa nàng không về là ta đích thân đi đón nàng đó ".
Nhược Khê làm mặt xấu cười :
"Chẳng phải thiếp đã về rồi sao",nàng tò mò hỏi :
"Thích khách đã khai là ai sai sử chưa ?".
Tuyên Vương nói :
"Hoàng cung thị vệ của nước Thục,nàng nghĩ là còn ai vào đây nữa ".
Nhược Khê bĩu môi :
"Chẳng phải là do nợ hoa đào của chàng sao,làm ta bị liên lụy ".
Tuyên vương ho nhẹ :
"Hoa đào gì chứ,ta còn chẳng biết nàng ta là ai kìa".
Vậy hoàng thượng định sử lý ra sao,dù gì cũng là công chúa một nước sử lý kể ra cũng hơi khó.
Tuyên Vương mặt lạnh lùng nói :
"Chẳng có gì là khó cả,động tới vương phi của bản vương dù có là ai đi chăng nữa ta cũng không tha,tội chết có thể miễn chứ tội sống thì khó ".
"Ta đã hạ lệnh bắt giam vào nhà lao rồi,nhốt vài bữa sẽ xem xét sử ra sao,lần này đại hoàng tử rất khôn khéo khi sự việc xảy ra đã đến thỉnh tội với hoàng huynh và ta".
Theo điều tra đội ám vệ này là của hoàng đế nước Thục ban riêng cho tam công chúa Vương Hy nên không thể trách Vương Cẩn được.
Thư gửi cho hoàng đế nước Thục khoảng ngày mai sẽ đến nơi để xem lần này ông ta sử lý ra sao,nếu không hợp lý coi trừng giang sơn của ông ta.
Nhược Khê lắc đầu cười :
"Chàng thật là,thiếp cũng coi như không có việc gì,có cần phải sử lý nặng thế không?,có sợ ảnh hưởng giữa hai nước không?."
Tuyên Vương ánh mắt yêu thương nhìn nàng :
"Ta không cho phép ai đó có ý đồ với nàng kể cả là trong suy nghĩ,lần này ta sẽ trừng trị thẳng tay để răn đe những kẻ đó,để chúng biết địa vị của nàng quan trọng như thế nào với ta ".
Nhược Khê trong lòng cảm động lắm,nàng cũng biết chàng yêu thương và quan tâm nàng nhưng không nghĩ lại sâu sắc như vậy.
Lúc nhận được thư khẩn của nước Sở ,hoàng đế nước Thục đọc xong thì điên tiết lắm vừa hay lúc đó mẫu phi của tam công chúa cũng ở đó,ông ta đạp cho bà một cái ngã lăn ra đất rồi quát lên ;
"Ngươi xem đứa con gái cành vàng lá ngọc của ngươi kìa,ở đây sinh sự điêu ngoa thì thôi đi,sang sứ nước người ta thì hay rồi,thi tài năng thì không ra sao đòi đoạt phu quân của người ta ,không được thì dám dùng ám vệ hoàng cung của ta hành thích vương phi của Tuyên Vương.Ngươi biết người đó là ai không ? ,là chiến thần đó.
Chiến thần mà ai nghe đến đều phải sợ mất vía,giờ thì hay rồi người ta gửi thư đến hỏi tội người bảo ta phải làm gì bây giờ ".
Nghe đến đây tim Của Hiền quý phi muốn rơi ra,bà biết đứa con gái của bà chỉ được cái xinh đẹp chứ đầu óc thì rất là ngu dốt,ngày trước do có bà chỉ đạo nên mới chưa xảy ra việc ngu dốt gì.
Lần này nó xin bà đi xa, nói chắc như đinh đóng cột sẽ thu phục được Tuyên vương lừng lẫy kia,bà thấy cũng có lợi cho việc lập thái tử của con trai mình nên đã đồng ý nào ngờ...
Nhưng nó cũng nó giọt máu của mình bà không thể thấy chết không cứu,bà khẩn thiết kêu lên :
"Hoàng thượng xin người cứu Hy nhi đi dù sao nó cũng là đứa con mà người yêu quý nhất,giờ nó bị giam vào trong ngục làm sao nó chịu đựng được".
Một tiếng quát vọng vào :
"Ngu xuẩn"
Cứu con gái ngươi đồng nghĩa với việc gây ra chiến tranh à,ngươi có kham nổi không?.
Hoàng hậu nhẹ nhàng bước vào :
"Thỉnh an hoàng thượng".
Hoàng thượng thấy hoàng hậu thì cũng dịu đi một phần.
Thần thiếp nhận được tin tức của Cẩn Nhi việc này rất hệ trọng,Vị Tuyên Vương này cưng chiều vợ như mạng,ngay cả hoàng hậu của Sở quốc đắc tội với Vương Phi còn bị Tuyên Vương náo động hoàng cung phải công khai xin lỗi nữa là lần này.
Tam công chúa quá ngu xuẩn động ai không động lại gây sự với Tuyên Vương phi thật hết thuốc chữa mà.
Nghe Cẩn nhi nói nếu việc này bên phía ta không đưa ra câu trả lời hợp lý Tuyên Vương sẽ đích thân sang đây để hỏi cho rõ nên hoàng thượng người cứ suy nghĩ đi.
"Theo thiếp bên mình là sai trước người nên nhận lỗi về mình rồi để tam công chúa tự bên họ định đoạt,thiếp nghĩ nể tình hai nước công chúa sẽ không mất mạng đâu".
Hoàng thượng trầm ngâm một lúc rồi thở dài nói:
"Cách của nàng có lẽ là tốt nhất rồi ".
Hiền quý phi nghe thấy thế vội hét lên :
"Hoàng thượng người không thể vô tình thế được nó là con gái người mà,"vẻ mặt của hiền phi lúc này thật dữ tợn.
Vì đứa con ngu xuẩn này mà một hoàng thượng cao quý như ông ta phải hạ mình nhận lỗi,nỗi hận không biết trút vào ai thì vị hiền quý phi lại đâm đầu vào.
Hoàng thượng chán gét liền nói :
"Hiền quý phi dậy con không nghiêm,buông lời bất kính hạ xuống làm phi ,thu hồi quyền quản lý lục cung trao lại cho hoàng hậu,cấm túc một tháng để suy nghĩ" ,rồi phất tay áo rời đi.
Hiền phi ngồi sụp xuống vẻ mặt bàng hoàng như không tin vào chuyện này còn hoàng hậu thì cười khẩy bước đi.