"Công chúa chuyện hạ độc là sao ạ!, sao nô tỳ không biết ,sảy ra từ khi nào ạ?".
Nhược Khê từ từ nói :
"Em còn nhớ chuyện ta bị quả cầu thủy tinh cắt vào mặt không,vết thương rất nông nhưng chữa mãi không khỏi còn để lại vết sẹo dữ tợn đó,cô ta đã hạ độc vào thuốc bôi của ta ".
Trời ơi bình thường nô tỳ thấy nhị công chúa thanh cao như thế không ngờ lại làm chuyện độc ác như vậy.Sao công chúa không bẩm báo chuyện này cho hoàng thượng và hoàng hậu .
"Bẩm báo có ích gì ,mọi chuyện trôi qua lâu rồi,nhân chứng vật chứng không còn với lại vết thương của ta đã khỏi ,truy cứu xử phạt không nặng lắm có ích không ".
Thôi về phòng đi,ta thật sự mệt mỏi cả ngày nay rồi,pha nước tắm cho ta nghỉ sớm có lẽ mai sẽ về cung đó.
" Dạ ,nô tỳ tuân lệnh ".
Nhược Khê mở cửa bước vào phòng định ngồi xuống uống nước thì cửa sổ mở bật ra Tuyên Vương nhảy vào .
Nhược Khê thiếu chút phun hết nước trà ra,cô chỉ kịp nói :"Ngài ,ngài " rồi không nói gì được nữa.
Vẻ mặt tươi cười của Tuyên Vương thật sự muốn đánh mà :
"Ta vào phòng của vương phi tương lai của ta có sao đâu ".
Nhược Khê nói to lên :
"Ai là vương phi của ngài chứ ".
Bích Liên nghe thấy có tiếng động trong phòng liền bước nhanh vào,nhìn thấy Tuyên Vương trong phòng không biết phải làm sao đành cúi đầu thỉnh an :
"Vương gia cát tường " ,sao vương gia lại trong phòng được nô tỳ ở ngoài nãy giờ mà.
Nhược Khê ôm đầu nói :
"Em ra ngoài làm việc đi ".
"Dạ, công chúa",Bích Liên đi ra ngoài mà hoang mang.
Tuyên Vương cười rồi nói,
"Nàng là vương phi của ta chứ ai,nàng đã hứa chịu trách nhiệm với ta rồi mà ,là ai kéo ta lên giường chứ ".
Nhược Khê tức hộc máu :
"Rõ ràng là ..."
"Ta không biết, nàng phải chịu trách nhiệm với ta"
Mặt Nhược Khê lúc này lúc trắng lúc đỏ,cô gặp đúng đối thủ rồi.
Thôi không nói chuyện này với nàng nữa,mai về đến kinh thành ta sẽ đưa sính lễ đến, có lẽ nàng chỉ ở lại đây mấy hôm nữa thôi.
Có thánh chỉ đến nàng sẽ là công chúa hòa thân gả cho ta,ta sẽ chịu trách nhiệm hộ tống nàng về nước Sở,ta không yên tâm để ai hộ tống nàng về.
Khi về đến nước Sở ta sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng cho nàng,còn xuất giá ở đây nàng chịu thiệt một chút vậy,ta là sứ giả nên không ở đây lâu được.
Tuyên Vương vỗ tay,một thị nữ xuất hiện ngay trước mặt cô.
"Tham kiến vương gia,tham kiến vương phi "
Đây là ám vệ của ta lên là A Lan từ nay sẽ đi theo bảo vệ nàng,đừng từ chối ta biết nàng cũng có chút công phu nhưng cứ mang nàng ta theo nếu có việc gì cần dễ liên lạc với ta.
Thôi cũng muộn rồi,nàng nghỉ ngơi đi ta đi đây,rồi nhảy ra ngoài cửa sổ không thấy bóng dáng.Nàng lắc đầu người này bá đạo vô cùng không cho nàng kịp từ chối đã lặn mất tăm.
Quay ra thấy cô nương tên A Lan vẫn đứng đấy,Nhược Khê gọi Bích Lan vào dẫn A Lan đi tìm chỗ ở.
Bích Lan ngỡ ngàng nhưng vẫn làm theo .
Nhược Khê suy nghĩ một lúc,chuyện này bây giờ không còn cách nào tháo gỡ nữa rồi,thôi kệ cứ đến đâu hay đến đấy không tính trước được.
Sáng hôm sau ăn uống xong xuôi,hoàng thượng ban lệnh xuống một canh giờ nữa xuất phát về cung mọi người chuẩn bị.
Lần này không cần ngồi cùng ngũ công chúa nữa,sáng sớm Tuyên Vương đã mang kiệu của mình qua đây để cho bát công chúa dùng rồi.
Kiệu của vương gia vừa to vừa rộng,ngồi thật thoải mái đi đường không cảm thấy xóc nẩy ,ngũ công chúa được thể cứ ghẹo cô suốt đoạn đường.
Đường lúc đi thì xa,lúc về thì cảm thấy thật nhanh,nhoáng cái đã về đến kinh thành,lúc ở cửa cung Tuyên Vương còn không quên chào tạm biệt cô.
Có người quan tâm đến mình nói là không để ý cũng không phải ,thật ra con người Nhược Khê ai đối tốt với cô thì cô đối tốt lại giống như ngũ công chúa vậy,cô điều chế cái gì cô cũng nghĩ đến và mang đến cho đầu tiên.
Nhưng nam nhân cổ đại tam thê tứ thiếp cô lại là người của xã hội hiện đại nên không chấp nhận được cảnh chung phu quân với người khác cho nên cô mới không muốn mở lòng với một ai.
Một khi mở lòng rồi thì sẽ khó mà quay đầu được điều đó làm cho cô lo sợ.
Trở về một ngày sau thì có thánh chỉ đến ,bát công chúa tiếp chỉ :
"Phụng thiên thừa vận,hoàng đế chiếu viết,nay bát công chúa đến tuổi lấy chồng,công dung ngôn hạnh phong làm Hòa Thạc công chúa gả cho Tuyên Vương làm Vương phi ,năm ngày nữa xuất phát ,khâm thử ".
Nhược Khê đứng dậy tiếp chỉ ,công công liên tục nói :
"Chúc mừng công chúa,tuyên vương là một phu quân tốt ạ ",cô mỉm cười rồi sai Bích Lan tặng quà cho công công,ông cảm ơn rối rít.
Cô trầm tư suy nghĩ một lúc,chuyện đã không thay đổi được rồi có lẽ cô phải làm một chuyện cuối cùng cho nguyên chủ thôi.
Bích Liên thay trang phục và trang điểm cho ta,ta phải đi gặp hoàng thượng tạ ơn.
"Dạ,nô tỳ tuân lệnh ",
Nhược Khê ngắm nhìn mình trong gương,gương mặt này thật sự quá xinh đẹp mà.