Đại Tiểu Thư Đi Học

Chương 89



Khi mà trời đất trước mặt nó cứ quay mòng mòng, nó nhe răng cười một cách kinh dị. Kỳ Khôi ngồi cạnh bên giật ly rượu trên tay nó, anh thầm lắc đầu, ko biết phải nói gì với cô em gái nghịch ngợm của mình nữa. Nó loạng choạng đứng dậy, đi về phía cây đàn Piano ở góc phòng. Tất cả mọi người ở đây đều biết, nó đánh đàn rất hay, rất phong cách, đặc biệt là những khúc ngẫu hứng của nó, những bật thầy về piano đều công nhận tài năng thiên bẩm này, những khúc ngẫu hứng của nó mang đầy tâm trạng, đều chất chứa một nỗi đau thương vô hình nào đó, dạt dào như con sóng buổi sáng, gào thét như sóng xô buổi chiều. Tuy nhiên, ngoại trừ Kỳ Khôi thì ko ai trong số bọn họ được nghe nó đánh piano dù chỉ là một lần. Tất cả đều hướng mắt về phía nó, hồi hộp, chờ mong. Bàn tay nhỏ nhắn đặt lên phím đàn, lướt nhẹ, một âm thanh du dương, trầm bổng vang lên, nhưng… chỉ ba giây sau họ nhận ra, đây ko phải là một khúc ngẫu hứng nào cả, âm thanh này chính là giai điệu của bài hát unbreak my heart, và ngay sau đó một giọng hát trong trẻo vang lên. Không mạnh mẽ, không da diết, cũng ko có sự gào thét nơi trái tim đau khổ như Toni Braxto. Mà ở đây là cảm xúc về một tình yêu đầu đời, giọng hát trong trẻo, mang theo những sự hoài niệm, những băn khoăn, cũng có sự hy vọng, và cuối cùng là sự thất vọng cùng cực.

Những câu hát chất chứa đau thương cứ vang lên khắc sâu vào trái tim đang rỉ máu của nó.

… Unbreak my heart

Say you’ll love me again

Undo this hurt you caused

When you walked out the door

And you walked outta my life…”

Đừng xé nát con tim em

Hãy nói rằng anh sẽ yêu em thêm lần nữa

Đừng làm em tổn thương

Khi anh bước ra khỏi cánh cửa cuộc đời em…”

Khi những câu hát cuối cùng kết thúc, nó đưa hai tay lên mặt, gạt đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt bầu bỉnh, hít sâu một hơi, nó từ từ đứng dậy, quay mặt về phía khán giả đang đờ đẫn tới mức bài hát đã kết thúc mà họ vẫn còn đang trong âm thanh du dương kia.

- Buổi tiệc này là để chào mừng Kỳ Khôi về nước …. Và cũng để chia tay với mọi người. Ngày mai, tôi sẽ về Mỹ.

Cuối cùng nó cũng đã nói ra, sau câu nói này, tất cả sẽ kết thúc, kết thúc một giấc mộng không mấy đẹp. Có thể sẽ đau khổ, nhưng rồi sẽ kết thúc. Thời gian sẽ xóa mờ tất cả, mọi thứ sẽ trở thành ký ức. Phải tất cả rồi sẽ như vậy, đúng như câu nói ngày nào bên bờ biển của anh, không ngờ có một ngày nó lại dùng chính câu nói này để áp dụng lại với chủ nhân của nó.

Thiên Vũ cảm nhận được, có một nhát dao vừa đâm thẳng vào trái tim anh, rỉ máu từng giọt từng giọt, vắt cạn sức lực của anh, vắt cạn hy vọng của anh, tia sáng mỏng manh le lói nơi cuối đường vụt tắt ko một dấu vết.

Nó xoay người, bước từng bước xiu vẹo lên cầu thang để lại những ánh mắt sửng sốt phía sau. Nước mắt lại bắt đầu tuôn.

10 giờ 30 tối, thông tin tiểu thư Hoàng Kỳ Vân mất tích được lan truyền rộng rãi trên toàn mặt trận, ko ai tin rằng đó là sự thật. 3 giờ chiều, họ thấy nó bước lên cầu thang, và chưa từng bước xuống lầu dưới một lần cũng như chưa từng ra khỏi cổng, nhưng ngay giây phút này, họ choáng, lo sợ, nó mất tích ko một dấu vết, họ đã lục tung cả căn nhà, ko chừa một ngõ ngách nào.

Cả bọn đờ đẫn ngồi trên sô pha, nơm nớp lo sợ. Nó bị bắt cóc? không thể nào, nó là ai chứ? nó ko bắt cóc người ta thì thôi chứ ai có khả năng bắt cóc nó.

Ánh mắt của Kỳ Khôi và Khắc Thiên vô tình giao nhau, Quang Anh đứng phắt dậy, khuôn mặt vô tình nghiêm túc.

- Đã tới đó chưa? – Quang Anh hỏi.

- Chưa. – Kỳ Khôi trả lời

Cả ba đồng loạt quay lại nhìn Thiên Vũ, mọi người có chút khó hiểu, ngay cả bản thân Thiên Vũ cũng khó hiểu.



- Cậu lên lầu 2 phòng cuối cùng kiểm tra đi – Khắc Thiên quay mặt nói với Thiên Vũ.

- Chúng ta cùng đi. – Hạ Vi nhanh nhảu đáp lại.

- Ko được.

- Tại sao?

- Nếu muốn chết thì cứ tự nhiên. – Quang Anh nhếch môi đáp lại, hướng mắt về phía Thiên Vũ, mặt lạnh như tiền, ánh mắt có thể giết chết bất kỳ sinh vật nào vô tình gặp phải.

- Này rốt cuộc là có chuyện gì hả? –Nguyên Thảo bực bội.

- 18 năm trước có người đã tuyên bố rất hùng hồn ai bước chân vào phòng đó nửa bước cậu ta sẽ giết ngay.

- Ai? – Ngọc Ninh tò mò.

- Bộ phòng đó có ma hả? ngôi biệt thự này mà 18 năm rồi hả? – Tuyết Trang rùn mình hỏi lại, vẻ mặt rất bí hiểm

- 19 năm – Kỳ Khôi lạnh lùng nhếch mép, ko một cảm xúc.

- Cái gì? – Đám con gái cùng đồng thanh, ko thể tin được, họ đảo mắt nhìn một lượt ngôi biệt thự này, nhìn nó vẫn còn rất mới.

- Thiên Vũ cậu lên đó đi. – Kỳ Khôi hướng mắt về phía người đang thơ thẩn đúng như trời trồng ở góc phòng.

Câu nói của Quang Anh làm đầu anh choáng váng, là anh nói, chính xác anh đã nói như vậy, nhưng có nhớ thế nào anh cũng ko thể nhớ ra được, trong căn phòng đó có gì mà anh lại cấm ko cho ai vào?

Bước từng bước lên cầu thang, Thiên Vũ từ từ đi về căn phòng ở cuối hành lang, vặn nhẹ tay cầm, đập vào mắt anh là một màu hồng, bước thêm một bước nữa, mọi thứ hiện rõ ràng trước mắt anh, từng nhát từng nhát dao chớp nhoáng chạy xẹt qua đầu anh, những ký ức xa xưa hiện lên trước mắt, cơn đau dày xéo, anh ôm đầu ngồi xuống cái ghế mây cạnh chiếc nôi xinh xinh. Trong nôi, một con búp bê vải mạc màu vẫn nằm im thin thít. Anh nhẹ nhàng cầm lên, anh nhớ ra rồi, bé con của anh, bé con anh đã lạc mất 18 năm qua. Anh như bừng tỉnh khỏi cơn mê, như thấy được ánh sáng ở cuối con đường tăm tối. Ánh sáng đó, ánh sáng của đời anh, một cách rõ ràng và chân thật, mạnh mẽ và rực rỡ, ko phải là tia sáng yếu ớt, ko phải là tia sáng mỏng manh cuối con đường, mà là thứ ánh sáng chói lóa, có thể soi sáng được vạn vật trong vũ trụ này, ánh sáng đó đang nằm yên giấc trên chiếc giường công chúa phía trước, nữ hoàng của anh, cuối cùng anh cùng đã tìm thấy rồi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.