*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Cẩm Lê thấp thỏm vào phòng nghỉ của An Tử Yến, sau đó bị đút ăn no đi ra
Không chỉ no bụng mà còn nhân tiện hít một hơi dương khí, sau khi dương khí bị hấp thu hoàn toàn thì lập tức thần thái sáng láng.
Sau khi cậu rời đi An Tử Yến lại kêu An Tử Hàm về.
“Trước nay anh chưa từng thấy Tô Cẩm Lê tức giận như vậy, cậu ấy còn suýt nữa động thủ với anh.” Lúc An Tử Yến nói còn thở dài một hơi, lấy đồ ăn vặt mình mang đến đặt trước mặt An Tử Hàm.
Anh nói mỗi người một cách, dỗ dành Tô Cẩm Lê, cậu sẽ chủ động xin lỗi. Bên này lại lừa dối An Tử Hàm, sau để hai đứa tự nói chuyện với nhau thôi.
“Hả? Tính tình lớn như vậy?”
“Ừm, anh cảm thấy cậu ấy sẽ không xin lỗi em, nếu không hai người tuyệt giao đi. Đừng chấp nhặt với đứa nhỏ này, anh còn chưa đụng mặt em trai mình. Anh mang theo thuốc đây, em tha đi sẽ đỡ hơn.”
An Tử Hàm nhìn những thứ này không muốn ăn nữa, hỏi: “Sao cậu ấy lại như vậy, trước nay em đều đối tốt với cậu ấy như thế.”
“Coi như không quen thôi, dù sao thi đấu chỉ còn hai đợt, cũng tiếp xúc chưa được bao lâu.”
An Tử Hàm vừa nghe, mới quen bạn đã phải tuyệt giao, mũi đau nhói bắt đầu khóc: “Em đối đãi cậu ấy như em trai, cậu ấy lại đánh em.”
“Ôi, biết mà.” An Tử Yến vỗ vai An Tử Hàm, một bộ dáng tiếc hận.
Ảnh đế chính là ảnh đế, không một sơ hở.
An Tử Hàm còn tưởng anh trai tới là có thể giải quyết vấn đề, kết quả lại biết được thật sự muốn tuyệt giao, sau đó bắt đầu phát giận, hô hào nói Tô Cẩm Lê không tốt: “Cậu ấy tốt chỗ nào chứ! Ngủ như chơi tung hứng, ăn còn nhiều, người cũng ngốc, điện thoại cũng không biết dùng, tuyệt giao còn bớt lo!”
“Đúng đúng đúng.” An Tử Yến lơ đãng trả lời, sau đó lấy điện thoại di động ra kiểm tra: Làm thế nào để lấy lòng anh rể.
“Chờ thi đấu kết thúc, em thuê người đánh trả!”
“Em dám?!” An Tử Yến lập tức hung hăng hỏi một câu.
An Tử Hàm bị tiếng hét làm cho sửng sốt, lập tức rụt cổ nói: “Không… em chỉ nói suông thôi.”
An Tử Yến trừng mắt nhìn An Tử Hàm rồi tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.
An Tử Hàm ngồi một lúc, cúi đầu ăn chút gì đó rồi hùng hổ đi ra ngoài.
Nhìn em trai đi ra ngoài, An Tử Yến không khỏi nở nụ cười.
Anh biết em trai mình là dạng chơi bời gì, miệng tiện lại tra. Mối tình đầu còn bị người ta đá, nghe nói là bởi vì An Tử Hàm nói chuyện với cô ấy mà còn mua túi cho cô khác.
Cho nên anh cũng cảm thấy em trai đôi khi chính là thiếu đánh, nên dọn dẹp một chút.
Nhìn hai tên ngốc nhỏ, cũng rất thú vị.
*
An Tử Hàm sau khi rời khỏi đây không lâu đã tìm được Tô Cẩm Lê, do dự một hồi vẫn đi qua, nói với Tô Cẩm Lê: “Hai ta tâm sự.”
Tô Cẩm Lê “Ồ” một tiếng, đi theo An Tử Hàm.
Phạm Thiên Đình xem xong, nằm ngửa trên sàn: “An Tử Hàm trâu bò, lần này lại nhịn được ba ngày! Tôi đi chủ động nói chuyện mấy lần cậu ấy đều mắng tôi.”
“Chỉ có chút tiền đồ này.” Ô Vũ tiếp tục tập nhảy.
“Đừng đá tôi, ai ai!”
“Nằm xa một chút.”
Hai người đi đến cầu thang, vừa bước vào liền nhìn thấy Trương Thải Ni đang nỗ lực giảm cân ngồi xổm trong một góc hút dâu tây milkshake, vẻ mặt say sưa giống như đang hút ma tóe.
Tô Cẩm Lê lại hỏi: “Mua chỗ nào thế?” trại huấn luyện không có bán.
“Tôi quen một chị gái, cô ấy mang vào giúp.” Trương Thải Ni trả lời xong, biết An Tử Hàm muốn cô nhường chỗ, nên nhanh chóng hút mấy miếng, kết quả lạnh đến buốt trán.
Trương Thải Ni xoa đầu ném cái ly không, rồi trở về: “Mấy cậu chậm rãi nói chuyện.”
“Cậu muốn uống thì tôi nói anh Giang mua?” An Tử Hàm hỏi cậu.
“Có chút, nhưng mà…… đang rất no.” Tô Cẩm Lê bất đắc dĩ nhìn ly milkshake rỗng không.
“Sao tính khí cậu lớn vậy hả? Vừa tới đã đánh người?” An Tử Hàm chất vấn Tô Cẩm Lê.
“Miệng cậu tiện.”
“Tôi…… Tôi vẫn luôn như vậy đó.”
“Cho nên xứng đáng.”
“Ha!” An Tử Hàm tức giận véo eo, nói chuyện lâm vào bế tắc.
Khi hai người đang giằng co thì có người kêu bọn họ tập hợp.
“Thật không phải lúc……” An Tử Hàm lẩm bẩm một câu, “Được rồi, thực xin lỗi, việc này là tôi sai được chưa?”
Tô Cẩm Lê xem xét An Tử Hàm, gật đầu tỏ vẻ: “Cậu lại lỗ m ãng với bạn tôi như vậy tôi lại đánh cậu.”
“Vâng, cậu lợi hại, xíu năng lực này chỉ dùng trên người tôi.”
“Nhưng tôi cũng có chút xúc động, nghe cậu nói không dễ nghe đã nổi nóng.” Tô Cẩm Lê cũng kiểm điểm.
“Đúng vậy, làm việc không qua đầu óc, đầu cậu như thế cũng chỉ để nhìn cho cao thôi.”
Tô Cẩm Lê hung dữ trừng mắt nhìn An Tử Hàm, lại đi tập hợp.
An Tử Hàm đi theo sau Tô Cẩm Lê, lải nhải hỏi: “Như thế nào, cậu còn chưa phục? Chính cậu có thừa nhận mình não tàn không?”
“Sao cậu dễ ghét vậy?”
“Tôi mà dễ thương người khác sống thế nào? Mọi thứ đều không bằng tôi, thế không phải tự ti chết?”
“Ngụy biện tà thuyết.”
An Tử Hàm không nhịn được nở nụ cười, đi theo sau Tô Cẩm Lê, chọt lưng cậu: “Muốn cười đừng nhịn, khóe miệng rút gân đó.”
Tô Cẩm Lê rốt cuộc không nhịn được, nở nụ cười, lại vội nhịn xuống.
Trường hợp này phải nghiêm túc.
Việc mất tôn nghiêm nhất là khi nỗ lực tức giận lại bị chọc cười.
Sau khi tập hợp, tổ tiết mục thông báo rằng địa điểm tổ chức cuộc thi này được đổi thành một nhà thi đấu trong thành phố.
Đối với các buổi biểu diễn trước, địa điểm chỉ có thể chứa được 1.500 người.
Nhưng khi sự nổi tiếng của “Thần tượng quốc dân” tăng lên, vé bắt đầu có giá cao, lần này họ cần tìm một địa điểm lớn hơn, nơi họ có thể bán được nhiều vé hơn và kiếm được nhiều tiền.
Do đó, địa điểm được chọn lần này có sức chứa tổng cộng 3.300 người.
Các thí sinh cần đến địa điểm trước một ngày để tập dượt và làm quen với hiện trường.
An Tử Yến làm người chủ trì cũng đi theo. Anh vốn định trà trộn vào xe thí sinh, cùng ngồi với Tô Cẩm Lê, sau khi lên lại thấy em trai mình ăn vạ cạnh Tô Cẩm Lê.
Mà Tô Cẩm Lê, đã bị An Tử Hàm thu mua bằng một ly milkshake, căn bản không để ý tới người trước đã cho đồ ăn ngon, tức giận quay đầu lại xuống xe, ngồi xe bảo mẫu của mình đi.
Sau khi đến địa điểm, đầu tiên họ đến khách sạn để giao đồ, hơn nữa vào buổi trưa trời quá nóng nên địa điểm không thích hợp để diễn tập.
Tới cửa khách sạn, vừa bước vào đã bị mấy ngàn người mênh mông cuồn cuộn dọa hết hồn.
Tô Cẩm Lê mới vừa xuống xe, liền nghe được fans thét chói tai: “Tô Cẩm Lê, mẹ yêu con!”
“A a a a a, mẹ ơi, Tô Cẩm Lê thật đẹp trai!”
“Tiểu Cẩm Lý nhìn tôi!”
“Tiểu Ngư Nhi đừng chơi với An Tử Hàm, tôi cho cậu chơi!”
An Tử Hàm mới vừa xuống xe đã nghe câu này, nghi hoặc nhìn qua, quát: “Cô kêu cái quỷ gì vậy?”
Kết quả là một trận cười ầm lên.
Tô Cẩm Lê bị dọa đi cạnh An Tử Hàm, hỏi: “Đây là fans sao?”
“Ừm, sau này đi ra ngoài cũng rùm beng vậy đó.”
Phạm Thiên Đình lập tức mạnh mẽ chen vào giữa hai người bọn họ, cười hì hì nhìn các fan, sau đó lôi kéo hai người đi.
“Làm gì vậy?” An Tử Hàm có chút khó chịu.
“Đi theo hai cậu kiếm chút màn ảnh, nếu không đời này tôi không lên được hot search.” Phạm Thiên Đình trả lời.
“Cậu không thấy ba người chúng ta tựa như một chữ ‘ lõm ’ (凹) sao?” Tô Cẩm Lê nghiêm túc hỏi.
Nháy mắt trát tim, Phạm Thiên Đình không cười nổi nữa.
Vào khách sạn nghỉ ngơi hơn một giờ, người tổ tiết mục còn đang bận rộn, hành lang đều là nhân viên công tác, hình như là có fan tư sinh đi vào, tổ tiết mục đang cố gắng xử lý.
Tô Cẩm Lê ở trong phòng ngồi xếp bằng hít thở, không lâu sau có người gõ cửa phòng cậu.
Cậu bước tới mở cửa và nhìn thấy một bó hoa to.
Tô Cẩm Lê sửng sốt.
Ngay sau đó liền nghe được nhân viên công tác kêu: “Cô vào bằng cách nào, không được quấy rầy các thí sinh!”
Cô gái có vẻ rất kinh hoảng, nói với Tô Cẩm Lê: “Tiểu Ngư Nhi, cậu mau nhận lấy, không có độc, tôi chạy đây!”
“Vậy cậu cẩn thận một chút.” Tô Cẩm Lê duỗi tay lấy hoa, cô gái liền liều mạng chạy như điên ra ngoài.
Cậu nhìn hoa, hoa hồng hồng nhạt, còn rất thơm.
Cậu lại thăm dò nhìn hành lang, có nhân viên công tác đi tới hỏi Tô Cẩm Lê: “Có cần chúng tôi xử lý giúp cậu không?”
“Không cần, không sao.” Tô Cẩm Lê thấy được, linh hồn cô gái vừa rồi rất sạch sẽ, chắc chỉ rất thích cậu thôi.
“Tôi giúp cậu kiểm tra một chút vậy.” Nhân viên công tác lấy hoa tới, kiểm tra trong ngoài một lần mới đưa lại cho Tô Cẩm Lê.
Cậu vào phòng, đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thì thấy có một đám fan mang mũ cẩm lý đứng đợi.
Trời hôm nay nắng kinh khủng, nắng như thiêu như đốt có thể làm bỏng cả một lớp da, ngồi chờ bên dưới sẽ rất đau đúng không?
Cậu đứng đó rồi đi ra ngoài, sau khi xin tổ tiết mục một lúc, tổ tiết mục liền phái người đi theo Tô Cẩm Lê xuống lầu.
Tô Cẩm Lê tới chỗ fan mình tụ tập, đi qua chào hỏi.
Đám fans vốn đang ngồi chờ mấy thí sinh lại xuống khách sạn thì nhìn Tô Cẩm Lê một cái, không nghĩ tới Tô Cẩm Lê lại ra nhìn bọn họ, lập tức hưng phấn vô cùng.
Cậu đi qua, cầm bút ký tên cho bọn họ, hỏi: “Nóng không?”
“Nóng quá a!”
“Thấy cậu là thỏa mãn.”
“Tiểu Cẩm Lý, cậu còn đẹp trai hơn trên TV.”
“Tôi rất thích cậu aaaa!”
Tô Cẩm Lê đưa chữ kí, nghe thổ lộ rồi nghĩ nghĩ, trả lời: “Thực xin lỗi, chúng ta không quá thích hợp?”
“Cậu không cần nghiêm túc cự tuyệt như thế!” Fans đau lòng vô cùng.
Tô Cẩm Lê do dự một chút, giơ tay xoa đầu cô: “Vậy chúc phúc cậu một cái đi.”
“A a a a a!” Tiếng thét chói tai vang trời, vọt tới một đám fans cầu sờ sờ đầu.
Chữ kí Tô Cẩm Lê không thiết kế, từng nét bút, nét chữ rất xinh đẹp, tên nhiều nét nên ký tên rất chậm, viết ra rồi quả thực chính là lương tâm ngành kí tên.
Cậu ký tên cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn tương tác với fans và trả lời câu hỏi của họ.
Ký một hồi, đột nhiên có một người đàn ông cao lớn đi tới, cầm ô che nắng tới cạnh Tô Cẩm Lê, lấy ô che cho Tô Cẩm Lê: “Sao không đem đồ chống nắng?”
Tô Cẩm Lê quay đầu lại nhìn An Tử Yến, trả lời: “Xuống dưới khá vội, không mang.”
An Tử Yến gật đầu: “Không sao, cậu vội thì tôi che cho.”
“Tiểu Ngư Nhi thực xin lỗi, chúng ta kích động quên mất!” Fans bắt đầu xin lỗi.
“An Tử Yến, có thể xin một chữ kí của anh không?”
“Thật sự quá cao a……”
An Tử Yến nhìn fans Tô Cẩm Lê, ưu nhã cười trả lời: “Chuyên tâm thích Tiểu Cẩm Lý của mấy cô, đừng nhảy tường, cậu ấy đáng giá để các cô thích.”
Tô Cẩm Lê nói chuyện với fans hơn nửa ngày, cuối cùng còn dùng gậy selfie chụp ảnh chung với mấy cô.
An Tử Yến cũng ké một bức, bởi vì vóc dáng quá cao, chỉ có thể ngồi xổm xuống. Chụp xong coi mới phát hiện fans Tô Cẩm Lê làm tay chữ V trên đỉnh đầu anh, ảnh chụp anh tựa như bông hoa hướng dương bự.
Anh cầm ảnh chụp, cảm thấy cực kì ghét bỏ, quả nhiên chạy đến trước mặt fans người khác là bị khi dễ.
Ảnh chụp là dùng điện thoại An Tử Yến chụp, anh xử lý đơn giản một chút, sau đó đưa cho Tô Cẩm Lê: “Em đăng nhập Weibo đăng lên đi.”
“Không được, phải có mã đăng nhập!” Tô Cẩm Lê có kinh nghiệm rồi.
“Ừm……” An Tử Yến gật đầu, sau đó gửi cho Hầu Dũng: Tự xem rồi làm.
Hầu Dũng: Được được.
Tô Cẩm Lê vui vẻ đi về, sau đó biết mấy thí sinh khác đã đi tập hết, cậu hoảng hốt.
“Xong đời, tôi bị tụt lại phía sau!” Tô Cẩm Lê hoảng sợ nói với An Tử Yến.
“Anh nói bọn họ đừng quấy rầy em, em đi chung xe với anh qua đó.”
“Ồ…… được.” Tô Cẩm Lê vội đi theo An Tử Yến, sợ An Tử Yến cũng vứt cậu lại khách sạn, cậu mà không tham gia diễn tập ngày mai nhất định sẽ rất hoảng.
An Tử Yến cười đắc thắng, dắt Tô Cẩm Lê lên xe bảo mẫu của mình.
Tô Cẩm Lê cực kì thiếu kiến thức vào trong xe An Tử Yến kinh ngạc cảm thán: “Oa…… Trong xe lại như một căn phòng nhỏ luôn!”
“Ừm, sau này em ra mắt cũng cho em một chiếc như vậy.”
“Siêu ~~~ lợi hại!” Tô Cẩm Lê sáng mắt.
Vẻ mặt Tô Cẩm Lê ít thấy việc lạ này làm An Tử Yến rất vừa lòng, cười tủm tỉm hỏi: “Uống gì không?”
“Thế mà còn có tủ lạnh!”
“Ừm, còn có đồ ăn……” An Tử Yến nói xong nhìn thấy trong tủ lạnh nhỏ vẫn còn tôm hùm đất, lập tức yên lặng đóng cửa tủ lạnh lại.
Anh quả thực đang định từ bỏ hải sản, bắt đầu từ ngày mai, mới không phải đại móng heo.
Nhưng Tô Cẩm Lê không để ý, mở đồ uống uống một ngụm, vui vẻ vô cùng.
An Tử Yến lúc này mới yên lòng, cười ha hả nhìn Tô Cẩm Lê.
Vợ mình có bộ dạng mất mặt như thế cũng thật đáng yêu.
Tới hiện trường, hai người bọn họ cùng xuống xe, Tô Cẩm Lê chạy chậm vào trong, đem An Tử Yến ném xa.
Sau khi vào, phát hiện không có chỗ trang điểm, cậu lại đứng ở cửa, dựa vào khung cửa xem các thí sinh khác trang điểm.
Sao kinh phí tăng mà không mời được mấy chuyên viên trang điểm?
An Tử Yến vào sau lại thấy Tô Cẩm Lê ở cửa u oán chờ đợi, trực tiếp nói với Tô Cẩm Lê: “Em lại đây với anh, anh không trang điểm diễn tập cũng không sao.”
“Được.” Tô Cẩm Lê lập tức vui vẻ tiếp tục đi theo An Tử Yến đi rồi, “Tiểu Tinh Xảo, anh thật tốt.”
“Đừng có lúc nào cũng gửi thẻ người tốt cho anh, kinh hồn táng đảm.”
“Ôi! Không thể khen anh tốt sao?” Tô Cẩm Lê hỏi lại.
“Ừm, em nói đúng.”
An Tử Yến lại thành công bắt cóc Tô Cẩm Lê, đưa tới phòng hóa trang của mình, Lily lấy trang phục của Tô Cẩm Lê tới, cảm thán một câu: “Hồng y như lửa.”
“Đúng vậy, lần này là phong cách yêu diễm, chính là cái loại hình tượng khoái ý giang hồ, duy ngã độc tôn.” Tô Cẩm Lê giải thích cho Lily.
“Vẽ eyeliner cho cậu được không?”
“Có thể, chị thấy được thì làm.”
Lily gật đầu, lại nhìn An Tử Yến ở một bên nhìn chằm chằm vào Tô Cẩm Lê, Lily không chịu nổi bộ dạng ngốc nghếch này.
“Thu liễm chút.” Lily nhắc nhở.
“Ở trước mặt cô không cần thu liễm.” An Tử Yến chống cằm, vẫn nhìn.
Lily thở dài một hơi, bắt đầu nói chuyện phiếm cùng Tô Cẩm Lê, nói toàn việc râu ria, lại biết được Tô Cẩm Lê thích ăn cái gì, thích màu gì, thích quà gì.
An Tử Yến nghe xong một hồi liền quyết định, tăng lương cho Lily.
Tới lúc diễn tập, Tô Cẩm Lê ăn mặc một bộ cổ trang màu đỏ, một số nơi được trang trí bằng vải đen. Trong tay cầm một cây tiêu, chậm rãi đi tới lại có một tràng hô hào.
Lần này Tô Cẩm Lê có tóc giả, không còn là kiểu đầu búi đơn giản nữa, sau khi chỉnh sửa lại kiểu tóc và thêm lớp trang điểm trên khuôn mặt, khí chất của Tô Cẩm Lê cũng theo đó mà thay đổi.
“Đông Phương Bất Bại đại nhân!” An Tử Hàm hô to một câu.
“Giả Bảo Ngọc!” Phạm Thiên Đình cảm thán.
“Cậu thấy Giả Bảo Ngọc nào như vậy chưa?” An Tử Hàm không nhịn được hỏi Phạm Thiên Đình.
Tô Cẩm Lê không biết Đông Phương Bất Bại là ai, nên trả lời: “Gọi tôi cẩm lý đại tiên!”
Kết quả một đám người cười to.
“Thay trang phục cũng không dễ dàng, bài thứ hai kéo dài lâu như vậy.” An Tử Hàm không khỏi thở dài.
“Chỉ có thể đoạt trang, chị Lily nói mai sẽ đi theo tôi.” Tô Cẩm Lê lại sửa tay áo mình.
“Tôi thấy cậu có thể đóng phim cổ trang đó, đặc biệt là nhân vật mỹ nam tử linh tinh, cậu tuyệt đối xuất sắc.” An Tử Hàm nhìn chằm chằm Tô Cẩm Lê, nói.
“Tiểu Tinh Xảo cũng nói muốn giúp tôi nhận phim cổ trang, nhưng mà tôi không biết diễn kịch.”
“Không được, tôi nghe Tiểu Tinh Xảo lại muốn cười.”
Tới khi Tô Cẩm Lê lên sân khấu để diễn tập, tổ tiết mục vẫn sắp xếp cho cậu xuất hiện giữa không trung.
Cậu phải leo lên thang rồi chuẩn bị tốt trên giá đỡ, chuẩn bị sẵn sàng trên đu dây trong thời gian nghỉ giải lao, chờ cậu bắt đầu rồi, tổ tiết mục sẽ giúp cậu thả xuống từng chút một.
Tiết mục này của cậu vẫn là nguy hiểm nhất, cho nên lúc diễn tập cũng phải coi trọng nhất.
Hiện tại Tô Cẩm Lê là tổ tông, không thể lại bị thương.
Tô Cẩm Lê lên sân khấu An Tử Yến liền ở dưới đài nhìn, thấy Tô Cẩm Lê ở giữa không trung chơi đánh đu tim cũng nảy lên, theo bản năng duỗi tay, định nếu Tô Cẩm Lê rơi xuống liền duỗi tay đỡ lấy.
Sau lại phát hiện Tô Cẩm Lê ngồi rất yên ổn.
Tiếp theo thấy Tô Cẩm Lê cầm tiêu bắt đầu thổi, tuy rằng đã nghe ghi âm khúc nhạc dạo rồi, lúc Tô Cẩm Lê biểu diễn anh vẫn bị cảnh tượng này làm cho sững sờ trong giây lát.
Tô Cẩm Lê khéo léo cất cây sáo đi, nhảy xuống, vững vàng đáp xuống sân khấu, dựa vào mấy động tác múa tháo mấy chốt trên người xuống.
Vừa đáp xuống đất, quần áo tung bay, mái tóc dài bay phấp phới, thực sự có cảm giác như tiên giáng trần vậy.
Hình ảnh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
“Lúc trước cậu ấy ngồi trên bàn đu dây còn quỷ khóc sói gào.” An Tử Hàm tới cạnh An Tử Yến, không nhịn được mỉa mai Tô Cẩm Lê.
An Tử Yến lúc này mới định thần lại, hỏi: “Tại sao?”
“Cậu ấy sợ độ cao.”
“Không phải em ấy nằm giường trên sao?”
“A…… vốn dĩ là giường dưới, nhưng bị em đoạt.”
An Tử Yến nghe vậy không vui, hỏi: “Em thiếu đánh hả?”
“Em cao mà, ở giường trên phiền toái.”
“Tô Cẩm Lê cũng không thấp.”
“Ô Vũ vóc dáng lùn không muốn đi lên.” An Tử Hàm nói xong liền cảm thấy lưng phát lạnh, vừa quay đầu lại đã thấy Ô Vũ đứng cạnh cậu, lập tức ngậm miệng.
An Tử Yến nghe Tô Cẩm Lê hát một lúc, không nhịn được cảm thán: “Giai điệu rất hay.”
“Là đoạn tập mở giọng, đừng thấy phòng làm việc của Tô Cẩm Lê không lớn, nhân viên trong đó lại có chút bản lĩnh, bản nhạc này không tồi, Tô Cẩm Lê viết lời cũng tốt. Trọng điểm là, giọng cậu ấy dễ nghe, ngón giọng cũng càng ngày càng lợi hại, hát rất hay.” An Tử Hàm nhận xét.
“Hiếm khi cậu khen người khác.” Ô Vũ không nhịn được nói một câu.
“Đó là em trai tôi.”
“Mấy ngày hôm trước còn nói nếu hòa hảo với Tô Cẩm Lê, cậu là cháu cậu ấy.”
An Tử Hàm không nói, An Tử Yến khó chịu, anh không định cùng An Tử Hàm xuống hàng cháu.
Ô Vũ xem xong Tô Cẩm Lê biểu diễn rồi mới đi, An Tử Hàm nhìn Ô Vũ rời đi, không nhịn được hỏi An Tử Yến: “Có phải cậu ta chỉ xem Tô Cẩm Lê là đối thủ không, chỉ xem Tô Cẩm Lê diễn tập.”
“Có lẽ đúng vậy.”
“Không đem em để vào mắt sao?”
“Có lẽ còn có Ngụy Giai Dư.”
“Mẹ……” Th ô tục mới ra khỏi miệng đã bị An Tử Yến đánh vào ót.
*
Sau khi kết thúc Tô Cẩm Lê đi theo xe về tới khách sạn.
Sau khi vào phòng lại thấy trong phòng có mở đèn, không khỏi sửng sốt, theo bản năng muốn rời khỏi phòng.
Trong phòng truyền ra giọng lành lạnh của Thẩm Thành: “Là anh.”
“Anh!” Tô Cẩm Lê lập tức nhào tới.
Thẩm Thành vốn ngồi trên giường xem điện thoại, Tô Cẩm Lê nhào lại như thế, trực tiếp nằm trên giường, ôm eo anh lắc lắc.
“Diễn tập xong rồi?” Thẩm Thành hỏi.
“Ừm ừm, anh, em siêu nhớ anh!”
“Anh biết, lần nào em cũng nói.”
“Sao anh đến được đây?”
“Trực tiếp truyền tống đến.”
Tô Cẩm Lê biết mấy người Thẩm Thành đều pháp thuật, nhưng pháp lực cậu không đủ, làm không được, vì thế chỉ có thể chờ mong hỏi Thẩm Thành: “Anh, em có thể làm vậy không?”
“Này……” Thẩm Thành biết Tô Cẩm Lê chỉ sợ không được, lại không thể đả kích Tô Cẩm Lê, vì thế nói, “Anh mua xe cho em nhé? Em thích loại gì?”
Tô Cẩm Lê lập tức hiểu, không khỏi có chút mất mát.
Thẩm Thành xoa đầu Tô Cẩm Lê, rất nhanh đã cảm giác được không đúng, hỏi Tô Cẩm Lê: “Em hút dương khí con người?”
“Ừm, hút một chút.”
“Hút như thế nào?”
“Chính là……” Tô Cẩm Lê còn chưa trả lời, lại có người gõ cửa phòng.
Tô Cẩm Lê vội đứng dậy, túm Thẩm Thành, mở cửa để Thẩm Tranh đứng chỗ không thấy được, sau đó đi tới cửa hỏi: “Ai vậy?”
Ngoài cửa là giọng An Tử Yến: “Anh.”
“Anh có việc sao?”
“Đồ của em còn ở đó, anh đem lại cho em, còn có đồ ăn khuya.”
Tô Cẩm Lê mới nhớ rằng khi cậu thay quần áo đã để quần áo trong phòng thay đồ của An Tử Yến, lập tức mở cửa, với lấy thứ gì đó, bắt vài cái, chỉ bắt được tay áo An Tử Yến.
An Tử Yến đứng ở cửa cảm thấy khó hiểu, không nhịn được hỏi: “Không muốn lộ mặt sao?”
“Đưa cho tôi xong thì về nghỉ ngơi sớm đi.” Tô Cẩm Lê vội nói, lấy đồ trong tay An Tử Yến.
Vừa muốn đóng cửa, cửa lại mở ra từ bên trong.
Anh quay đầu lại liền thấy Thẩm Thành đứng ở sau, mở cửa, mỉm cười nhìn An Tử Yến: “Đã lâu không gặp.”
Vẻ mặt của An Tử Yến đông cứng lại khi nhìn thấy Thẩm Thành.
Vị trí hiện tại của Tô Cẩm Lê, trước mặt là An Tử Yến, phía sau là Thẩm Thành, chỉ là đứng ở giữa hai người bọn họ cũng cảm nhận được một luồng sát khí.