Đài Bắc, về đêm không khí thật trong lành cảnh đêm của thành phố bao trùm lên sự xa hoa, đèn nhấp nhô sáng rực cả con phố. Châu Thiên Thiên cùng Lô Na tay xách nách mang vài túi đồ dày cộm đi bộ trên đường lớn, cả hai luyên thuyên rất vui vẻ.
"Này, cậu đúng là đệ nhất trả giá đấy Thiên Thiên, mỗi lần đi mua quần áo mang cậu theo bên cạnh bản thân mình sẽ không cảm thấy quá thiệt thòi!"
Châu Thiên Thiên, nụ cười trên mặt càng tự cao tự đại.
"Dựa vào mấy cái miệng đó mà muốn lừa mình sao? Vào cửa hàng nếu không biết trả giá thì chính bản thân là người thiệt thòi, bọn họ chỉ giỏi nhìn mặt mà tăng giá thôi. Thấy chúng ta mặt đồ hiệu liền nghĩ chúng ta có tiền, liền muốn chặt chém!"
Lô Na, gật đầu ánh mắt lấp lánh bày tỏ sự sùng bái. Mua rất nhiều đồ cũng thấm mệt, cô và Lô Na liền vào một quán nước nằm ngay trung tâm của thành phố ngồi xuống, uống nước tám chuyện.
Không gian quán rộng rãi, bàn ghế tinh tế lại bày trí gần bên ngoài phố, tạo cảm giác gần gũi không mấy cầu kỳ.
Hai ly nước được đặt trên bàn, một ly trà việt quất và một ly sinh tố dâu.
"Vẫn là trà việt quất sao? Đến bao giờ cậu mới đổi khẩu vị hả, Thiên Thiên!"
Châu Thiên Thiên, nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp.
"Đã là thói quen, thực sự rất khó bỏ!"
Lô Na, cũng miễn cưỡng gật đầu. Châu Thiên Thiên chính kiểu con gái tuy tính tình có vẻ rất tùy tiện, nhưng tâm tư bên trong thực sự rất sâu lắng. Trà việt quất với Lâm Mặc Cảnh xem ra rất giống nhau, vẫn không thể thay đổi vẫn say mê.
"Tình hình cậu và chú mình đã tiến triển đến đâu rồi?"
Châu Thiên Thiên, cúi đầu xuống thổi ống hút.
"Anh ấy có lẽ đang dần cảm nhận được sự trưởng thành của mình, ít ra anh ấy không trốn tránh nữa. Anh ấy đồng ý để mình đến Nghiêm Nhất làm trợ lý, bố mình giúp mình giữ anh ấy bên cạnh mặc dù giới hạn thời gian chỉ ba tháng, nhưng xem ra rất khả quan!"
Châu Thiên Thiên, thành thật trả lời. Lô Na, sớm đã nhìn ra được chú Lâm đối với Thiên Thiên rất quan tâm, chỉ là không dám thừa nhận tình cảm này thôi. Mọi người trước đây đối với đoạn tình cảm chênh lệch tuổi tác này cũng không mấy đồng tình, nhưng tình yêu của Châu Thiên Thiên kiên trì khiến ai cũng cảm động. Chú Châu nghiêm khắc cỡ nào nhưng khi thấu hiểu được nỗi lòng của Thiên Thiên cũng không đành lòng chia cắt.
Huống hồ Lâm Mặc Cảnh và Châu Thiên Thiên ngày ngày ở chung một nhà, sống cùng, ăn cùng, tiếp xúc thân mật. Tình cảm nảy sinh càng sâu đậm cũng dễ hiểu thôi, mong rằng chú Lâm đừng cố chấp nữa từ từ mở lòng tiếp nhận Thiên Thiên.
Cả hai nói chuyện cũng không quá lâu, thì bên trong quán xuất hiện hai người rất quen thuộc. Lô Na, kinh ngạc liền kéo cô lại gần tay chỉ về phía đó.
"Đó không phải là chú Lâm sao? Người phụ nữ bên cạnh chính là Trịnh Minh Minh đấy!"
Châu Thiên Thiên, mang theo tầm nhìn hướng đến chỗ Lô Na đang chỉ, đúng là anh và Trịnh Minh Minh. Nhưng hai người đó nói gì đó xem ra rất gây gắt, cô ta níu lấy vạc tay áo của anh vẻ mặt xem như rất bi thương, chỉ thấy anh lạnh lùng hất tay ra sao đó bỏ đi, Trịnh Minh Minh khụy xuống nền đá khóc rất đau lòng. Tình cảnh diễn ra quá nhanh khiến cô không kịp hiểu chuyện gì đang sảy ra, cô quay sang nhìn Lô Na vẻ mặt cô ấy cũng khó hiểu giống y như Châu Thiên Thiên vậy. Trịnh Minh Minh, quẹt nước mắt liền đứng lên rời khỏi...
"Chuyện gì vậy?"
Châu Thiên Thiên, vô thức mở miệng. Lô Na liền lắc đầu.
"Mình không biết, có khi nào chị ta muốn nối lại tình xưa với chú Lâm không? Nhưng bị chú Lâm từ chối, cho nên mới đau lòng khóc đến như vậy!"
Châu Thiên Thiên, trong lòng dâng lên nỗi bất an khó tả. Cô cũng không ngờ Trịnh Minh Minh đối với anh tình cảm lại sâu nặng đến vậy, nếu không phải là thật lòng yêu từ thì ngày hôm đó cũng không đến mức cho anh một cái tát. Cô tự trách bản thân có phải là cô đã phá vỡ một mối tình của người khác không?
***
Lúc Châu Thiên Thiên trên đường trở về nhà, mang theo tâm tư tự trách cô vẫn suy nghĩ đến chuyện lúc nãy, lòng cô có chút không yên. Bước vào nhà đã thấy bóng dáng thư thái của anh ngồi tại sofa, giống như đang đợi cô vậy.
"Về rồi sao?"
"Vâng!"
Cô có chút chột dạ đi ngang qua chỗ anh, nhưng chân chưa kịp đi mấy bước đã bị anh ngang nhiên kéo lại, tư thế không thuận liền ngồi thẳng lên đùi anh. Anh dường như cảm nhận được sự bất thường từ cô liền dò hỏi.
"Thiên Thiên, sao vậy?"
Châu Thiên Thiên, ngượng ngùng dịch người xuống sofa đầu cúi thấp.
"Lúc nãy em thấy anh và Trịnh Minh Minh ở quán nước, có phải chị ấy muốn quay lại với anh không?"
Lâm Mặc Cảnh, không né tránh liền gật đầu.
"Đúng vậy... "
Cô mím môi.
"Vậy anh có đồng ý không?"
Anh cười, nụ cười có chút thần bí.
"Cháu nghĩ xem?"
Tay anh tụy ý vuốt ve lọn tóc của cô. Cảm giác anh hôm nay mang đến thật khác thường.
"Anh không đồng ý có đúng không? Vì chị ấy khóc rất thê thảm... "
"Thiên Thiên, cháu không cần phải để tâm đến những chuyện đó... Là cô ấy cố chấp không chấp nhận chuyện chia tay, chú và cô ấy thật sự đã không còn liên hệ gì cả!"
Lâm Mặc Cảnh, giọng điệu gấp gáp khẳng định giống như sợ cô hiểu lầm. Châu Thiên Thiên mở mắt nhìn anh, trong lòng như được tháo bỏ khúc mắc.
Giọng nhỏ nhẹ vang bên tai anh.
"Mặc Cảnh... Anh có thể từ từ tiếp nhận em được không? Em thật sự rất yêu anh!"
Lâm Mặc Cảnh, đồng tử có chút co giật cũng đã một thời gian rồi không nghe từ chính miệng cô thổ lộ ra mấy từ này, nụ cười trên môi anh càng tăng thêm vài phần ẩn ý. Nhưng lần này anh không tránh né nữa, anh trực tiếp đối diện với cô.
"Thật sự yêu sao?"
"Đúng vậy, em yêu anh, rất yêu anh... Yêu rất nhiều, yêu đến mức ruột gan đảo lộn... "
Cô còn định nói tiếp thì đã bị anh dùng tay đặt lên cái miệng nhỏ của cô chặng lại.
"Đừng nói nữa... Sao này cũng không được phép nói ra mấy từ này nữa!"
Cô khó hiểu nhìn anh.
"Tại sao chứ? Miệng là của em... Anh quản được sao? Em cứ thích nói đấy! Lâm Mặc Cảnh em yêu anh rất yêu... "
Những từ sau đều không thể phát ra vì đã bị anh dùng môi chặn lại, Châu Thiên Thiên mở to mắt kinh ngạc đây là lần đầu tiếng anh chủ động khiến cô thần hồn điên đảo mở to mắt mà không biết ứng ra sao. Anh tấn công môi di chuyển rất sâu, nụ hôn đột nhiên khựng lại, chỉ nghe giọng anh vang lên.
"Nhắm mắt lại!"
Châu Thiên Thiên, nhất thời quên mất phản ứng nghe tiếng anh cô liền nhắm mắt lại, cố gắng thích ứng theo nụ hôn của anh. Kỹ thuật hôn vô cùng điêu luyện khiến đầu óc cô mé muội, môi anh ẩm ướt mút lấy môi cô khiến toàn thân Châu Thiên Thiên như bị điện giật, từng mạch máu co giãn nóng hỏi. Nụ hôn rất lâu triền miên đến đầu óc cô quay cuồng, lúc anh buông ra cô mở hoàng hồn lấy lại được chút hôn hấp.
Lâm Mặc Cảnh, nâng mặt cô lên tỉ mỉ ngắm nhìn.
"Thiên Thiên, tình yêu nằm ở trong tim, không phải xuất phát qua lời nói. Cho nên những lời yêu đương đó chỉ cần nói một lần là đủ rồi! Hiểu không?"
Hơi thở anh nóng ấm phả vào má cô, Châu Thiên Thiên thừa nhận chính mình kém cỏi, anh dày dặn sương gió lại nói ra mấy lời ẩn ý này chính là cái gì chứ? Hôn cô, nói lời khó hiểu với cô? Có phải là anh đã bắt đầu có tình cảm với cô rồi không?
Thấy cô vẫn không phản ứng, anh liền cười, dáng người cao lớn liền đứng dậy.
"Về phòng ngủ sớm đi, ngày mai đến Lâm Nhất nhận việc, buổi sáng anh sẽ đánh thức em!"
Bỏ lại Châu Thiên Thiên bộ dạng ngơ ngác đi lên lầu.
Anh ấy không xưng là chú nữa?
Anh ấy nói sẽ đánh thức mình?
Có nghe lầm không vậy?
Ôi trời, nếu đây là giấc mộng con xin không cần phải tỉnh lại.