Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, thoáng chốc đã hai năm rồi. Châu Thiên Thiên cũng không còn là đứa trẻ mười bốn tuổi nữa, giờ đã là cô học sinh cấp ba. Đã gần cuối cấp thời gian thi cử khiến cô không có thời gian gặp anh.
Nỗi nhớ nhung biết thành thói quen ngày ngày đeo bám cô.
Lúc đang ở trong lớp, đầu cô vướng phải nhiều nghi vấn đến mức thẫn thờ cứ nhớ về Lâm Mặc Cảnh, muốn gặp anh đến phát điên luôn rồi. Bất thình lình, từ đâu có hộp quà nhỏ nhỏ xinh xinh đưa ra trước mặt cô, lúc ngẩn đầu lên mới phát hiện đó là Trịnh Sở. Cậu ta khôi ngô, tuấn tú miệng cười cười đưa hộp quà trước cô.
Mọi người xung quanh liền xúm tùm lại hóng chuyện. Cô giọng cộc cằn liền lên tiếng.
"Chuyện gì?"
"Tặng cậu, làm bạn gái tôi có được không?"
Đám học sinh nghe được câu này, lên ồ lên kinh ngạc. Chỉ có một mình Châu Thiên Thiên là chán ghét ra mặt.
"Cậu dựa vào cái gì muốn tôi làm bạn gái của cậu hả?"
Trịnh Sở, môi mỏng khẽ cong. Kì thật cậu ấy cũng rất đẹp trai, lại là nam thần bóng rổ của trường nhưng tại sao nhìn đâu cô cũng thấy không thuận mắt hết vậy.
"Dựa vào tôi thích cậu!"
Câu nói bá đạo này, khiến đám nữ sinh ồ thêm một trận. Lô Na thấy mọi người tập trung đông quá mức, cũng chạy đến hóng chuyện thấy được tình hình mồm cũng há to.
Châu Thiên Thiên, cười lạnh.
"Nhưng, tôi không thích cậu!"
"Tại sao?"
Giọng cậu ta bắt đầu khó chịu.
"Tôi đã có người mình thích rồi, anh ấy so với cậu điểm nào cũng hơn!"
Hai mày rậm của cậu ta nhăn lại.
"Ở trường này, ai có thể hơn tôi chứ? Cậu... Dám từ chối tôi sao?"
"Mẹ kiếp, cậu tự cao tự đại nhìn từ đầu đến chân chẳng lấy điểm nào làm tôi thuận mắt cả. Tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu!"
Quăng lại một câu, sau đó cô bỏ đi. Khiến mặt Trịnh Sở đen hơn cả than nồi.
Vài ngày sau quả nhiên, trên diễn đàn của trường đã đăng tin. Nam thần Trịnh Sở bị Châu Thiên Thiên từ chối, tin này xem ra lan truyền đến chóng mặt khiến ai nấy đều kinh ngạc trước tin này.
****
Vào giờ ăn trưa, Châu Thiên Thiên cùng Lô Na ngồi ăn ở căng tin. Thu hút được không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía họ. Nhưng cô cũng không quan tâm, muốn nhìn cứ nhìn, nhưng bọn họ cũng chẳng có gan bàn tán trước mặt cô. Vì tính khí Châu Thiên Thiên nóng hơn lửa, giỏi nhất là đánh người, lại có người bố giàu có tiếng tăm, khiến người ở đây cũng có chút sợ.
Này, tốt nghiệp xong, cậu định làm gì hả Thiên Thiên?"
Lô Na, dò hỏi. Cô cắn một miếng bánh ngọt mới trả lời.
"Mục tiêu của mình là gả được cho Lâm Mặc Cảnh. Chú của cậu đó! "
"Ôi trời, cậu thật là. Yêu chú ấy đến như vậy sao? Nhưng mà chú ấy lớn hơn cậu đến mười lăm tuổi lận đó, nếu so sánh với cha cậu cũng chỉ kém hơn có vài tuổi... "
Shit
"Thế thì sao? Anh ấy chưa vợ mình cũng chưa chồng, có gì không thể, tình yêu thì sao có chuyện đem tuổi tác ra lên bàn cân so sánh vậy. Rất khập khiễng cậu có biết không?"
Lô Na, bĩu môi.
"Mình thấy trong chuyện này làm gì có tình yêu. Chú ấy chỉ xem cậu như đứa trẻ chưa trưởng thành, chỉ có cậu là đơn phương thôi! Cơ mà chú ấy xuất sắc đến như vậy, thì xung quanh cũng không thiếu phụ nữ đâu!"
Châu Thiên Thiên tặc lưỡi.
"Muốn giữ một người đàn ông bên cạnh mình cả đời, chỉ có cách là phải giam cầm anh ấy. Nếu dùng ôn nhu không thành thì mình chuyển sang cường bạo vậy!"
Lô Na, hốt hoảng hai mắt mở to nhìn cô.
"Cậu... Cậu... Điên rồi!"
"Mình chuẩn bị một cái lồng sắt, quyết định nhốt anh ấy bên trong giam cả đời, mặc kệ anh ấy có đồng ý hay không?"
Suy nghĩ thế thôi, chứ Châu Thiên Thiên có mười lá gan cũng không dám. Nếu Châu Thiên Thiên là một cô gái không đơn giản, thì Lâm Mặc Cảnh là càng không đơn giản hơn.
Khoá chặt, giam cầm, không biết ai sẽ hơn ai à???
Câu chuyện về sau, là bắt đầu cho tình yêu của Châu Thiên Thiên và Lâm Mặc Cảnh. Giống như cuốn sách dài lật từng trang một, nhưng đến trang cuối cùng kết thúc vẫn không bao giờ làm người ta thất vọng.