Đến chiều Châu Thiên Thiên trở về Châu gia, cho dù bố thực sự có giận thì cô cũng phải về, dù sao cũng không thể trốn tránh cả đời chi bằng thử một lần đối diện thuyết phục bố vậy.
Lúc bước vào bên trong nhà, đã thấy bố ngồi trên sofa lớn,dáng vẻ có chút nhếc nhát trong trí nhớ của cô bố là một người đàn ông rất đẹp trai, vẻ ngoài tươm tất nhưng chỉ hai hôm không gặp đã thay đổi đến thế này rồi sao?
Châu Thiên Thiên, không nghĩ ngợi thêm đã bước vào trong nhà, cất tiếng gọi.
"Bố, con về rồi!"
Châu Minh, nghe được tiếng cô liền chạy lại tay nhanh chóng kéo cô ôm vào lòng, giọng điệu lo lắng đến cực độ.
"Đi đâu vậy? Thiên Thiên... Bố lo cho con muốn chết. Con muốn cái gì bố đều đáp ứng cả, con đừng bỏ đi như vậy có được không?"
Châu Minh, lúc tức giận thì quát lớn cũng không suy nghĩ cái gì. Nhưng khiến Châu Thiên Thiên bỏ đi ông thực sự rất đau lòng, giây phút cho cô một cái tát, ông mới hiểu thế nào là đánh vào con thì đau lòng bố. Anh thật sự hối hận, cả hai đêm cũng không ngủ anh thức suy nghĩ về chuyện của con gái mình, Châu Minh cùng thảo luận vấn đề này với Tiêu Mẫn cô ấy cũng khuyên ngăn anh mấy câu, anh thực sự nghĩ thông rồi.
Châu Thiên Thiên, nghe bố nói nước mắt đã không cậm cự nổi cô khóc lớn.
"Bố... Con xin lỗi, đã làm bố lo lắng rồi!"
Châu Minh, vỗ nhẹ lên đầu cô.
"Con bé ngốc, bố và con đều giống nhau. Tính nóng lửa, lúc nói ra lời tàn nhẫn cũng chưa từng nghĩ đến sẽ tổn thương đối phương, lúc bình tĩnh suy nghĩ lại mới biết mình sai... Nhưng đã muộn rồi!"
Châu Thiên Thiên, nước mắt tuông như thác, cô gật đầu.
"Đúng vậy, bố... Chỉ mong bố hiểu con một chút thôi cũng được!"
"Hai bố con đừng đứng đó nữa, mau xuống bếp dùng cơm thôi!"
Tiêu Mẫn, từ bếp đi lên thấy cảnh tượng này liền cười thầm trong lòng.
"Dì Tiêu Mẫn!"
Cô khẽ chào, Tiêu Mẫn cũng gật đầu cười cười. Mùi hương ngào ngạt dưới bếp khiến bụng cô cũng đói meo, cô nhanh chân theo bố và dì Tiêu Mẫn xuống bếp. Cả nhà ba người bắt đầu dùng cơm, khung cảnh dĩ nhiên rất hạnh phúc. Tay nghề của Tiêu Mẫn rất ngon quả nhiên lấy lòng được cái dạ dày của Châu Thiên Thiên, cô ăn tận ba chén vẫn không muốn ngừng lại, đối với Tiêu Mẫn người phụ nữ bên cạnh bố ngày ngày này Châu Thiên Thiên rất có cảm tình. Dì ấy rất hiểu chuyện lại chu đáo, đặc biệc là dì ấy thực sự yêu bố của cô.
Sau khi dùng cơm xong, dì Tiêu Mẫn có việc nên đành về trước, dì ấy dạy kèm múa ba lê cho nên những lúc không có tiết dạy thì sẽ ở cùng một chỗ với bố cô, nếu bận thì dì ấy sẽ đi, đi đi lại lại cũng có chút bất tiện. Nhưng bố cô đến giờ vẫn chưa cầu hôn người ta, nên dì ấy đành phải chịu như vậy.
Trà đào mật ong dì ấy chuẩn bị cũng thật ngon làm sao? Phụ nữ chu đáo như vậy, ai lại không yêu chứ? Nếu so sánh với cô quả nhiên cô chẳng có điểm nào sánh bằng.
Cô cùng bố ngồi trên phòng khách bắt đầu nói chuyện.
"Bố, cứ dựa theo kế hoạch mà làm đó. Lần này bố đã nghĩ thông rồi thì đừng phản đối nữa, bố phải hợp tác với con. Bố sắp sang Pháp định cư, xem như lần này chính là ân huệ ban phát dành cho đứa con gái bảo bối này của bố nha!"
Châu Minh, nhấp một ly trà môi khẽ cong.
"Bố biết rồi, nhưng cậu ta có thích con không? Bố thấy hình như không có thì phải?"
Cô bĩu môi.
"Không thích, thì từ từ sẽ thích. Bố có nghe câu: lửa gần rơm lâu ngày cũng bén không? Chính là như vậy đấy!"
Châu Minh, nhướng mày.
"Bố chưa từng thấy đứa con gái nào hấp tấp như con cả! Tấn công quá cậu ta sẽ chạy mất đó."
"Chạy được sao? Bố nghĩ con gái bố là ai chứ?"
Châu Thiên Thiên, thách thức nhìn về phía bố có chiêu đăm chiêu.
"Nếu con và cậu ta thực sự lấy nhau thì về sao cậu ta gọi bố là gì?"
Châu Minh, đột ngột hỏi nhưng câu hỏi này không hỏi thì thôi, mà hỏi đến càng cảm thấy khó xử. Nhưng Châu Thiên Thiên vẫn thản nhiên trả lời.
"Bố quan tâm làm gì? Gọi gì thì gọi, không gọi bằng thằng... Bằng mầy là được rồi!"