Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên còn chưa thể xuyên qua tấm rèm cửa nặng trịch, phòng ngủ tối om, Khúc Hoàn Hoàn vẫn đang chìm trong mộng đẹp, cô mơ thấy Trương Mặc Thâm đứng trong phòng bếp… Khúc Hoàn Hoàn hít một hơi, dường như còn ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon trong chính giấc mơ của mình..
Cô chép miệng trở mình, bỗng tiếng chuông cửa vang lên, tiếp đến là tiếng gõ cửa liên hồi khiến Khúc Hoàn Hoàn giật mình, cô xoay người ôm cả chăn bông ngã xuống đất.
Khúc Hoàn Hoàn vùng vẫy mãi dưới đất mới chui được ra khỏi đống chăn. Cô ngáp một hơi thật dài rồi bắt đầu lười nhác đứng dậy mở cửa.
Nhìn qua mắt mèo trên cửa thấy khuôn mặt của Trương Mặc Thâm, Khúc Hoàn Hoàn hơi ngạc nhiên quay lại nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến giờ Trương Mặc Thâm gọi cô dậy hàng ngày mà, cũng còn lâu mới tới giờ ăn sáng, con cú mèo thức cả đêm như cô vẫn chưa ngủ được bao lâu.
Khúc Hoàn Hoàn giận dỗi mở cửa, ngáp một cái rồi lên tiếng: “Mới sáng sớm như vậy, có chuyện gì không anh?”
“Có.” Trương Mặc Thâm đẩy ngược Khúc Hoàn Hoàn vào nhà, giục cô quay lại phòng ngủ rồi dặn dò: “Em đi thay đồ thể thao đi.” Nói xong, anh đóng cửa phòng ngủ lại.
Khúc Hoàn Hoàn nghe xong thì sợ hãi kêu lên, cô giật mình tỉnh cả ngủ, xoay người nhanh như chớp bám tay vào cửa, đồng thời cũng ngăn cản Trương Mặc Thâm đóng cửa. Khúc Hoàn Hoàn hoảng sợ hỏi: “Thay đồ thể thao làm gì ạ?”
“Đương nhiên là để chạy bộ với anh rồi.” Trương Mặc Thâm nói như thể đấy là chuyện hiển nhiên.
Lập tức, những hình ảnh đáng sợ của lần chạy bộ trước hiện ra trước mắt Khúc Hoàn Hoàn, cô choáng váng, suýt nữa thì không đứng nổi. Trước đây Trương Mặc Thâm từng kéo cô đi chạy bộ mấy lần, sau này bất ngờ xảy ra chuyện Mèo Hồng Đáng Yêu, hai người nhận ra tình cảm của chính mình, vậy là kế hoạch chạy bộ cứ thế bị hoãn lại nên Khúc Hoàn Hoàn cũng đã quên từ lâu.
Thật ra, sau khi hai người hẹn hò, Trương Mặc Thâm cũng từng nhắc đến, nhưng chỉ cần Khúc Hoàn Hoàn nhõng nhẽo với anh, đồng ý mỗi ngày dậy ăn sáng, làm việc và nghỉ ngơi thật điều độ là Trương Mặc Thâm đã bị cô dỗ dành, ngây ngô để mặc cô muốn làm gì thì làm, cũng chẳng nhắc lại chuyện đó nữa.
Sao hôm nay tự dưng anh lại nhắc đến chuyện này?!
Khúc Hoàn Hoàn càng thêm sợ hãi.
Trương Mặc Thâm biết thừa cô đang nghĩ gì trong lòng, anh chỉ thản nhiên mở miệng: “Trước đây anh đã từng nói rồi, anh hy vọng anh Loan sẽ có một cơ thể khỏe mạnh để có thể làm những việc mình yêu thích. Lúc ấy anh không có cơ hội tiếp xúc với anh Loan, đương nhiên anh không thể làm gì được. Nhưng bây giờ anh đã biết được thân phận thật sự của anh Loan, với tư cách là độc giả trung thành, anh cũng nên đôn đốc cô ấy rèn luyện sức khỏe mới phải.”
Khúc Hoàn Hoàn nhất định không chịu buông cánh cửa ra, điên cuồng lắc đầu: “Hồi trước anh đã đồng ý không bắt em tập thể dục nữa rồi mà!”
Trương Mặc Thâm nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại biến mất rất nhanh. Anh phụng phịu trả lời: “Đấy là anh đồng ý với bạn gái mình.”
Khúc Hoàn Hoàn nghĩ thầm, em không phải bạn gái anh thì là gì?
Trương Mặc Thâm: “Anh chưa từng đồng ý với anh Loan.”
Khúc Hoàn Hoàn: “…”
Anh Loan và bạn gái anh không phải là một à?
Trương Mặt Thâm im lặng chăm chú quan sát Khúc Hoàn Hoàn. Anh cũng có thể thấy được những suy nghĩ này của cô.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Khúc Hoàn Hoàn đã đổi ý, cô che giấu chuyện mình là Loan Cung Ẩm Vũ, còn đóng giả làm Mèo Hồng Đáng Yêu, vậy mà Trương Mặc Thâm vẫn đối xử tốt với cô như vậy, thậm chí anh còn nấu cơm cho cô ăn hàng ngày, nhưng cô lại làm những chuyện đó…
Khúc Hoàn Hoàn cảm thấy mình đã phạm phải tội ác tày trời, sau khi xốc lại tinh thần, cô đành gật đầu với Trương Mặc Thâm.
Thấy cửa phòng ngủ đóng sầm lại trước mặt mình, Khúc Hoàn Hoàn ngơ ngác hồi lâu rồi mới lau nước mắt đi thay đồ. Cô theo bạn trai chạy một vòng quanh công viên của tiểu khu, đến khi hai bắp đùi run rẩy và đầu gối như sắp tàn phế đến nơi, Khúc Hoàn Hoàn mới được Trương Mặc Thâm dìu về.
Trương Mặc Thâm cũng chẳng lấy làm lạ với tình huống này. Anh làm xong bữa sáng rồi chuẩn bị đồ ăn vặt cho Khúc Hoàn Hoàn, dặn dò cô ở nhà chịu khó sáng tác, không được câu cá, như vậy sẽ xong việc sớm hơn một chút, nếu thừa thời gian, cô cũng có thể viết thêm, anh rất thích đọc tiểu thuyết của Loan Cung Ẩm Vũ, thích nhất là có thêm chương hai chương ba chương bốn…
Khúc Hoàn Hoàn càng nghe càng thấy đau khổ, cô cảm thấy như nước mắt của mình sắp chảy thành sông Trường Giang và sông Hoàng Hà luôn rồi. Khúc Hoàn Hoàn co người trên sofa như con cá ướp muối, nhìn Trương Mặc Thâm từ từ bước ra khỏi nhà, không muốn nhúc nhích chút nào.
Từ sau khi biết Khúc Hoàn Hoàn là Loan Cung Ẩm Vũ, thái độ của Trương Mặc Thâm đã thay đổi hẳn.
Quan trọng là khi Trương Mặc Thâm chưa biết thân phận của cô, chỉ cần cô nói rằng mình đã viết xong chương mới, anh sẽ mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, chằng hề quan tâm. Thậm chí sau khi biết được bút danh của cô, anh cũng chỉ thản nhiên nhắc nhở cô phải viết thêm nhiều hơn một chút, anh còn chuẩn bị cả đồ ăn vặt, cuộc sống vẫn rất thảnh thơi, Khúc Hoàn Hoàn cũng vui vẻ viết nhiều hơn để anh đọc.
Nhưng bây giờ, khi hai người nhắc đến chuyện này, vì đã nắm được điểm yếu của Khúc Hoàn Hoàn nên Trương Mặc Thâm bèn công khai thúc giục! Không những không thèm tặng mìn cho cô nữa mà mỗi ngày anh chỉ biết giục cô thêm, thêm, thêm và thêm chương mới!
Khúc Hoàn Hoàn ngửa mặt lên trời thở dài thườn thượt, cô vật vã bò dậy, run rẩy mở nhóm chat trên di động và kể lể với đám bạn về hành vi áp bức của Trương Mặc Thâm.
[Loan Cung Ẩm Vũ]: Bạn trai tôi rất đáng ghét!
[Loan Cung Ẩm Vũ]: Từ khi phát hiện ra tôi là tác giả anh ấy yêu thích, cả ngày chỉ biết giục tôi ra chương mới!
Khúc Hoàn Hoàn nghẹn ngào nhớ lại những ngày vừa rồi, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.
[Loan Cung Ẩm Vũ]: Ngày nào anh ấy cũng bắt tôi viết ba, bốn chương mới, tôi cảm thấy mình sắp…
Khúc Hoàn Hoàn còn chưa kịp gõ xong, trước mặt đột ngột hiện lên một dòng thông báo.
[Hệ thống nhắc nhở]: Bạn đã bị nhân viên quản lý cấm trò chuyện trong một ngày!
[Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: Anh Loan lại biến mất rồi… Hầy, chắc chắn anh ấy đã bị FFF (1) thiêu chết:).
(1) Hội FFF: Tên đầy đủ là “Hội thấm vấn dị đoan – Hội FFF”. Bắt nguồn từ light novel “Lũ ngốc, bài thi và linh thú triệu hồi” của Nhật Bản. Hội FFF là một tổ chức xét xử dị đoan được khởi xướng bởi lớp F vào năm thứ hai tại học viện Fumizuki. Hội FFF luôn cầm trên tay lưỡi hái tử thần khổng lồ và mặc trang phục màu đen, toàn bộ mặt nạ đều có chữ F. Mỗi khi nhận được khiếu nại từ các học sinh, hội FFF sẽ tiến hành thẩm vấn hoặc đưa ra hình phạt. (Nguồn: Baidu)
Khúc Hoàn Hoàn suýt thì khóc thành tiếng.
Lần này cô không lên đây để khoe khoang tình cảm đâu mà, thật đấy!!
…
Khi Trương Mặc Thâm bước vào văn phòng với nụ cười còn chưa kịp tắt, Dương Xảo Mạn thấy thế bèn cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Cô không nhịn được phải xoa cánh tay mình: “Anh bị cô Khúc kia đánh cho ngu luôn rồi à? Hay là làm sao đấy? Sao còn cười tươi hơn cả tổng giám đốc Hoắc vậy?”
“Tổng giám đốc Hoắc làm sao?”
“À, anh ấy lại bị người yêu trêu chọc chứ sao.”
Nghe thấy hai từ người yêu, khóe miệng Trương Mặc Thâm lại tự giác cong lên, nụ cười vừa tắt lập tức xuất hiện.
Dương Xảo Mạn buồn bực không thôi: “Anh có chuyện gì vui à?”
Trương Mặc Thâm ngẫm nghĩ hồi lâu rồi hỏi: “Cô có thần tượng tác giả nào không?”
“Tác giả? Tác giả của cái gì cơ?”
“Thì là tác giả tiểu thuyết ấy?”
“À, thật ra thì cũng có một người.” Dương Xảo Mạn nói xong thì quay người về bàn làm việc của mình tìm kiếm: “Trước kia Đỗ Linh có gợi ý cho tôi một quyển sách, dù ban đầu tôi không thích lắm, nhưng mà lúc đọc lại hay hơn tôi tưởng. Kiểu tác giả mà anh nói… Chắc người này cũng được coi là một tác giả nhỉ?” Đỗ Linh là bạn thân của người yêu tổng giám đốc Hoắc, Dương Xảo Mạn thường xuyên làm việc với sếp mình nên cũng quen biết Đỗ Linh.
Cô tìm được sách thì giơ lên cho Trương Mặc Thâm xem.
Bìa sách màu đỏ hồng, hai nhân vật chính được đặt ở trung tâm, còn có sáu chữ uốn lượn “Tổng tài bá đạo yêu tôi”, bên cạnh là tên tác giả Mèo Hồng Đáng Yêu.
Trương Mặc Thâm sửng sốt.
Có một lần, Trương Mặc Thâm đã nghe Dương Xảo Mạn nhắc đến chuyện này, nhưng khi ấy anh đang bận nghĩ tới Loan Cung Ẩm Vũ nên nhất thời không để ý, bây giờ Dương Xảo Mạn nói cái gì ấy nhỉ? Đỗ Linh đề cử á?!
Tại sao lại có có nhiều độc giả xung quanh anh vậy!?
Cuối cùng thì Trương Mặc Thâm cũng hiểu được cảm giác của Khúc Hoàn Hoàn. Trong trường hợp này, nhất định anh sẽ không thừa nhận mình là Mèo Hồng Đáng Yêu.
Khó khăn lắm Trương Mặc Thâm mới dời được mắt ra khỏi bìa sách kia, nhưng anh lại không kìm lòng được mà chờ mong hỏi: “Cô thích tác giả này lắm à?”
“Ồ… Tuy rằng nội dung hơi nhảm nhí nhưng cũng hay.” Dương Xảo Mạn hơi ngập ngừng, sợ anh hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Quyển sách này đứng đầu top bán chạy đấy, rất nhiều người yêu thích, chứng tỏ nó không tồi đâu… À, đúng rồi, lần trước tôi còn nhìn thấy cô Bạch đọc quyển này, còn có tổng giám đốc Hoắc nữa, tổng giám đốc Hoắc cũng đọc nữa đấy!”
Trương Mặc Thâm: …!!!
Không chỉ có hai người cơ đấy!!
“Mà anh đang nói gì về tác giả yêu thích đấy? Tác giả yêu thích của anh làm sao?” Dương Xảo Mạn hỏi.
Trương Mặc Thâm khó khăn đáp: “Chỉ là tôi phát hiện ra tác giả tôi thích là người tôi quen…”
Dương Xảo Mạn vẫn chẳng hiểu gì, tiếp tục hỏi: “Là người quen của anh thì sao? Ký tên chưa? Hay là chụp ảnh chung rồi?”
“…”
Không, anh chỉ suốt ngày giục người đó viết thêm thôi.
Trương Mặc Thâm bình tĩnh nhìn Dương Xảo Mạn một cái, ánh mắt lướt qua quyển sách màu đỏ hồng trên tay cô rồi vội rời mắt đi như bị điện giật, sau đó lập tức mượn cớ đi làm chuyện khác.
Đến khi anh dọn dẹp xong văn phòng của tổng giám đốc Hoắc, cuối cùng Dương Xảo Mạn mới hiểu ra.
“Tôi biết anh có ý gì rồi, là vụ giục người ta ra truyện đúng không?” Dương Xảo Mạn nói: “Trước đây Đỗ Linh có nói với tôi, bảo là tác giả quyển sách này… tên gì ý nhỉ… à, Mèo Hồng Đáng Yêu! Nghe nói tác giả sắp viết phần tiếp theo rồi đấy. Không biết tôi còn phải chờ đến bao giờ, nếu tác giả là người quen của tôi thì tôi có thể hỏi thăm tiến độ rồi…”
Trương Mặc Thâm chỉ nghe mà không lên tiếng.
Anh đắc ý nghĩ: Cho dù là người quen thì cô cũng chả thúc giục được đâu.
Không phải ai cũng may mắn như anh, có thể gặp được tác giả mình yêu thích ngoài đời, hơn nữa đại thần còn biến thành bạn gái của anh, thậm chí còn sáng tác trước mặt anh nữa cơ.
Vừa có thể gặp được Khúc Hoàn Hoàn, vừa có thể gặp được Loan Cung Ẩm Vũ, anh thật sự rất may mắn!
Trương Mặc Thâm thấy hơi xúc động.
Nghĩ vậy, Trương Mặc Thâm lập tức lấy di động ra nhắn tin cho Khúc Hoàn Hoàn: “Em bắt đầu viết chưa đấy?”
…
Khúc Hoàn Hoàn: “…”
Khúc Hoàn Hoàn ngửa mặt lên trời hét lớn: Trời ơi!!!