Anh sợ cô chịu uất ức gì đó ở chỗ Thiên Ca, nên mới cẩn thận dặn dò Trang Nghi trước khi đi.
Sau khi Trang Nghi nói xong, Hàn Tri Phản thấy Quý Ức cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, hắn lo lắng hỏi: “Tiểu Ức, cô ta không làm gì em chứ?”
Nghe thấy giọng Hàn Tri Phản, Quý Ức vội gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, nhìn ba người đứng trước mặt, lắc đầu: “Không có.”
Dừng một chút, không muốn lãng phí thời gian ở nơi này, cô lại lên tiếng: “Chúng ta đi thôi.”
Rời khỏi tòa nhà Khai Nguyên, Quý Ức tạm biệt Hàn Tri Phản, đợi khi hắn lái xe rời đi, cô mới quay sang nói với Trang Nghi: “Chị về trước đi.”
Nghe thấy hai người nói chuyện, Trang Nghi biết sẽ có Trần Bạch đi cùng Quý Ức nên cô cũng không phí lời nữa, chào tạm biệt hai người rồi đi về hướng xe Nanny.
Đợi Trang Nghi lên xe xong, Trần Bạch đưa tay chỉ một chỗ cách đó không xa: “Đi thôi, tôi đỗ xe ở bên kia.”
“Ừm.” Quý Ức trả lời rồi đi theo Trần Bạch.
“Vâng.” - Trần Bạch không hỏi gì nữa, đồng ý với Quý Ức xong thì đạp ga lái thẳng đến đại học điện ảnh B.
Ngoài bàn ghế là thay mới, mọi thứ ở quán lẩu không có gì thay đổi cả.
Vừa vào cửa, Quý Ức đã nhìn thấy chuông cầu nguyện, bước chân cô dừng lại. Cho đến khi Trần Bạch phát hiện cô không theo sau mình nữa, cậu khó hiểu quay đầu gọi, cô mới thôi không nhìn nữa, quay sang nở một nụ cười với Trần Bạch rồi cùng cậu đi theo nhân viên phục vụ đến phòng riêng.
Vì Quý Ức đã từng ăn qua ở đây nên Trần Bạch để cô chọn món ăn.
Sau khi gọi món, nhân viên phục vụ hỏi thức uống, lúc này Quý Ức mới ngẩng đầu hỏi Trần Bạch: “Uống cùng tôi nhé?”
Trần Bạch có hơi do dự.
Quý Ức lại nói: “Uống một chút thôi, cậu yên tâm, tôi không uống nhiều đâu.”
Trần Bạch gật đầu đồng ý, sau đó nói với nhân viên phục vụ: “Cho bia nhé.”