Bạn tốt, khi ngươi tự tại như mây, không mong ngươi đừng quên bạn tốt nhưng mong ngươi lúc ngẩng đầu ngắm mây bay cũng ngẫu nhiên nhớ đến hai ta đã từng khăng khít. Hãy chúc mừng ta vì đã cởi bỏ được trói buộc, tiếp theo chúc phúc cho ta vào giây phút này như nhàn vân dã hạc, lãng phí một đời có thể lãng phí đi.
Hạ Trường Sinh ngủ một giấc dậy, chân không cẩn thận đá phải cây quạt ở góc giường.
Hắn lập tức ngồi dậy, nhẹ nhàng đỡ trán, sau đó sờ soạng bắt được cây quạt rồi mở ra.
Hạ Trường Sinh không biết tại sao đột nhiên người của Phục Hy viện lại đều muốn có được cây quạt này.
Lại nói thì hắn đúng là đã dùng cây quạt này rất nhiều năm rồi, dù đi chỗ nào cũng mang theo.
Hạ Trường Sinh nhìn một chữ Vân ở chỗ kí tên, bắt đầu rơi vào im lặng cân nhắc.
Cho đến bây giờ Hạ Trường Sinh vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận, ngẫu nhiên trong miệng hắn là chỉ tần suất thế nào.
Nghĩ không ra thì thôi, Hạ Trường Sinh gấp quạt lại, sau đó từ từ cởi y phục.
Đúng như những gì hắn đã nói với Lâm Kiến trước đây, trên người hắn có không ít miệng vết thương, chẳng qua không phải tổn thương chịu khi đấu với kẻ địch mà càng giống dấu vết để lại khi đại phu người phàm cứu chữa thân thể này rất lâu về trước.
Vào lúc hắn cởi áo ngủ, cầm y phục đã được chuẩn bị ổn thỏa để hôm nay mặc lên, ngoài cửa truyền vào âm thanh quen thuộc.
“Nếu đã tò mò, trực tiếp hỏi đại sư huynh luôn không phải được rồi à. Nếu mấy người chúng ta lăn lộn, đến lúc đó chắc chắn sẽ kéo theo càng nhiều phiền phức hơn.” Đây là giọng của Đường Trĩ.
“Huynh bị ngốc à!” Cố Phương ở bên ngoài muốn giữ chặt hắn ta: “Nếu để đại sư huynh biết gần đây chúng ta nhàm chán đến độ này, chúng ta sẽ bị đánh một trận, sau đó treo ngược ở cửa Phục Hy viện đấy.”
“Các huynh nói chuyện quá to tiếng, nếu đại sư huynh dậy rồi thì chắc chắn đã nghe thấy hết rồi.” Lâm Kiến cực kỳ bất đắc dĩ.
“Đại sư huynh!” Cửa bị kéo ra từ bên ngoài.
Ba người tiến vào nhìn rõ người trong phòng, toàn bộ sững sờ ngay tại chỗ.
Hạ Trường Sinh ngồi trên giường đưa lưng về phía bọn họ, đang thay y phục, đồ ngủ đã cởi hết toàn bộ, đang xỏ lớp y phục đầu tiên, lại còn chưa mặc xong, vai ngực lộ một nửa. Nghe thấy tiếng mở cửa, Hạ Trường Sinh còn lờ đờ buồn ngủ quay đầu lại.
Đường Trĩ nhìn, vội vàng bịt mũi lại theo bản năng, đề phòng chảy máu mũi.
Hai mắt Cố Phương nhìn thẳng tắp.
Mọe, nam nhân này thật sự có ba bốn năm sáu bảy tám chín mươi điểm tư sắc.
Lâm Kiến ở phía sau bọn họ lấy lại phản ứng, mỗi tay túm một người, lôi bọn họ ra ngoài cửa, sau đó đóng sầm cửa lại.
“Quá nguy hiểm.” Lâm Kiến thở ra một hơi, sau đó gắt gao che cửa lại.
“Sao ngươi không đi ra ngoài cùng bọn họ?” Hạ Trường Sinh không thèm để ý, tiếp tục mặc y phục của mình.
“Huynh đã nhắc nhở ta.” Lâm Kiến ngẫm nghĩ, mở hé cửa gọi ra bên ngoài: “Sư huynh, sư tỷ, hai người đi về trước đi, không cần quấy rầy chúng ta.”
“Thằng nhóc nhà đệ muốn làm gì hả?” Tiếng mắng của Đường Trĩ vang lên cách một cánh cửa.
Hạ Trường Sinh ở trên giường mặc xong một lớp y phục, tiếp tục mặc lớp thứ hai. Y phục còn lại đặt ở trên ghế, sau khi hắn mặc xong hai lớp y phục thì cầm lấy số còn lại vừa mặc vừa tán gẫu với Lâm Kiến.
“Mấy người các ngươi lại có chuyện gì?” Hạ Trường Sinh rất chán ghét, mấy ngày nay hắn bị giày vò quá mức, hiện tại không vực dậy nổi tinh thần.
Lâm Kiến suy xét một chút, y không định chủ động hỏi vấn đề Đường Trĩ nhắc đến, y không muốn bị Hạ Trường Sinh ghét đâu.
Thấy Hạ Trường Sinh đứng dậy mặc nốt lớp y phục cuối cùng, Lâm Kiến đi qua, cầm áo ngoài lên giúp Hạ Trường Sinh mặc vào.
Hạ Trường Sinh yên tâm thoải mái tiếp nhận sự hầu hạ của y.
Sau khi mặc xong y phục, Hạ Trường Sinh ngồi xuống trước bàn trang điểm theo thói quen.
Hạ Trường Sinh còn chưa có động tác gì thì Lâm Kiến đã đi đến sau lưng hắn, cầm lược đặt trên bàn lên chải đầu cho hắn.
“Ngoan.” Hạ Trường Sinh rất vừa lòng.
“Nếu ta đã ngoan như vậy, ta hỏi mấy vấn đề nho nhỏ, đại sư huynh nhất định sẽ không nhỏ nhen mà không trả lời đâu nhỉ.” Lâm Kiến nói, lúc chải đầu, ngón tay cố ý men theo thính tai sờ dịch xuống dưới.
Hạ Trường Sinh bị y sờ đến thoải mái rên hừ hừ.
Đôi khi Lâm Kiến cảm thấy hắn thật giống thú cưng nhà nuôi.
“Đầu tiên xin lỗi, sau khi huynh ngủ ta đã xem quạt của huynh.” Lâm Kiến nói.
“Xem thì xem thôi, có gì đâu.” Hạ Trường Sinh không để bụng.
Được thôi, thái độ này là một khởi đầu không tệ.
Lâm Kiến cẩn thận hỏi hắn: “Vậy ta có thể hỏi, người tặng huynh cây quạt kia là ai vậy?”
Hạ Trường Sinh tự hỏi một chút, sau đó quyết đoán nói: “Bạn đó.”
“Huynh là người sẽ mang đồ bạn thông thường tặng theo bên cạnh sao?” Lâm Kiến hỏi ra vấn đề từ tận đáy lòng.
“Ta sẽ chứ.” Hạ Trường Sinh gật đầu, thái độ quyết đoán, nhìn không giống như nói dối.
Lâm Kiến trừng hắn qua gương.
“Bởi vì đến tận bây giờ ta cũng chỉ có một người bạn mà.” Hạ Trường Sinh nói rất đương nhiên.
“Huynh như vậy, ta sẽ ghen đấy.” Lâm Kiến cúi đầu, buộc tóc lại cho hắn.
Tuy y nói như vậy nhưng động tác vẫn dịu dàng.
Hạ Trường Sinh cười cười, không nói tiếp.
“Huynh mặc nhiều lớp y phục như vậy, không nóng sao?” Lâm Kiến đổi đề tài.
Hạ Trường Sinh đột nhiên vươn tay kéo cổ áo một cái, cười quay đầu lại.
Lâm Kiến suýt nữa không cầm chắc chỗ tóc đã chải xong.
“Ngươi muốn cởi giúp ta không?” Hai mắt Hạ Trường Sinh ngậm cười.
Lâm Kiến nghe vậy thì hơi kinh ngạc, sau đó yết hầu lăn lộn một cái, y nuốt một ngụm nước bọt, tay khẽ run, suýt thì không cầm chắc được lược trong tay.
Phản ứng của y quá lớn, vẻ mặt dao động cũng rất rõ ràng, Hạ Trường Sinh nhìn thấy cười ha ha.
Lâm Kiến cực kỳ muốn túm tóc hắn giật một hồi: “Đừng có đùa bỡn người thành thật.”
“Người thành thật ở đâu ra?”
“Trước mặt huynh này, Hạ Thái hậu.” Lâm Kiến không hề tức giận.
“Đừng chải nữa, ta thấy ngươi chẳng còn lòng dạ nào chải đầu cho ta cả.” Hạ Trường Sinh nhận ra y thất thần, đừng để lát nữa kéo đứt tóc của hắn đấy, bằng không có là Lâm Kiến thì hắn cũng sẽ không cho sắc mặt tốt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Khụ khụ.” Thả lược xuống, Lâm Kiến đánh bạo đặt một bàn tay lên vai Hạ Trường Sinh, sau đó ngón trỏ bò lên nhét vào trong áo ngoài của hắn.
Hạ Trường Sinh cười xì một tiếng.
Sáng sớm hôm nay, Lâm Kiến là đặc biệt đến chọc cười người khác à.
“Huynh cười cái gì?” Lâm Kiến đỏ mặt.
“Gan ngươi thật nhỏ.” Hạ Trường Sinh cười chuyện này.
“Ta cảm thấy ta rất to gan.” Dám thích Hạ Trường Sinh, thổ lộ, quấn lấy hắn, đến lúc này còn có thể tán tỉnh, thậm chí đã đến bước cởi y phục, đúng là to gan lớn mật.
“Đây mới gọi là to gan.”
Hạ Trường Sinh nói xong, bàn tay cực kỳ không khách sáo mà làm mẫu, hắn vươn tay bắt lấy áo ngoài của Lâm Kiến, sau đó dứt khoát lưu loát cởi xuống.
Lâm Kiến ngây ra.
Hạ Trường Sinh chưa bao giờ thấy dáng vẻ đần ra như vậy của y, cho nên tay dùng sức hơi quá một chút. Ngón tay hắn nhẹ nhàng sượt qua cổ Lâm Kiến, sau đó trực tiếp mò vào trong vạt áo y.
Trên mặt Lâm Kiến bò lên vệt đỏ nhàn nhạt, hai mắt thất thần nhìn chằm chằm mặt Hạ Trường Sinh.
Vào lúc Hạ Trường Sinh cười cười muốn tiến thêm một bước nữa đùa giỡn y, cửa sổ bên kia truyền đến động tĩnh.
“Lâm Kiến, đệ hỏi đại sư huynh chưa hả.” Đường Trĩ mở cửa sổ.
Cửa sổ vừa mở Đường Trĩ đã thấy Lâm Kiến vội vã đưa lưng về phía hắn ta, hơn nữa còn ngồi xổm xuống.
Hai mắt Đường Trĩ đảo sang bên cạnh.
Hạ Trường Sinh ngâm nga một điệu, thản nhiên tự đắc chải tóc của mình.
“Có phải bọn ta không nên xuất hiện không?” Đường Trĩ chột dạ hỏi.
“Không sao, các ngươi muốn hỏi gì?” Tâm trạng Hạ Trường Sinh rất tốt.
Lâm Kiến ngồi xổm dưới sàn, động tác vụng về chỉnh lại y phục của mình.
“Đại sư huynh, huynh và người tặng cây quạt cho huynh có một chân nhỉ?” Đường Trĩ nói năng lỗ mãng.
“Không chỉ có một chân, còn thêm một chân khác, hai tay và một cái đầu nữa.” Hạ Trường Sinh trợn trắng mắt: “Sao các ngươi lại nghĩ nhiều đến vậy chứ?”
“Chúng ta là tò mò thôi.” Cố Phương thò đầu ra từ một bên khác.
Hạ Trường Sinh nhìn về phía Lâm Kiến đang ngồi xổm bên cạnh.
Lâm Kiến hoảng đến độ một bộ y phục cũng không kéo được.
Hạ Trường Sinh nhấc một chân đặt bên cạnh Lâm Kiến, cọ sát với thân thể y một cái, cười khẽ hỏi y: “Vậy sao? Sao ta lại không biết ta với ai có một chân vậy hả?”
“Nếu đại sư huynh nói không có, vậy thì không có thôi.” Thật ra Đường Trĩ cũng không để ý chuyện này đến vậy: “Đi thôi, Lâm Kiến, đến lúc tu luyện rồi.”
“Hôm nay ta không muốn đi…” Lâm Kiến chợt có dự cảm hôm nay là thời cơ tốt.
“Đệ muốn chết hả, không phải là đệ hẹn ta đi sao?” Đường Trĩ tức giận đến nỗi suýt thì định bò từ cửa sổ vào.
“Đi đi.” Hạ Trường Sinh nhìn bóng dáng Lâm Kiến, cảm thấy tình hình hiện tại chơi vui đấy: “Đừng có lười biếng.”
“Nhưng mà…” Lâm Kiến quay đầu lại, đáng thương nhìn Hạ Trường Sinh: “Chờ ta quay về có thể làm tiếp chuyện vừa rồi không?”
Hạ Trường Sinh chớp mắt một cái, bày ra vẻ mặt nghi hoặc: “Vừa rồi chúng ta đang làm gì? Chải đầu à? Vậy ngươi chải xong rồi mà.”
“Vậy ta không muốn đi.”
Cái đồ Hạ Trường Sinh không có lương tâm này là định bản thân sướng xong thì không nhận người nữa đây mà.
“Cút.” Hạ Trường Sinh cố ý hung ác lên rồi vươn tay đẩy y đi.
Lâm Kiến bị hắn đẩy dậy, sau đó đẩy luôn ra đến tận ngoài cửa.
Trước khi đóng cửa, Hạ Trường Sinh còn liếc Lâm Kiến một cái, thuận tay sửa sang lại y phục cho y rồi mới sập cửa lại.
Sau khi cửa đóng lại, nháy mắt Lâm Kiến đã ngồi xổm xuống, đầu vùi vào trong tay, mặt đỏ đến không hạ nhiệt được.
Y thật sự không chịu nổi.
Tâm tư kiều diễm của Lâm Kiến cũng chấm dứt ở đây.
Bởi vì chỉ trong chốc lát Đường Trĩ đã vòng từ một bên khác qua rồi kéo Lâm Kiến đi đến sân tu luyện.
“Cố Phương nói hôm nay muội ấy cũng rảnh, có thể luyện chung với đệ thêm một lát, đúng là quá tốt mà.”
Lâm Kiến nói: “Các huynh là cố ý chứ gì?”
“Không thì sao?” Cố Phương đi bên cạnh.
Ai muốn nhìn đôi nam nam chó má này tình chàng ý chàng chứ!
Lâm Kiến cực kỳ tức giận, sau đó y dùng thời gian một ngày đánh cho Đường Trĩ và Cố Phương hoa rơi nước chảy.
Đệ tử Phục Hy viện đi ngang qua vỗ tay, tỏ vẻ: “Không phải dạng vừa, không phải dạng vừa, anh hùng xuất thiếu niên nha.”
Cố Phương nói: “Nam nhân không được thỏa mãn dục vọng thật khủng bố.”
Lâm Kiến chỉnh đốn hai người Cố Phương và Đường Trĩ xong xuôi thì đã là ngày hôm sau.
Vừa khéo Phương Cảnh Tân đi ngang qua, ông khen: “Ta vậy mà lại không biết ba đứa các con ham mê tu luyện như thế đấy, là vi sư không đúng, không nên cứ bế quan một mình, ta đây sẽ bồi thường cho các con.”
Nói xong, Phương Cảnh Tân kéo ba đứa đồ đệ ra sau núi huấn luyện.
“Không muốn đâu!” Đường Trĩ đau khổ kêu lên.
“Con phải về đi ngủ… ngủ…” Cố Phương hữu khí vô lực.
Lâm Kiến: “...”
Làm ơn, cho y đi tìm đại sư huynh đi mà.
Thấy không có ai chơi cùng mình, Hạ Trường Sinh bớt chút thời gian xuống núi đi dạo khắp nơi một chuyến.
Nhân gian vẫn không hòa bình như trước, nhưng dường như Thạch Đông Lâm không nhảy ra vào thời gian này.
Hạ Trường Sinh tùy tiện trừ một ít yêu, vào lúc trời trở lạnh thì quay về Phục Hy viện.
Đến khi hắn tới cửa Phục Hy viện đã thấy Lâm Kiến đang ngồi xổm ở cửa, hai tay chống má, vẻ mặt có phần nhàm chán.
“Ngươi ở cửa làm gì thế?” Hạ Trường Sinh tò mò.
Nghe giọng Hạ Trường Sinh, nháy mắt Lâm Kiến đã lấy lại tinh thần, y hớn hở, đứng dậy, phủi phủi y phục, nói với hắn: “Có người nói với ta, huynh sắp về rồi cho nên ta ở đây chờ huynh.”
Hạ Trường Sinh vốn muốn cố hết sức đè khóe miệng xuống nhưng cuối cùng hắn vẫn cười.
Trời băng đất tuyết, một gốc mai vàng đã nở hoa.
“Không phải huynh đã nói tìm ta đến Phục Hy viện là để hầu hạ huynh sao. Vì sao mỗi lần huynh đi đều không dẫn ta theo chứ?” Lâm Kiến lẩm bẩm oán giận.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Bởi vì ngươi vẫn là đứa gà mờ chẳng giúp được gì.” Hạ Trường Sinh đi qua.
“Ta nay đã khác xưa.” Lâm Kiến phản bác hắn.
“Vậy được rồi.” Hạ Trường Sinh ngẩng đầu nhìn y một cái: “Nếu ngươi khiến tâm trạng ta tốt lên, lần sau ta dẫn ngươi cùng xuống núi.”
“Ta phải làm sao mới dỗ cho huynh vui được đây?” Lâm Kiến ôm hắn từ phía sau.
Thời tiết quá lạnh, Hạ Trường Sinh bị y ôm lấy vậy mà lại cảm thấy dường như không lạnh đến thế.
Biết tin Hạ Trường Sinh trở về, người Phục Hy viện lại tìm cớ mở tiệc.
“Trường Sinh, con về quá là đúng lúc.” Phương Cảnh Tân ngồi trong bữa tiệc, hiếm thấy uống đến say: “Qua hôm nay chính là năm mới.”
“Vậy sao? Con còn không phát hiện ra đấy.” Hạ Trường Sinh rất ngạc nhiên.
“Tiện thể, sinh nhật Lâm Kiến!” Đường Trĩ cũng uống khá nhiều, hắn ta hưng phấn giơ chén lên.
“Sinh nhật? Sinh nhật Lâm Kiến?” Hạ Trường Sinh đã uống mấy chén, hai mắt vốn đã sắp nhắm lại lại bị những lời này của Đường Trĩ gọi tỉnh.
“Nhất nguyên phục thủy, vạn vật đổi mới [*], chúc tiểu đệ tử Lâm Kiến của Phục Hy viện chúng ta thọ tỷ Nam sơn!” Đường Trĩ đã uống say rõ ràng không nghe rõ vấn đề của Hạ Trường Sinh, hắn ta chỉ lo uống rượu của mình, sau đó giơ chén lên: “Uống!”
[*] Nhất nguyên phục thủy, vạn vật đổi mới (一元复始, 万象更新): ý chỉ một năm mới đã đến, khởi đầu mới, sinh mệnh mới
Mọi người ai có thể uống thì uống, không uống được đã sớm ghé lên bàn ngủ rồi.
Trong số những người đã ngủ có cả Lâm Kiến.
Ngược lại cũng không phải do tửu lượng của y kém mà là y điên cuồng chắn rượu cho Hạ Trường Sinh cả một buổi tối. Đệ tử Phục Hy viện nào dám ép rượu Hạ Trường Sinh chứ, còn không phải là vì đùa bỡn y thôi à.
Cho nên trong bữa tiệc đêm nay, người gục đầu tiên là Lâm Kiến.
“Thọ tinh đã gục, đại sư huynh uống!” Đệ tử uống say hoàn toàn đã quên bản thân đang nói chuyện với ai, gã giơ chén rượu lên, bước chân lảo đảo, vất vả lắm mới đến được trước mặt Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh cười cười, sau đó một tay đỡ tay áo, một tay cầm chén rượu chạm khẽ vào chén của gã.
“Hu hu hu.” Gã đệ tử kia cảm thấy quá hiếm có cho nên làm một hơi cạn sạch chén rượu.
Hạ Trường Sinh nhấp môi, sau đó cũng cạn trong một hơi.
Tiệc rượu kéo đến tận đêm khuya, sau khi một đám tửu quỷ say đến mất đi ý thức thì năm mới cũng lặng lẽ sang.
Bước chân Hạ Trường Sinh lảo đảo, hắn tốn sức đưa Lâm Kiến về phòng. Sau khi gian nan thả y lên giường, hắn nấc một cái.
Toàn thân mùi rượu.
“Phải tắm rửa một cái mới được.” Hạ Trường Sinh nghĩ như vậy nhưng làm thế nào cũng không nhúc nhích nổi.
Bởi vì tác dụng của rượu, đầu óc Hạ Trường Sinh đã hoàn toàn ngừng hoạt động.
Hắn dùng chút sức lực cuối cùng bò lên giường, nằm xuống ngủ bên cạnh Lâm Kiến.
Lâm Kiến nhắm mắt lại, yên tĩnh hệt như một con rối.
Hạ Trường Sinh vươn tay, dùng chăn đắp cho hai người.
Cái lạnh của mùa đông thấm vào người.
Hạ Trường Sinh run run thân thể, sau đó nhích gần y thêm một chút.
Thật ấm áp.
Nhưng tại sao lại để hắn cảm nhận được ấm áp chứ?
Hạ Trường Sinh đã từng một mình lẻ loi ngồi bên vách núi, làm bạn với một bông hoa, nhìn mặt trời hết mọc rồi lại lặn, cũng từng cô độc lên đường, đi khắp xuân hạ thu đông. Không việc nào là không thú vị, không việc nào không khiến hắn thấy thỏa mãn, dù cho có một mình ngồi trong bóng đêm tự chải vuốt lại mình, hắn cũng chưa từng cảm thấy cô đơn vắng lạnh.
Nếu một sinh vật nào đó từ khi sinh ra đã định phải cô độc, vậy thì tự tìm niềm vui cho bản thân chính là thuốc hay cho sinh mệnh của bọn chúng.
Hạ Trường Sinh mơ màng suy nghĩ một số thứ không đâu, cuối cùng nhắm mắt ngủ mất.
Vật nặng đè lên người, Lâm Kiến cảm thấy sắp không thở nổi rồi. Y nỗ lực chống lại cảm giác say mà mở mắt ra, sau đó bị cảnh tượng trước mắt dọa đến tỉnh rượu luôn.
Hạ Trường Sinh ôm y, nửa người hắn đè cả trên thân thể y, ngủ vù vù.
Tư thế này làm sao mà ngủ được đây?
Lâm Kiến gian nan vươn tay từ trong ngực Hạ Trường Sinh ra, muốn giúp hắn điều chỉnh lại tư thế ngủ.
Ai ngờ y vừa động thì Hạ Trường Sinh đã mở mắt ra.
“Xin lỗi…” Lâm Kiến còn chưa nói hết lời xin lỗi đã mất đi khả năng ngôn ngữ.
Ánh trăng hắt từ cửa sổ vào thoáng chiếu sáng mặt Hạ Trường Sinh.
Mắt hắn mở ra, lại là một đôi con ngươi màu vàng.
Hai mắt thông thường của Hạ Trường Sinh là gần với màu trà, nhưng bây giờ con ngươi hắn lại là màu vàng rực rỡ, độ trong suốt còn cao hơn so với con mắt khác màu kia của y. Hạ Trường Sinh đối diện với Lâm Kiến, trong nháy mắt ấy y như rơi vào hầm băng.
Nếu như trước đây Lâm Kiến chỉ là nghi ngờ trên người Hạ Trường Sinh đã xảy ra biến hóa, có thể bộ phận nào đó trên thân thể đã không phải của con người nữa, thì hiện tại y không còn nghi ngờ gì nữa.
Bởi vì một đôi mắt này không thể nào thuộc về con người.
Nó rất có lực uy hiếp, khủng bố lại cổ xưa.
Lâm Kiến vỗ lên mắt một cái.
Trời sinh y Minh Mục chính là để nhìn rõ sinh vật nào đó.
Vào lúc Lâm Kiến sắp nhìn thấy chân tướng, Hạ Trường Sinh lại chớp đôi mắt một cái, rên một tiếng, đè cả người lên người y rồi hôn một cái thật sâu.
“Ngươi tỉnh rồi, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ.”
Nói xong, Hạ Trường Sinh lại nhắm mắt, tiếp tục đi ngủ, cả người vẫn đè trên người Lâm Kiến.
Lâm Kiến vươn tay ôm lấy Hạ Trường Sinh, trong lòng lơ đãng suy nghĩ.
Được rồi, có một số việc cũng không quan trọng lắm.
Bên ngoài vang lên tiếng pháo.
Nhất nguyên phục thủy, vạn vật đổi mới, chúng náu mình trong mùa đông, chờ đợi mùa xuân ngo ngheo rục rịch nảy mầm.
Không chỉ có hoa mà còn một vài thứ lạnh lẽo.
—
Vở kịch nhỏ:
Lâm Kiến (vẽ vòng tròn): Nếu không phải tứ sư huynh… nếu không phải tứ sư huynh…