Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 947: Văn hội (3)



“Văn hội chính là một đám người đọc sách thảo luận thứ nhàm chán, ngươi sẽ không muốn đi. Loại địa phương này không quan hệ với thầy trò chúng ta, không bằng ở nhà ăn bánh ngọt, uống rượu ngọt.”

Lệ Na mượn cơ hội giáo dục đồ nhi, nàng vẫn là rất có phong cách, cũng hy vọng đồ nhi cũng có thể dần dần có phong cách.

“Sư phụ, văn hội có rất nhiều đồ ăn ngon, lần trước đại oa cùng hòa thượng đánh nhau, con theo một bá bá, ăn rất nhiều đồ ăn ngon.”

Hứa Linh m cho ra một đòn trí mạng.

“Đúng, ta sao lại không nghĩ tới, văn hội có rượu ngon món ngon.” Lệ Na mắt tỏa ánh sao.

Góc độ rất xảo quyệt... Sở Nguyên Chẩn xoa xoa đầu Hứa Linh m, cảm thấy nha đầu ngốc này rất đáng yêu, sau đó nhớ tới giáo trình ác mộng ngày ấy ở thư viện Vân Lộc.

Hắn yên lặng thu tay.

Lý Diệu Chân nói: “Man tử kia gần đây rất kiêu ngạo, ta nhìn không thoải mái, nhịn không được muốn đâm hắn một kiếm.”

Nhìn ai khó chịu liền đâm người đó, ngươi thật là thánh nữ Thiên tông sao... Sở Nguyên Chẩn cảm thấy, trong Thiên Địa hội nói nhảm nhiều nhất chính là Lý Diệu Chân.

Số 1 thân phận không rõ, số 3 Hứa Từ Cựu chính nhân quân tử, số 6 Hằng Viễn lòng dạ từ bi, số 5 Lệ Na tuy không thông minh, thích ăn, nhưng bản thân không có chỗ thiếu hụt nào làm người ta muốn “nôn cho thoải mái”.

Số 7 số 8 “mất tích” nhiều năm.

Số 9 Kim Liên đạo trưởng tính tình ôn hòa, là trưởng bối làm người ta tôn kính, tu công đức, phẩm tính đáng giá khẳng định, cũng không có sở thích gì không tốt.

Chỉ có Lý Diệu Chân khiến người ta bất đắc dĩ, nàng là thánh nữ Thiên tông, vốn nên tính tình lạnh nhạt, bình tĩnh, kết quả xuống núi rèn luyện hai năm, thế mà lại mang bản thân rèn luyện thành Phi Yến nữ hiệp nhiệt tình vì lợi ích chung, trừ gian diệt ác.

“Người đọc sách Quốc Tử Giám tệ như thế, còn phải dựa vào người đọc sách thư viện Vân Lộc đến dẹp yên hắn.” Lý Diệu Chân nói.

Sở Nguyên Chẩn cười gật đầu: “Trương Thận viết 《 binh pháp lục sơ 》 tinh diệu tuyệt luân, có hắn ra mặt, man tử kia kiêu ngạo không được bao lâu nữa. Nhưng, người này có thể soạn ra 《 Bắc Trai đại điển 》, đủ để khai tông lập phái, trở thành một đời danh nho.”

Lý Diệu Chân nhíu nhíu mày, nàng nghe ra Sở Nguyên Chẩn không coi trọng Trương Thận, nói: “Man tử này lợi hại như vậy?”

Sở Nguyên Chẩn gật đầu.

“Nếu là đấu thi từ, hẳn vẫn là Hứa Ninh Yến lợi hại hơn nhỉ.” Lý Diệu Chân cẩn thận hỏi.

Sở Nguyên Chẩn bật cười một tiếng.

Lý Diệu Chân nhíu mày nói: “Cũng không nắm chắc?”

Sở Nguyên Chẩn lắc đầu bật cười: “Không, Hứa Ninh Yến tài thơ xưa nay không ai bằng, nhưng văn hội không phải thi hội. Với lại, Hứa Ninh Yến cũng sẽ không xuất hiện.”

...

Trên đường phố.

Tuy dân chúng tóc húi cua không vào được hoàng thành, nhưng bọn họ đối với văn hội độ thảo luận cực cao, đối với kết quả càng chờ mong vô cùng.

Ngay cả người buôn bán nhỏ vất vả lao động, khi ngồi ở sạp nhỏ vừa ăn một bát mì phở, cũng có thể nghe thấy bàn bên luôn thảo luận văn hội, chỉ điểm giang sơn, trào dâng văn tự.

“Điều này làm ta nhớ tới năm trước đấu pháp, đó là chấn động cỡ nào. Cuối cùng Hứa Ngân la của chúng ta đứng ra, ngăn cơn sóng dữ.” Một người bán hàng rong mặc áo ngắn màu lam, ‘sụp soạp’ một miếng mì, lớn tiếng nói.

“Văn hội không phải là đấu pháp, đáng tiếc Hứa Ngân la không phải người đọc sách, không giúp được gì.” Đồng bạn tiếc hận đáp lại.

Chủ quán mỳ mở chảo nóng, vừa thả mỳ sợi, vừa nói chen vô, tức giận bất bình nói: “Người đọc sách Quốc Tử Giám thật đúng là phế vật, thế mà thua một tên man tử, ta cũng đỏ mặt thay bọn họ.”

Thực khách bàn khác nhịn không được nói: “Hứa Ngân la nếu là người đọc sách thì tốt rồi.”

Ở trong mắt dân chúng, Hứa Ngân la là anh hùng không gì không làm được, nhân vật truyền kỳ Đại Phụng, đại nhân vật thật sự có lương tâm.

Cho nên đối với hắn có sự sùng bái mù quáng, cho rằng Hứa Ngân la không gì không làm được. Nhưng lý trí nói cho bọn họ, Hứa Ngân la không phải người đọc sách, học vấn khẳng định không bằng man tử kia.

Bởi vậy chỉ có thể cảm khái một tiếng: nếu Hứa Ngân la là người đọc sách thì tốt rồi.

Chủ quán mỳ bưng mỳ cho khách, cười nói: “Nhưng man tử này dám khiêu chiến đại nho của thư viện Vân Lộc, quả thực là không biết trời cao đất rộng.”

Các thực khách cười hẳn lên.

...

Hoàng cung, trong tẩm cung.

Nguyên Cảnh Đế ngồi lười biếng ở trên giường, lật xem đạo kinh, tiếng bước chân truyền đến, lão thái giám bước nhỏ quay về, thấp giọng nói:

“Văn hội bên kia truyền đến tin tức, Bùi Mãn Tây Lâu cùng các đại nhân Hàn Lâm viện luận kinh nghĩa, sách luận, dân sinh, nông canh, sử... Không rơi vào thế yếu.”

“Không rơi vào thế yếu, đã là ta Đại Phụng mất hết mặt mũi rồi.” Nguyên Cảnh Đế không có biểu cảm gì nói.

Lão thái giám thấy hoàng đế lộ ra vẻ mặt này, liền biết trong lòng hắn không vui.

Xét đến cùng, Bùi Mãn Tây Lâu ra vẻ ta đây như thế, mất mặt lớn nhất vẫn là vua của một nước.

“Có luận thi từ hay không?” Nguyên Cảnh Đế đột nhiên nói.

Lão thái giám lắc đầu.

“Hắn trái lại biết tự mình hiểu lấy.” Nguyên Cảnh Đế cười khẩy một tiếng, tiếng cười vừa dâng lên, lại bỗng nhiên cau mày, hừ lạnh một lần.

Dừng một chút, Nguyên Cảnh Đế nói: “Trương Thận còn chưa đến?”

Lão thái giám cúi đầu: “Trương tiên sinh chưa tới.”

Nguyên Cảnh Đế chậm rãi gật đầu: “Không vội, văn hội còn chưa vào đề tài chính đâu. Người đọc sách thư viện Vân Lộc tuy đáng ghét, trên học vấn lại chưa bao giờ làm người ta thất vọng.”

Thần thái hắn rất thoải mái.

...

Đề tài chính của văn hội là cái gì?

Là chiến tranh, là chiến tranh xảy ra ở phương Bắc.

Trong đại biểu của Quốc Tử Giám, một vị học sinh đứng dậy, oán giận trần từ:

“Man tộc hàng năm quấy rầy biên cảnh, tàn sát dân chúng Đại Phụng ta, làm hại cực sâu. Mà nay thấy đông bắc Tĩnh Quốc gót sắt nghiền áp, thế mà lại chẳng biết xấu hổ đến Đại Phụng ta cầu viện.

“Man tộc đúng là man tộc, vô liêm sỉ.”

Bên ngoài, học sinh Quốc Tử Giám nhao nhao hưởng ứng, tức giận mắng man tử “vô liêm sỉ”.

Hoàng Tiên Nhi cười tủm tỉm để ý hết, ngón tay nghịch ngợm tóc mai.

Thiếu niên con ngươi dựng thẳng mặt đầy lửa giận, cực lực áp chế bản tính tàn bạo khát máu của loài rắn, con ngươi dựng thẳng âm lãnh nhìn quét tên học sinh kia một cái.

Bùi Mãn Tây Lâu mặt không đổi sắc, thậm chí cười lên, nói:

“Vu thần giáo xưng hùng đông bắc Cửu Châu, tiếp giáp với Đại Phụng chỉ có đất ba châu. Lấy dân cư cùng binh lực của Đại Phụng, hao phí trả giá nhất định, có thể mang bọn họ chặn ở ngoài ba châu.”

Hắn tạm dừng một chút, thấy chư công cùng võ tướng lộ ra vẻ mặt tán đồng, lúc này mới tiếp tục nói:

“Nhưng nếu lãnh địa phương Bắc cũng bị Vu thần giáo chiếm lĩnh, kỵ binh Tĩnh Quốc nam hạ, có thể lao thẳng tới kinh thành. Khang Quốc cùng Viêm Quốc lại từ đông tiến công, hô ứng nhau từ xa, Đại Phụng chẳng phải nguy rồi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.