Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1572: Nửa tấm bản đồ (3)



Hứa Thất An bày tỏ cực kỳ đồng ý: “Thuần Yên thủ lĩnh có đề nghị gì?”

Trung Nguyên không thể so với Nam Cương, độc trùng mãnh thú khắp nơi, trong thành tất cả đều là mèo chó, trong núi trái lại có không ít thú, nhưng rất khó cam đoan bên cạnh chiến trường có đàn thú phong phú có thể chi phối.

Mà thú loại bình thường tác dụng không lớn, so với dị thú Nam Cương, sức chiến đấu không ở cùng một tầng thứ.

Thuần Yên nói:

“Tâm Cổ bộ có dị thú kỵ binh và phi thú quân hai binh chủng lớn, cá nhân ta đề nghị, Hứa Ngân la lựa chọn phi thú quân. Dị thú kỵ binh hành quân chậm chạp, kết đàn kết đội hướng tới Thanh Châu, ít nhất cần một tháng.

“Dọc theo đường đi người ăn thú ăn, thức ăn chính là vấn đề lớn. Sau khi đến Thanh Châu, thức ăn vẫn như cũ là vấn đề lớn. Đại Phụng nạn rét hoành hành, vốn thiếu lương thực, mà dị thú kỵ binh chỉ ăn thịt, không ăn ngũ cốc.

“Phi thú quân tuy nói cũng chỉ ăn thịt, nhưng tốc độ hành quân nhanh, nhiều nhất sáu ngày có thể chạy tới Thanh Châu, ven đường có thể cho tộc nhân tự tìm thức ăn, cái này đối với chúng ta Tâm Cổ sư mà nói, nhẹ nhàng dễ dàng.

“Từ năng lực tác chiến mà nói, Đại Phụng không thiếu kỵ binh, nhưng phi thú quân lại ít ỏi không có mấy, chỉ có Xích Vĩ Liệt Ưng trong chiến dịch Sơn Hải quan tỏa sáng rực rỡ.”

Nhưng, bởi vì quốc lực từ từ trượt xuống, nuôi không nổi Xích Vĩ Liệt Ưng, triều đình đã mang bọn nó bán cho thương hội địa phương cùng hào môn vọng tộc Lôi Châu, chỉ lưu lại số lượng rất ít phi thú quân... Hứa Thất An thở dài trong lòng.

“Tâm Cổ bộ có thể cho bao nhiêu?”

“Trong bộ tộc chỉ có một ngàn hai trăm con phi thú, nhiều nhất cho Đại Phụng năm trăm.”

“Thành giao!”

Thuần Yên biết Hứa Thất An còn có việc, không giữ lại lâu, đưa hắn ra khỏi lầu các.

...

Trạm tiếp theo của Hứa Thất An là Thi Cổ bộ, trong Cổ tộc thất bộ, Thiên Cổ không giỏi chiến đấu, bài trừ; Độc Cổ tộc nhân và Đại Phụng thù hận quá sâu, bài trừ; Tình Cổ bộ khí thể thúc tình chẳng phân biệt địch ta, đồng thời thù hận cực sâu đối với Đại Phụng, bài trừ;

Cho nên, hắn cần là Lực Cổ, Ám Cổ, Tâm Cổ cùng Thi Cổ bốn bộ tộc lớn.

Trong đó Thi Cổ bộ tác dụng lớn nhất, tuy Thi Cổ bộ thao túng thi thể cần tử cổ, không thể giống khống thi thuật của Vu sư, thao túng từng đám đông thi thể tụ thành đại quân, nhưng hành thi của Thi Cổ bộ thắng ở chất lượng cao, chiến lực mạnh.

Mà một đội cảm tử chiến lực cao, tác dụng ở trong chiến trường có thể phát huy tương đối khả quan.

Tình huống Thi Cổ bộ có chút chênh lệch với Hứa Thất An đoán trước, hắn vốn tưởng đại bản doanh Thi Cổ bộ, tương tự U Đô quỷ thành trong truyền thuyết.

Trái lại đại bản doanh Thi Cổ bộ, là khí phái nhất trong các bộ tộc, đủ để đặt song song với Thiên Cổ.

Đây quả thực là một tòa thành nhỏ.

Tảng đá đắp lên tường thành cao cao, tạo hình khối vuông. Phong cách kiến trúc trong thành gần với Đại Phụng, tổ hợp gạch cùng gỗ.

Trong thành người đến người đi, buôn bán rất phát triển.

Nơi duy nhất quỷ dị là, kiệu phu nâng kiệu thuần một sắc con ngươi trắng, bên cạnh người sống nhất định dẫn theo một, hoặc hai hành thi, làm tùy tùng và khổ lực.

Trong chợ người đến người đi, hai phần ba là cái xác không hồn.

Thế này quá kinh khủng rồi.

Ai có thể ngờ, một đám Lực Cổ bộ khờ khờ, lại là họa phong bình thường nhất của Cổ tộc, gần với Thiên Cổ bộ... Hứa Thất An cảm khái không thành tiếng.

Bởi vì cố ý bại lộ khí tức, hắn lập tức đưa tới Vưu Thi chú ý, được mời vào trong tòa nhà lớn ba tầng sân trung ương thành.

Trong sân nô bộc lui tới, làm việc của mình, hộ vệ tuần tra thuần một sắc con ngươi màu trắng.

Hành thi và người sống ở chung hòa hợp.

Sau khi tiến vào nội viện, Hứa Thất An thấy rất nhiều tỳ nữ quần áo hở hang, các nàng tựa như tập mãi thành quen, không có bất cứ cảm giác xấu hổ gì.

Hứa Thất An ở phòng tiếp khách chờ một lát, Vưu Thi thong thả đến chậm, thản nhiên nói:

“Nói thẳng điều kiện đi.”

Hắn chưa trực tiếp đến, mà là thao túng hành thi gặp mặt Hứa Thất An.

Hứa Thất An lại đánh giá hắn, cười nói:

“Có phải quấy rầy đến nhã hứng của các hạ hay không?”

Lấy tu vi hắn giờ này ngày này, động tĩnh bản thể Vưu Thi ở bên trong lâm hạnh tỳ nữ, có thể nghe thấy rõ ràng.

“Vưu Thi” thản nhiên nói:

“Đây là biện pháp tốt nhất khắc chế tác dụng phụ của Thi Cổ, mỗi khi ngươi nhịn không được muốn xảy ra điều gì đó với thi thể, bên cạnh có mấy tỳ nữ quần áo hở hang, có thể dời đi sức chú ý rất tốt.

“Chờ khi ngươi mang dục niệm phát tiết ở trên người các nàng, trong một đoạn thời gian rất dài, đều sẽ không sinh ra hứng thú đối với hành thi.”

Khéo léo lợi dụng thời gian hiền giả, để kháng cự tác dụng phụ của Thi Cổ... Hứa Thất An khẽ gật đầu.

Thi Cổ bộ tương đối giàu có và đông đúc, bởi vậy không như Ám Cổ bộ nâng giá, nhưng Vưu Thi kèm theo một điều kiện, trong lúc Hứa Thất An ở Nam Cương, phải mang xác cổ kia để lại Thi Cổ bộ.

Khi nào rời khỏi Cổ tộc, lại lấy đi xác cổ.

Nghe giọng điệu Vưu Thi cố gắng trấn định, nhưng thật ra vô cùng khát vọng, Hứa Thất An trầm ngâm nói:

“Có thể, nhưng ta cũng có điều kiện.”

“Cứ nói đừng ngại.” Vưu Thi liền nói ngay.

“Ta từng du lịch đến Tương Châu, nơi đó có một cái Sài gia, tập bí thuật Thi Cổ bộ, có thể luyện thiết thi...”

Hứa Thất An mang tình huống Sài gia nói cho Vưu Thi, “Ngươi có ấn tượng không?”

Tổ tiên Sài gia cách ngày nay đã hơn một trăm năm.

Vưu Thi nhớ lại một lát, gật đầu nói:

“Là có một nô lệ như vậy, đó là chuyện khi cha ta đảm nhiệm thủ lĩnh, nếu nhớ không lầm, hắn tựa như là dùng nửa tấm bản đồ, đổi lại thân phận tự do.”

Bản đồ Hứa Bình Phong cố ý thu đi, tuyệt đối không đơn giản... Hứa Thất An nói:

“Ta cần nửa tấm bản đồ kia.”

Vưu Thi trầm ngâm một lát:

“Được, nhưng ta có cái yêu cầu.”

Búp bê Matryoshka à... Hứa Thất An gật đầu: “Cứ nói đừng ngại.”

(một loại búp bê đặc trưng của Nga. Thật ra đó là một bộ gồm những búp bê rỗng ruột có kích thước từ lớn đến nhỏ.)

“Ngươi tương lai nếu có thể giải được bí mật bản đồ, hy vọng có thể nói cho ta biết.”

Chờ sau khi Hứa Thất An gật đầu đáp ứng, Vưu Thi nói: “Chờ!”

Hơn mười phút sau, một hành thi con ngươi màu trắng bước vào phòng tiếp khách, trong tay bưng một cái hộp gỗ màu đen.

Hành thi mang hộp gỗ đặt ở trước mặt Hứa Thất An, xoay người rời đi.

“Rắc!”

Đầu ngón tay Hứa Thất An để ở trên khóa đồng, khí cơ thay thế chìa khóa, khiến lưỡi khóa văng ra.

Nháy mắt hộp gỗ mở ra, hắn ngửi được mùi thuốc bột chống phân huỷ và chống sâu bọ, trong hộp là một tấm da thú.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.