Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1515: Vây Nguỵ cứu Triệu (1)



“Tôn sư huynh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”

“Tôn sư huynh đến Thanh Châu ta, nên sớm đánh tiếng, bảo chúng ta bày tiệc lớn chứ.”

“Lúc ta ở Thanh Châu, đã từng nghe Tôn sư huynh chính là nhân kiệt đương đại của Ti Thiên Giám, sớm ngưỡng mộ đã lâu, chưa thể gặp một lần, hôm nay như nguyện, chết cũng không tiếc.”

Trong phòng nghị sự, không khí nháy mắt thân thiện hẳn lên.. Trên mặt các quan viên, võ tướng tràn ra nụ cười nhiệt tình.

Dương Cung đè tay xuống, nội sảnh lâm vào yên tĩnh, Tử Dương cư sĩ vuốt râu mỉm cười, nói:

“Tôn huynh là viện trợ Thanh Châu mà đến?”

Tuy Tôn Huyền Cơ là tam phẩm thuật sĩ, nhưng tuổi so với Dương Cung nhỏ hơn nhiều, thân là người đọc sách nho gia có tiết tháo, hắn thật sự không thể mở miệng hô lên “Tôn sư huynh”.

Tôn Huyền Cơ gật đầu.

Thấy thế, sắc mặt vui mừng trên mặt các quan trong phòng càng đậm, vừa rồi còn đang kì kèo vấn đề chiến lực, bởi Phật môn cường đại phát sầu.

Trong nháy mắt, bên ta cũng đến đây một vị thuật sĩ Siêu Phàm cảnh.

Quan viên đang ngồi tuy không phải người tu hành, đối với thuật sĩ lại vô cùng hiểu biết, thuật sĩ tinh thông luyện khí cùng trận pháp, ở trên chiến trường bùng nổ lực sát thương quy mô lớn, tuyệt đối không phải võ phu thô bỉ có thể so sánh.

Dương Cung lập tức sai người đưa đến ghế ngồi, để Tôn Huyền Cơ ngồi ở bên cạnh mình, về phần Viên hộ pháp, rất biết điều đứng ở bên cạnh Tôn sư huynh.

Mọi người một lần nữa vào ngồi, Dương Cung hỏi:

“Giám Chính bên kia như thế nào?”

Tôn Huyền Cơ liếc Viên hộ pháp một cái, người sau ngầm hiểu, đôi mắt trong suốt xanh thẳm đánh giá một lát, quan thoại Đại Phụng sứt sẹo nói:

“Lão sư sẽ chế trụ Già La Thụ Bồ Tát cùng đại sư huynh, các ngươi chỉ cần bảo vệ được Thanh Châu là được.”

Mọi người liền không hỏi nhiều nữa, chiến đấu cấp bậc đó không phải bọn họ có khả năng chen chân, biết Giám Chính có thể bám trụ Siêu Phàm cao thủ trong phản quân là được.

Tôn Huyền Cơ này không khỏi cũng quá cao ngạo rồi... Ngược lại là thái độ của Tôn Huyền Cơ, đưa tới các cao tầng Thanh Châu oán thầm.

Trương Thận lại cau mày:

“Giám Chính có thể bám trụ Già La Thụ Bồ Tát, lại không bám được Bồ Tát cùng La Hán còn lại của A Lan Đà. Chờ đại quân Tây Vực tới, thế cục đáng lo.”

Các quan văn võ tướng khuôn mặt u sầu đầy mặt, kéo theo nụ cười trên khuôn mặt cũng thu liễm.

Bọn họ thật ra không sợ đánh trận, sợ là không nhìn thấy hy vọng, hoặc là, đã nhìn thấy kết cục bại trận.

Tôn Huyền Cơ vừa nghe, nhất thời nhìn về phía Viên hộ pháp.

Người sau cũng đang nhìn hắn, sau khi bắt giữ được tiếng lòng hắn, nói:

“Không cần để ý tới Phật môn, bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, cho dù phái binh tấn công Đại Phụng, số lượng cũng sẽ không nhiều, lại càng sẽ không xuất động cường giả Siêu Phàm cảnh.”

Dương Cung ngạc nhiên nhìn tới.

Trương Thận và Lý Mộ Bạch cũng nhíu mày, lời này là có ý tứ gì?

Các quan lớn bên cạnh bàn nhìn nhau, trong lúc nhất thời thế mà không cách nào lý giải ý tứ Viên hộ pháp.

Qua vài giây, Thanh Châu tri phủ thử nói:

“Các hạ mới vừa nói, không cần để ý tới Phật môn?”

Viên hộ pháp gật đầu.

Đô chỉ huy sứ Chu Mật bổ sung nói:

“Ốc còn không mang nổi mình ốc?”

Viên hộ pháp lại gật đầu.

Trong phòng nghị sự yêu tĩnh, tạm thời không ai nói chuyện, khuôn mặt các quan viên lộ ra vẻ mặt cổ quái hơn nữa phức tạp, là loại sốt ruột không dằn nổi muốn truy hỏi kia, lại sợ hãi mình quá mức vội vàng xao động, mang đáp án kia dọa chạy.

Thanh Châu tri phủ kìm lòng không được đè thấp giọng, thanh âm hơi run run hỏi:

“Lời này giải thích thế nào?”

Trương Thận đột nhiên nói:

“Với lại, bên cạnh Tôn huynh vì sao sẽ có Yêu tộc?”

Viên hộ pháp lại nghiêng đầu liếc Tôn Huyền Cơ một cái, bắt giữ được tiếng lòng hắn, nói:

“Ta mới từ Nam Cương trở về, cùng Hứa Thất An liên thủ phá giải phong ấn của đại địch Phật môn, Nam yêu sẽ nhân cơ hội đưa quân tấn công Thập Vạn Đại Sơn, đoạt lại quốc thổ. Phật môn nếu là phái đại quân đông chinh, đúng lòng nam yêu kẻ dưới này.”

Mới từ Nam Cương trở về...

Cùng Hứa Ngân la liên thủ phá giải phong ấn đại địch của Phật môn...

Nam yêu sắp phục quốc, đoạt lại đất cũ, Phật môn ốc còn không mang nổi mình ốc...

Trong phòng các quan bị tin vui từ trên trời giáng xuống này đập cho mơ màng, vẻ mặt dại ra, sau một lúc lâu chưa phục hồi tinh thần lại.

“Thì ra là thế!”

Dương Cung bừng tỉnh đại ngộ, than thở nói:

“Ta nói Hứa Ninh Yến sao chưa tới Thanh Châu trấn thủ, thì ra hắn sớm đã có mưu tính, vụng trộm chuồn đến Nam Cương đốt hậu hoa viên Phật môn. Liên hợp Vạn Yêu quốc kiềm chế Phật môn, hay, hay!”

Trương Thận khẽ lắc đầu: “Ninh Yến không hổ là đại gia binh pháp, am hiểu mưu lược, thật sự khiến người ta khâm phục. Như thế, liền giải quyết nguy cơ lớn nhất của Đại Phụng.”

Lý Mộ Bạch cảm khái nói: “Ngụy Uyên có người nối nghiệp.”

Lúc này, cao tầng Thanh Châu mới hoàn toàn nhấm nháp ra, võ tướng phấn chấn vỗ bàn, trên mặt quan văn tràn đầy nụ cười, mọi người không hiểu sao có loại cảm giác bả vai chợt nhẹ, hi vọng lại có.

Đại ca trong bất tri bất giác, lại làm một việc lớn... Hứa Tân Niên vội hỏi:

“Đại ca của ta có bị thương không, hắn vì sao không theo ngươi cùng nhau tiến đến.”

Viên hộ pháp thay thế Tôn Huyền Cơ nói:

“Hắn còn ở Nam Cương, trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không đến Thanh Châu.”

Hứa Ngân la cam đoan nam yêu khởi sự thuận lợi... Các quan viên gật đầu.

Viên hộ pháp nói xong, nói: “Các ngươi vì sao chỉ nhắc tới Hứa Thất An, không đề cập tới...”

Hắn bỗng nói không ra lời, sắc mặt đỏ lên, không thể hít thở, ôm cổ, một bộ dáng sắp hít thở không thông mà chết.

Bạch Viên hộ pháp hướng tới Tôn Huyền Cơ dùng sức lắc đầu, tỏ vẻ mình sẽ không nói lung tung.

“Phù phù...”

Hắn lúc này mới khôi phục hít thở, há mồm thở dốc, lồng ngực kịch liệt phập phồng.

Mọi người không xem hiểu một màn này, nhưng biết điều chưa hỏi. Dương Cung cười nói:

“Mang việc này báo cho các tướng sĩ, nâng cao sĩ khí. Ta là nghe nói, các tướng sĩ tiền tuyến đều đang chờ đợi Ninh Yến tọa trấn Thanh Châu.”

Truyền thuyết Hứa Thất An ở Ngọc Dương quan một người một đao, giết lui hai mươi vạn đại quân Vu Thần giáo, cũng lấy đầu tướng địch, xâm nhập lòng người, nhất là binh lính sa trường chém giết, đối với hắn tôn thờ như thần linh.

Các tướng sĩ Thanh Châu cũng khát vọng Hứa Ngân la có thể đến Thanh Châu, một người một đao, giết lui vẻn vẹn sáu vạn phản quân.

“Đúng, nhanh đi!”

Thanh Châu tri phủ cười nói: “Chín huyện biên giới bị phản quân chiếm lĩnh, đả kích sĩ khí tướng sĩ bên ta rất mạnh, vừa lúc mang việc này tuyên dương ra ngoài, phấn chấn lòng quân, củng cố lòng dân.”

Ở lúc chiến sự bất lợi, tầm quan trọng của xây dựng tư tưởng không thể bỏ qua.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.