Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1401: Cơ sở ngầm (1)



Hai người vừa uống vừa ăn, cái gì cũng tán gẫu, rượu qua ba tuần, Vương Du giọng điệu nói chuyện phiếm nói:

“Lão ca, ngươi lần trước nói, hai đứa con kia của Tào minh chủ, trúng một chưởng của kẻ địch cũng chưa chết, thật hay giả?”

Lão Chu nấc rượu, lớn tiếng nói:

“Lừa ngươi làm chi, ta lúc ấy cách bọn nó gần nhất, vì bảo hộ hai đứa bé, mới bị chặt tay.

“Ợ ~ ta tận mắt thấy hai đứa bé đó bị vỗ một chưởng, lúc ấy là tắt thở rồi, bằng không kẻ thù có thể đi? Nhưng ngươi đoán thế nào, không đến nửa khắc đồng hồ, bọn họ lại tỉnh.”

Vương Du cười nói: “Khẳng định là ngươi nhìn lầm rồi.”

Lão Chu bất mãn đập bàn, cả giận nói: “Ngươi không tin còn hỏi ta hai lần?”

Vương Du lập tức chắp tay xin lỗi.

Rất nhanh, ăn xong lẩu thịt chó, lão Chu hài lòng rời khỏi.

Men say trong mắt Vương Du không còn sót lại chút gì, hắn đi đến bên giường, từ gầm giường kéo ra một cái rương, lấy ra giấy và bút mực bên trong, trải ở trên bàn viết:

“Con của Võ Lâm minh Tào Thanh Dương, nghi là kí chủ long khí.”

Vương Du mang tình báo tìm hiểu được viết ở trong thư mật, cuối cùng, thêm một câu tổng kết của mình:

“Con cái Tào Thanh Dương tuổi còn nhỏ, nuôi ở trong nhà cao cửa rộng, hiếm tiếp xúc với người ngoài, cũng chưa biểu hiện ra chỗ khác với người thường.

“Con trai nhỏ vỡ lòng không lâu, tâm trí chưa thành thục, mặc dù long khí bám vào người, sợ cũng không hiện ra thần dị.

“Ty chức không thể dò xét được long khí mong đại nhân sớm nghĩ biện pháp xác nhận.

“Lão tổ tông Võ Lâm minh lánh đời không ra, hậu sơn là cấm địa, trừ Tào Thanh Dương bất luận kẻ nào xâm nhập đều sẽ bị dị thú Khuyển Nhung đánh chết.

“Nhưng ty chức sau khi âm thầm tìm hiểu, phát hiện bên ngoài hậu sơn có thêm một đám cơ sở ngầm cảnh giới, bởi vậy phán đoán tình trạng lão minh chủ Võ Lâm minh có lẽ càng thêm trượt dốc.”

Viết xong, hắn thổi khô nét mực, sau đó huýt gió.

Chỉ một lát, trong rừng hậu viện một con chim hoang màu đen bay tới, đáp ở bên cửa sổ mở rộng, mắt màu đen lặng lẽ nhìn hắn.

Vương Du không nhanh không chậm lấy ra ống trúc, cột vào trên chân con chim hoang, xoa đầu của nó.

Chim hoang vỗ cánh bay xa.

Vương Du nhìn con chim hoang đi xa, thở ra một hơi.

Loại chim này là chim hoang rất tầm thường, nó không bắt mắt như bồ câu trắng truyền tin, ở Võ Lâm minh dùng bồ câu đưa tin, đó là đang vũ nhục chỉ số thông minh của Võ Lâm minh, cùng không có trách nhiệm đối với sinh mệnh của mình.

Dùng một loại chim hoang tùy ý có thể thấy được, có thể tránh né rất tốt đại bộ phận phiêu lưu.

Dù sao Khuyển Nhung sơn ngang dọc trăm dặm, xanh tươi rậm rạp, không thiếu nhất chính là chim rừng.

Đương nhiên, vẫn như cũ có phiêu lưu bị người ta trong lúc vô ý bắn rơi, bởi vậy không phải tin tức quan trọng, sẽ không phi điểu truyền thư.

Đáng giá nhắc tới, loại chim này là từng được Tâm Cổ sư cổ tộc huấn luyện, bởi vậy mới có thể đảm đương tín sứ.

Vương Du đóng cửa sổ, ở trong lò lửa thêm một nắm than, quấn áo khoác da dê thật dày, nương sức rượu, nằm nghiêng trên giường.

Không biết qua bao lâu, đang ngủ say vành tai hắn khẽ động, bỗng nhiên bừng tỉnh, đưa tay sờ về phía đoản đao dưới gối đầu.

Phành!

Ở cùng lúc hắn cầm đoản đao, đầu bị vật cùn hung hăng đập trúng, mọi suy nghĩ đều tan biến.

Trong mơ mơ màng màng, không biết qua bao lâu, cảm giác mát lạnh thấu xương giội ở trên mặt, Vương Du rên rỉ tỉnh lại.

Ánh mắt hắn từ mờ mịt đến sắc bén, chỉ dùng không đến một giây, áp chế bối rối trong lòng, bình tĩnh nhìn quanh.

Đồng thời cảm ứng một phen hiện trạng thân thể, hắn bị trói gô, cả người mềm nhũn, làm trúng thuốc mê nào đó.

Đây là một gian phòng bịt kín, trên tường đá treo xiềng xích, lang nha bổng, xiềng xích các loại dụng cụ hành hình.

Trong góc bày ghế hổ, đao chặt chân, bệ lột da các loại dụng cụ hành hình cỡ lớn.

Ngoài ra, Vương Du còn nhìn thấy một ít chuyên đối phó nữ phạm nhân, ví dụ như lừa gỗ, ngàn người cưỡi vân vân.

Trong mật thất đốt chậu than, trên ghế dựa lớn bên trái chậu than, một nam nhân đồ đen ngồi ngay ngắn.

Má trái của hắn có một vết đao chém dữ tợn xấu xí, mặt ngựa, mắt như hạt đậu xanh, ngũ quan cũng xấu xí như vết đao chém.

Vương Du nhận ra hắn, là đại ti ngục chưởng quản hình phạt của Võ Lâm minh.

“Ngươi tên thật là gì?”

Đại ti ngục cười tủm tỉm nói.

Vương Du lộ ra vẻ mặt hoảng sợ cùng mê mang, kinh sợ:

“Tiểu nhân Vương Du, là cung tiễn thủ trạm gác đỉnh núi phía nam, không biết phạm vào tội gì, xin đại ti ngục xem xét.”

“Không không không!” Đại ti ngục liên tục xua tay, chân thành giải thích:

“Tuyệt đối đừng tự coi nhẹ mình, ngươi không phạm sai lầm, ngươi phạm chính là tội chết.”

Sắc mặt Vương Du biến đổi hẳn, kêu lớn: “Tiểu nhân trung thành và tận tâm, góp sức cho Võ Lâm minh nhiều năm, tội chết ở đâu ra vậy, đại ti ngục chớ oan uổng người ta.”

Đại ti ngục cười nói:

“Ngươi cảm thấy, thiếu chủ cùng tiểu thư tuổi còn nhỏ, chịu đủ một chưởng của kẻ thù không chết, chuyện ly kỳ như vậy, Tào minh chủ sẽ không để trong lòng? Sẽ không điều tra?

“Ngươi không ngại nghĩ chút nữa, ngày đó nhân số đội hộ vệ không ít, người khác đều kín miệng như bưng, sao chỉ lão Chu chưa thu được lệnh bịt miệng.”

Con ngươi Vương Du co rút lại, hắn không nói nữa, đầu lưỡi trong khoang miệng kín đáo quấy...

“Cái răng giả kia của ngươi ta lấy ra cho ngươi rồi, thuốc độc cất giấu bên trong, ta tìm con chó thực nghiệm, mất mạng trong nháy mắt. Chậc chậc, độc này cũng không phải là người bình thường có thể luyện.”

Đại ti ngục vẫn là bộ dáng cười tủm tỉm: “Tên thật của ngươi là gì?”

Vương Du cúi đầu, giải thích: “Tiểu nhân chỉ là tò mò mới hỏi lão Chu, ti ngục đại nhân hiểu lầm rồi.”

Đại ti ngục mỉm cười nói:

“Ta chưa bao giờ hỏi lần thứ ba, tuy ta không thích tra tấn người ta, nhưng cũng không kháng cự dùng một ít thủ đoạn tàn khốc để đạt thành mục đích.

“Ừm, so sánh với hình phạt tầm thường, ta càng thích tìm lối tắt khác, mong thay đổi mong thứ mới, như vậy mới đủ thú vị.

“Ví dụ như nói, ngàn người cưỡi loại dụng cụ hành hình này, cũng có thể dùng để đối phó nam nhân mà.

“Tụt quần hắn.”

Hai thủ hạ tiến lên, mang Vương Du cả người mềm nhũn xách lên, để hắn ghé vào trên dụng cụ hành hình, lại dùng dây thừng mang hắn trói chặt.

Đáng để nhắc tới, bộ dáng “Ngàn Người Cưỡi”, tương tự nòng pháo của hỏa pháo.

Vương Du cắn răng, không rên một tiếng, hắn đã biết mình sắp gặp phải khuất nhục như thế nào.

Nhưng kế tiếp, hành động của đại ti ngục, lại khiến ba người bao gồm hai tên thủ hạ ở bên trong biến sắc.

Đại ti ngục cầm lấy kìm sắt nung trong chậu than, nhẹ nhàng thổi một hơi, bàn ủi đỏ bừng chiếu rọi mặt hắn, nụ cười khóe miệng càng thêm khắc sâu.

Sắc mặt Vương Du đột nhiên trắng bệch.

Hai tên thủ hạ nháy mắt kẹp chặt cơ mông.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.