Ta tên là Thôi Thúy Thúy, là đại nha hoàn nhất đẳng của Thôi Bảo Nghi - đích nữ của nhà Thái phó.
Thái phó là đế sư ba triều, tuổi già mới có được nàng, nên hết mực cưng chiều, lâu dần dưỡng thành tính cách ngang ngược cho tiểu thư.
Tiểu thư ngày thường nhìn người đều ngẩng mặt lên trời, khí thế bức người, có thể dùng mắt liếc nhìn người ta một cái đã là ban ơn lắm rồi.
Ta cũng nhờ sự sủng ái của tiểu thư mà ở phủ Thái phó tác oai tác quái, ngang ngược hống hách.
Chỉ cần là người tiểu thư không vừa mắt, một chữ thôi, tát.
Hai chữ, cuồng tát.
Ta không cảm thấy có gì không đúng cả.
Dù sao tiểu thư là tiểu thư tốt nhất thiên hạ, kẻ nào chọc tiểu thư tức giận đều đáng đánh.
Nô tài có đường của nô tài, tiểu thư tất nhiên cũng phải có dáng vẻ của tiểu thư.
Nếu cứ rụt rè sợ sệt, bó tay bó chân, thì sao xứng gọi là tiểu thư!
Tiểu thư rất hài lòng với sự trung thành của ta, nhưng vì giữ thể diện, chỉ có thể khẽ hất cằm lên, mắt liếc xuống nhìn ta, kiêu ngạo đáp: "Ừ."
Ta cũng rất hài lòng với việc tiểu thư ngày càng tinh thông cái tài ngửa mặt lên trời.
Thử hỏi, trong đám tiểu thư khuê các ở Thượng Kinh này, mấy ai sánh bằng tiểu thư nhà ta?
Tiểu thư là bậc nhất về sự kiêu căng, còn ta, Thôi Thúy Thúy này, cũng là thị nữ ngang ngược nhất Thượng Kinh.
Tiểu thư mắng chửi người khác, ta liền phụ họa theo.
Tiểu thư muốn đánh người, ta liền đưa tay ra.
Chưa đầy một năm, chủ tớ chúng ta đã đắc tội với hết thảy đám công tử, tiểu thư trong kinh thành.
Cũng có kẻ sau lưng khạc nhổ, mắng ta là chó săn của Thôi Bảo Nghi, nhưng ta nào có sợ, khí thế càng thêm ngạo nghễ.
Trên đời này, tiểu thư là nhất.
Tiểu thư tin tưởng ta, ta mới có thể trở thành cánh tay đắc lực của nàng.
Bình ma ma luôn bị chúng ta chọc tức đến dậm chân, lúc nào cũng đòi bán ta đi, bảo rằng không thể để một kẻ ngu xuẩn làm hư chủ tử.
Nhưng ta là đại nha hoàn được tiểu thư yêu quý nhất, nên người được tiểu thư che chở cuối cùng vẫn là ta.
Ta học được ba phần cái tính ngang ngược của tiểu thư, đắc ý hừ một tiếng với Bình ma ma.
Bà ấy thấy ta và tiểu thư giống nhau như đúc, tức đến mức suýt ngất đi.
Thực ra, lúc ta mới vào phủ, tiểu thư khá là ghét bỏ ta.
Nào là chê ta gầy như khỉ, đen đúa, răng không đều, lại còn cả ngày cứ "tiểu thư" tới "tiểu thư" lui.
Nàng thường đưa điểm tâm ăn thừa cho ta, bắt ta phải ăn hết mới được đi ngủ.
Hễ nắng gắt một chút, nàng liền gọi ta vào phòng, nói nếu ta cứ phơi nắng như vậy, chắc chắn nàng sẽ đuổi ta ra khỏi phủ.
Răng không đều là do trời sinh, ta biết làm sao được?
Ta rưng rưng nước mắt cầu xin tiểu thư đừng đuổi ta đi, nàng đành phải nhắm mắt chấp nhận.
Còn việc ta cứ gọi nàng suốt ngày, tiểu thư càng không có cách nào.
Dù sao, trong phủ cũng chẳng ai nịnh hót giỏi bằng ta.
Mỗi lần nhìn thấy tiểu thư, ta đều phải thốt lên: "Tiểu thư quả là cô nương đẹp nhất trên đời!"
Nghe vậy, tiểu thư không hiểu sao lại đỏ mặt, rồi lại càng ngẩng cao đầu hơn.
Hai hàng lông mày cong cong, đôi mắt đen láy như quả nho, đôi gò má ửng hồng phúng phính như quả cầu tuyết trắng.
Nàng ấy còn có đôi môi đỏ hé mở, luôn phát ra tiếng hừ khinh miệt.
Kẻ nào nhìn thấy mà chẳng động lòng trước tiểu thư nhà ta?
À, Thôi Bảo Trân kia lại không ưa tiểu thư.
Ta thầm mắng trong lòng: Thôi Bảo Trân đáng chết!
Thôi Bảo Trân là đệ đệ cùng cha khác mẹ với tiểu thư, nhỏ hơn nàng hai tuổi.
Năm ta mới vào phủ là lúc tám tuổi, tiểu thư cũng vừa tròn tám tuổi.
Trẻ con tám tuổi, đúng là cái tuổi nghịch ngợm, huống hồ lão gia lại hay trừng mắt với tiểu thư, nên tiểu thư càng thích làm trái ý lão gia.
Lão gia muốn tiểu thư học cầm kỳ thi họa, may vá thêu thùa, trở thành một nữ tử tài đức vẹn toàn, nhưng tiểu thư nhất quyết không chịu.
Nàng ngẩng cao đầu phản bác: "Cớ gì con phải làm nữ tử như vậy!"
Lão gia tức đến run người, nhưng cũng chẳng làm gì được tiểu thư.
Ai bảo mẹ ruột của tiểu thư mất sớm, câu cuối cùng trước khi phu nhân lâm chung lại là: "Chăm sóc tốt cho Phi Phi".
Phi Phi chính là tiểu thư.
Bởi vậy nên tiểu thư rất có biện pháp để trị lão gia.
Vả lại, tiểu thư chưa từng chịu thua ai bao giờ.
Đến giờ học thêu thùa, tiểu thư nói quả táo ngoài kia vừa đỏ vừa to, chắc chắn rất ngọt, quả mơ nặng trĩu, hẳn là vị chua.
Ta nghe mà miệng nước miếng ứa ra, nghĩ thầm, tiểu thư đã nói vậy, chắc chắn là muốn ăn rồi, ta thân là nha hoàn nhất đẳng, cũng nên chia sẻ nỗi lo lắng này với nàng ấy.
Nghĩ vậy, ta liền làm vậy.
Nhưng ta đã đánh giá cao sự nhanh nhẹn của mình, cũng đánh giá thấp sự yếu ớt của cây mơ.
Ta còn chưa hái được mấy quả mơ mập mạp, bỗng nhiên nghe thấy tiếng "rắc", ta sợ hãi run lên, loạng choạng ngã xuống.
Ta hoảng sợ hét lên, đầu óc choáng váng, một mảnh tay áo gấm bỗng nhiên lướt qua trước mắt, hóa ra là có người đỡ lấy ta.
Mấy nha hoàn bên dưới lớn tiếng gọi: "Nhị gia! Nhị gia!"
Chạm đất rồi, ta mới vỗ vỗ ngực, nhưng vẫn còn kinh hồn bạt vía.
"Ồ, tiểu gia cứu ngươi, ngươi còn không mau cảm ơn ta?"
Ta căm giận trừng mắt nhìn hắn.
Trông cũng bình thường, có mũi có mắt, nhưng thật là vô liêm sỉ.
Ai thèm cảm ơn hắn chứ?
Ta có bảo hắn cứu đâu?
Nếu không phải hắn xen vào, ta cũng chẳng hề hấn gì!