Đại Náo Từ 1960

Chương 51



Chương 51. Quốc kỳ danh tượng

-----

Cả tỉnh Quảng Đông khói lửa chiến tranh đã âm thầm bốc lên ngùn ngụt mà dân thường và cả thế giới không hề hay biết...

Cả hai người trong Thịnh Cung cũng không hề hay biết.

Phổ Nghi và Giang Bình An ăn lẩu uống rượu xong thì đã qua 5h chiều, trời đã sắp hoàng hôn. Giang Bình An chu đáo mua sắm rất nhiều hoàng phục vàng son chói lọi cho Phổ Nghi để chuẩn bị xuất hiện trước công chúng làm hoàng đế.

Bản thân của hắn cũng chuẩn bị các bộ comple màu trắng tạo sự đặc trưng cho chức vị thủ tướng. Sau khi cả hai đã tắm rửa thay đồ hoàn tất, cùng nhau ngồi uống trà ngắm nhìn mặt trời lặn ở đại sảnh tiếp khách trên tầng 10, Phổ Nghi cảm thán:

- Cảnh hoàng hôn và bình minh luôn thật đẹp, nhất là khi ở trên cao nhìn được thật xa.

- Bệ hạ nói thật quá đúng, chúng quá đẹp, mặt trời lặn và mặt trời mọc giống như việc trên thế gian, luôn có thăng có trầm.

Phổ Nghi liếc nhìn Giang Bình An cảm khái, ông ta bỗng nhiên hứng chí muốn trêu chọc vị thủ tướng quá trẻ này.

- Ngươi đã là thần tiên tái thế, vậy ngươi có cách nào để luôn thăng mà không trầm không?

- Có chứ, luôn vượt qua giới hạn bản thân là được, ví dụ như khống chế một nước rồi khống chế khu vực, sau đó khống chế châu Á, rồi lại khống chế toàn cầu...

- Nhưng vẫn có giới hạn toàn cầu mà?

- Khà khà khà... Khống chế được toàn cầu rồi thì lại khống chế hệ mặt trời, sau đó khống chế dãy ngân hà, rồi vũ trụ, rồi liên vũ trụ...

Phổ Nghi nghe đến đây thì hai lỗ tai lùng bùng, mắt ứa sao kim, đầu quay mòng mòng. Ông ta nhìn Giang Bình An nói chuyện với thái độ cực kỳ bình thản giống cái kiểu kể lể về kế hoạch đi chợ mua con cá, mớ rau... Phổ Nghi không biết hắn nói thật hay chỉ nói đùa, nhưng ông ta lại không dám hỏi, không dám biết đáp án, lỡ nếu đáp án là thật thì kinh khủng quá, vĩ đại quá... Nó vượt mọi tầm hiểu biết của ông ta.

Đúng lý ra thì lúc bình thường có ai nói như vậy thì Phổ Nghi sẽ ngay lập tức khịt mũi coi thường, nhưng đằng này đây lại là Giang Bình An bí ẩn... Kẻ có phép thuật thật sự... Nên chuyện thật giả là 50-50.

Phải mất gần hai phút thì Phổ Nghi mới bình phục tâm cảnh, ông ta giả vờ như không nghe thấy kế hoạch điên rồ của Giang Bình An và lái câu chuyện qua một hướng khác cho thực tế hơn:

- Bình An này, đế quốc của chúng ta còn thiếu một thứ cực kỳ quan trọng nữa.

- Thứ gì vậy bệ hạ?

- Quốc kỳ.

Giang Bình An vỗ trán ảo não.

- Bệ hạ anh minh. Ta đã quên mất nó luôn, vậy bệ hạ thiết kế quốc kỳ đi.

- Ta cũng không biết thiết kế ra sao nữa. Ngươi đã bảo quốc gia của chúng ta sẽ hưng thịnh, ta cũng muốn làm hoàng đế ở thịnh thế mà không muốn ở mạt thế, vì vậy hai ta mới đặt tên cho đế quốc là Đại Thịnh, ta cũng lấy hiệu là Thịnh Đế. Giờ quốc kỳ ta cũng muốn thể hiện sự thịnh vượng, và phải hòa bình không được chiến tranh đổ máu.

Giang Bình An trầm ngâm suy nghĩ, hắn thì thào nhắc lại những yêu cầu của Phổ Nghi để tìm ý tưởng:

- Phải thể hiện sự thịnh vượng... phải hòa bình...

Thịnh Vượng thì là giàu có... giàu có thì không gì hơn vàng ròng...

Hòa Bình thì là màu trắng, nhưng ta không muốn màu trắng trên lá cờ, cờ trắng mang ý nghĩa tang tóc, mang ý nghĩa đầu hàng... Vậy ta chọn màu xanh của hy vọng, của tự nhiên, của hoà bình.

Nhưng quốc kỳ chỉ có màu sắc thì đơn điệu quá... phải thêm hình vẽ để thể hiện tính đặc hữu, không lẫn vào đâu được.

Lá cờ thì luôn có hình chữ nhật, chọn thêm hình sao hoặc hình tròn... hình sao thì giống Trung Quốc và S quốc, hình tròn ở giữa thì giống Nhật Bản...

(PS: vì tránh 404, S quốc đã xuất hiện, đại biểu cho đất nước hình chữ S ta yêu, mong mọi người thông cảm nỗi khổ tâm)

Thôi chọn hình tròn, ngoài vuông trong tròn, ngoài thì rực rỡ hoàng kim tượng trưng cho thịnh vượng, bên trong màu xanh tròn tượng trưng cho hòa bình, yên lành.

Mà đã có hình tròn màu xanh thì ta vẽ luôn cái trái đất yêu quý cho đẹp, như vậy vừa có xanh lá của lục địa nổi trên xanh dương của đại dương, cuối cùng điểm một chấm đỏ tươi ngay vị trí vương cung của chúng ta.

Ha ha ha... như vậy quốc kỳ của đế quốc chúng ta vừa hưng thịnh vừa hướng tới một thế giới hòa bình... bệ hạ thấy sao?

Phổ Nghi nãy giờ im lặng để xem Khương Tử Nha tái thế này làm ăn ra sao, ai dè Giang Bình An vừa cất bước vừa lẩm bẩm suy nghĩ, chỉ qua bảy bước chân mà đã thiết kế ngay một lá quốc kỳ đáp ứng được những điều kiện của ông ta rồi, hoàng đế Phổ Nghi hưng phấn vỗ tay trầm trồ khen ngợi:

- Hảo hảo hảo... Ngươi làm tốt lắm... cho may luôn thử xem đi.

Giang Bình An thấy Phổ Nghi gật đầu chấp nhận, hắn háo hức gọi ra cửa hàng ảo để nhờ dịch vụ hỗ trợ.

Phổ Nghi chỉ thấy Giang Bình An sau khi nghe ông ta khen ngợi đồng ý thì bỗng nhiên nhắm mắt lặng im, tới 20 phút sau thì Giang Bình An mới mở mắt ra rồi lại phất tay biểu diễn phép thuật.

Ngay lập tức trong đại sảnh tiếp khách khổng lồ liền xuất hiện một lá quốc kỳ to lớn hào hùng.

Lá cờ này rộng 5m, dài 11m, bằng chất liệu rất đặc biệt, chúng mịn như lụa, nhẹ như tơ, dẻo dai hơn nhựa, sáng bóng dị thường.

Cả cái nền đều là màu vàng ròng óng ánh y hệt như dùng chỉ vàng ròng để thêu dệt vậy, chính giữa là một hình tròn to, in hình trái đất chụp từ ngoài không gian, trong đó chính diện là đại lục châu Á, và một điểm đỏ tươi sáng chói chỉ ngay vị trí của vương cung Đại Thịnh đế quốc.

Lá cờ này khá dầy, hai mặt đều in rõ ràng như nhau, Phổ Nghi lại phải rung động trong lòng một lần nữa vì tài phép khủng khiếp của Giang Bình An, phải biết rằng nếu dùng thuật pháp để giết người hay cứu người thì đã rất ghê gớm, nhưng dùng thuật pháp mà lập tức tạo ra một sự vật hoàn toàn mới thì quả là đỉnh cấp, đây gần như là quyền năng Sáng thế thần trong huyền thoại phương Tây hoặc là thần tiên trong huyền thoại phương Đông.

Bỏ mặc hoàng đế Phổ Nghi đang âm thầm khen hắn, Giang Bình An chợt bị bối rối vì không biết làm sao treo cờ. Cũng may hắn nhớ đến trí tuệ nhân tạo Tiểu Thịnh.

Trí tuệ nhân tạo này báo cáo nói trên đỉnh cao nhất của vương cung có thiết kế sẵn cột để treo cờ, chỉ cần khởi động thì sẽ treo lên rất dễ, vậy là Giang Bình An và hoàng đế Phổ Nghi hai người hì hục treo cờ, cả hai không muốn nhờ vả các cận vệ mà chỉ muốn tự tay treo lá quốc kỳ này lên để tận hưởng giây phút lập quốc có một không hai này.

- Giang Bình An, ta hồi hộp và kích động quá. Đây không phải là lần đầu tiên ta xưng đế nhưng đây lại là lần đầu tiên ta tự mình lập một quốc gia cho chính mình mà không phải là thừa hưởng từ cha ông hoặc bị người khác ép làm.

Giang Bình An cũng xúc động không kém, mới 10 ngày trước hắn còn là một công nhân quèn, vậy mà hồn xuyên 10 ngày sau, từ 13/12 đến 23/12, hắn đã tự mình chung tay với một hoàng đế thứ thiệt để treo quốc kỳ lập quốc.

Tuy trên danh nghĩa là quốc gia của Phổ Nghi, nhưng cả hai đều biết thực tế quốc gia là của Giang Bình An tất cả, chỉ mượn danh tiếng chính thống của Phổ Nghi, nhưng Phổ Nghi càng vui thích như vậy vì càng như vậy thì hai người họp tác với nhau càng tốt đẹp mà không bị lọt vào vết xe đổ của các tiền triều:

Công thần giúp lập quốc

Quốc đã lập phải diệt công thần

(PS: lập xong quốc phải chi xẻ quá nhiều quyền lực, lợi ích, ruộng đất cho quá nhiều công thần như hứa hẹn sẽ gây nguy hiểm cho hoàng quyền)

Tâm tư xúc động ngàn vạn, hai người chung tay hiệp lực treo lá quốc kỳ to khủng bố lên đầu cây cột cờ, sau đó cây cột cờ tự động vươn lên cao thật cao.

Đỉnh của vương cung là 99m, cột cờ vươn lên cao tới 108m, lá quốc kỳ nhẹ bổng như tơ, nó vừa gặp gió thì liền như thần long nhập hải, uốn lượn tung bay phần phật, lúc này những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn đã vụt tắt, bầu trời dần tối đen, nhưng điều kỳ lạ là trong đêm tối lá quốc kỳ mới treo lên này lại tỏa sáng hào quang rực rỡ, trời càng tối thì nó càng sáng, sáng gấp 10 lần kiểu sáng dạ quang thông thường, nó sáng lên cứ như thể bóng đèn led quảng cáo ở kiếp trước của Giang Bình An vậy, đây là hiệu ứng đặc biệt của lớp dầu bóng phủ ngoài quốc kỳ, phát sáng cực mạnh trong đêm tối mà không tiêu thụ điện, giúp tiết kiệm điện, bảo vệ môi trường rất hữu hiệu, có xuất xứ từ liên vũ trụ.

Phổ Nghi đứng phía dưới ngước nhìn lên thấy quốc kỳ tung bay uy vũ, tỏa ánh sáng rực cả một vùng trời thì vui thích quá đứng vỗ tay si mê như một đứa trẻ thả được một con diều bay bổng trên trời cao... Ông ta cảm thán:

- Đẹp... quá đẹp... quốc kỳ tung bay thì đế quốc đã lập.

Nói rồi ông ngó xuống đồng hồ: 6h4' tối ngày 23/12, ông kêu lên:

- Giang thủ tướng, khanh phải nhớ rõ, Đại Thịnh đế quốc của chúng ta được chính thức thành lập lúc 6h4' tối ngày 23/12/1960 khi quốc kỳ chính thức tung bay, đây là một giây phút thiêng liêng đi vào sử sách. Chỉ tiếc là từ phía xa kia nhìn vào chỉ thấy quốc kỳ mà không thấy quốc danh.

Đây là lần đầu tiên hoàng đế Phổ Nghi gọi danh hiệu Giang thủ tướng để nhấn mạnh sự quan trọng ở thời khắc lập quốc. Giang Bình An cũng xúc động, nghiêng người hành lễ thật nghiêm túc trước hoàng đế Phổ Nghi.

- Thưa bệ hạ, ta nhất định ghi thời khắc này vào sử sách Đại Thịnh đế quốc, bệ hạ nhắc nhở đến quốc danh rất đúng, ta sẽ lập tức đưa ra cả quốc danh và quốc tượng.

- Quốc tượng?

Chưa đầy 30' sau, cả bốn mặt bức tường của Thịnh Cung đã nổi lên hàng chữ rất to:

Đại Thịnh Đế Quốc

Chúng nằm ở phía cao nhất mỗi bức tường của Thịnh Cung, cũng lóe sáng màu hoàng kim chói lọi y như quốc kỳ giữa đêm đen, để bốn phương tám hướng có thể nhìn rõ quốc danh.

Phía trước mặt tiền chính của Thịnh Cung, cách cửa chính 50m là một bức quốc tượng có hình dạng theo kích thước thật của hoàng đế Phổ Nghi nhân lên gấp 10 lần, được gắn liền trên bục rất to rộng, chắc chắn, chiều cao tổng cộng cả hai là chẵn 20m.

Bức quốc tượng này bằng đồng, bên ngoài mạ vàng ròng phủ thêm một lớp dầu bóng phát sáng dạ quang giống quốc kỳ và quốc danh. Trọng lượng nặng 1 vạn cân, tương đương 5 tấn, giống 100% hoàng đế Phổ Nghi: mình khoác long bào, hai tay chắp sau lưng uy nghiêm lẫm lẫm, đặc biệt là cặp mắt kiếng tròn không lẫn vào đâu được.

Riêng cái bục thì đen thui, sần sùi, xung quanh 4 mặt có hàng chữ lớn:

Thịnh Đế - Ái Tân Giác La Phổ Nghi

Hoàng đế Phổ Nghi nhìn từ trên xuống thấy bức quốc tượng tạc hình ông ta đang tỏa sáng rực rỡ giữa thiên địa mênh mông thì cực kỳ hạnh phúc, ông nhẹ giọng hỏi thăm:

- Giang thủ tướng, tại sao ái khanh không cho trẫm cầm kiếm, hoặc súng cho oai vệ hơn?





Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.