Đại Náo Từ 1960

Chương 473: Chính truyện 153. Tin đầu là tin cuối



Chính truyện 153. Tin đầu là tin cuối

- Xin lỗi quý khách, ta buôn bán ở đây đã lâu, đại diện cho cả bộ tộc, đâu thể nào bán đi cửa hàng, bán đi rồi ta biết phải làm sao ăn nói với bộ tộc.

Giang Bình An quá biết tính tình thương gia: Không có gì là không thể bán!

- Khà khà... ông chủ, chúng ta trước lạ sau quen. Cửa hàng này của ông một năm lời lãi như thế nào?

Xà nhân lão bản cười hàm hậu nhưng cặp mắt hí láo liên:

- Vấn đề này... làm sao ta nói được!

- Ha ha ha... Vậy ta hỏi "tế nhị" hơn nhé, mỗi năm ông có lãi không?

- Hắc hắc... có chứ, không có thì bộ tộc đâu để ta kinh doanh ở đây mấy trăm năm.

- Thế nếu có lãi vì sao nơi này xập xệ như thế trong khi xung quanh đều nhà cao cửa rộng, vàng son lộng lẫy?

- Chúng ta vốn ít, chỉ làm buôn bán nhỏ đâu thể so bì với các đại thương đội xung quanh được.

Giang Bình An gật gù: - Vậy ta hiểu rồi, ông chủ kinh doanh có lãi nhưng không nhiều đúng không? Giờ ta muốn khu vực này, ông ra giá đi!

Xà nhân lão bản mưu mẹo lắc đầu không chịu ra giá. Ông ta sợ ra giá cao thì khách chạy, ra giá thấp lại bị hớ, còn chuyện đổi khu vực kinh doanh là bình thường, mối lái làm ăn đều có sẵn rồi, không cần ở khu đông đúc để lộ diện nữa.

- 1 Lam tinh, ta lấy khu vực này.

Giang Bình An ra đúng cái giá tiền mua bất động sản trên Thiên Vương Tinh.

Xà nhân lão bản kinh hỉ, tim đập bang bang, 1 Lam tinh này là của trời cho không tốn đồng vốn nào. Ông ta biết nếu còn không biết điều lắc đầu thì vị khách sộp chắc chắn sẽ bực bội tìm cửa hàng khác ngay.

- Cảm ơn ngài, ngài quả thật quá tuyệt vời! Xin chờ ta giây lát!

Vèo vèo vèo...

15 giây, tất cả hàng hóa và vật dụng đều dọn sạch, kể cả phòng ốc cũ kỹ ọp ẹp.

Không phải Xà nhân lão bản tiếc của mà ông ta biết khách hàng là đại gia, chắc chắn sửa sang lại nơi đây nên dọn dẹp sạch chỉ chừa đất trống...

...

Xà nhân lão bản cầm Lam tinh rời đi cảm ơn rối rít... ngay sau đó một khu cửa hàng to lớn xa hoa, có lực phòng ngự cường đại mọc lên tại chỗ cũ.



Tất cả các lão bản xung quanh ngạc nhiên, sau đó họ nhìn thấy bản hiệu của cửa hàng mới:

"Giang gia trà trang

Minh Ái trà xỉ và lẻ"

- Ồ thì ra là cửa hàng bán trà, nhưng không lẽ Giang gia này chỉ bán trà? Làm sao đủ sở hụi?

- Phải, thời buổi này trà chỉ dành cho phàm nhân, có cao thủ nào thích uống trà đâu, nếu có cũng là số ít, mà trà thì giá tiền rẻ mạt...

- Mấy ông biết thì nói, không biết thì dựa cột mà nghe. Minh Ái trà không phải trà thường đâu. Giang gia người ta chỉ cần bán 1 loại trà thôi cũng đủ làm các vũ trụ cuống cuồng mua sắm đấy.

- ???

- Thứ trà gì ghê vậy? Không lẽ là thần trà?

- Ha ha ha... trà này không những không phải thần trà, mà lại còn chỉ thích hợp nhất cho phàm nhân sử dụng!

- Ta không tin! Nếu chỉ có vậy thì có gì ghê gớm?

- Cái ghê gớm của nó là ở chỗ: phàm cấp chỉ cần uống vài chục tách nhỏ, hoặc một chục tách lớn là có thể tăng lên linh hồn cấp 1 mà không cần luyện hóa!

Toàn trường hít khí lạnh, chuyện nghe như hoang đường nhưng thà tin là có để chớp thương cơ còn hơn không tin chỉ húp cháo thừa.

Vèo... vèo... vèo...

- Ê... đang nói chuyện mà mấy ông chạy đi đâu vậy? Chờ ta với, chừa ta chút trà...

...

Giang gia trà trang mới dựng lên, Giang Bình An đang chuẩn bị tuyển ngày lành tháng tốt để khai trương đại cát đại lợi, ai ngờ khách khứa đã kéo tới, mà xu hướng lại càng lúc càng đông như trẩy hội.

Giang Bình An cười híp mắt nhìn Mộc Minh Ái hóa thân bà chủ điều khiển các tinh linh và hồ tộc tiếp khách.

Mỗi người một tách trà nhỏ nóng hổi thơm lừng, cả trăm vị khách là cả trăm tách trà, mùi hương trà hòa quyện bốc lên khiến đại sảnh đường thực sự biến thành trà trang danh xứng với thực.

- Minh Ái, hình như trà càng lúc càng thơm ngon?

- Phải, linh hồn phân thân của ta quen tay hay việc, nó lúc nào cũng tìm hiểu thêm về trà, tìm xem chất nào tạo ra trà ngon sau đó tự điều chỉnh bản thể sản xuất ra những chất đó... vì vậy trà càng lúc càng thơm ngon chỉ có linh hồn lực chứa đựng là vẫn vậy.

- Chà chà... là cô bé gái hôm bữa sao? Bé vậy mà giỏi quá! Hôm nay tình hình quá thuận lợi, y như ngày khai trương vậy. Nãy giờ có khách hàng đặt mua chưa?



Mộc Minh Ái lắc đầu.

- Ủa sao kỳ vậy?

- Đâu có ai có sẵn Ý Chí, phải chờ bộ tộc chuẩn bị mới có thể giao dịch.

Giang Bình An vỗ trán: - Ôi trời, vậy mà ta quên...

...

Bận rộn tiếp khách cả ngày hôm đó, qua suốt một tuần lễ sau liên tục có khách hàng đến mua xỉ, tình hình diễn ra giống tương tự ở Thiên Vương Tinh, Giang Bình An xe nhẹ đường quen đối phó nhẹ nhàng, bán trà thu Ý Chí mỏi tay.

Tuy nhiên vì lần đầu giao dịch, các thương đội chưa biết lời lỗ thế nào nên ra tay khá dè chừng, Giang Bình An chỉ bán được 1 vạn kg trà Minh Ái, thu về 10 triệu Ý Chí giao cho ba Gaia bên trong chia nhau.

Hắn đang phân vân không biết nên chờ đợi lần sau giao dịch lớn hơn hay đi khai thác thị trường mới thì một tin báo từ công chúa Sophie đã đến.

Tin nhắn này là tin đầu tiên và cũng là tin cuối!

"Phu quân, chàng phải diệt Quang Minh tộc để báo thù cho Xích Hổ tộc.

Chúng có 3 Vũ Trụ Chi Chủ, 10 Thiên Hà cao thủ có linh hồn cấp 4 và rất nhiều cao thủ cấp dưới.

Chúng có gian tế ở Xích Hổ Tinh, khởi động cấm không cả tinh cầu và bao vây Xích Hổ Tinh.

Toàn tộc đã anh dũng chiến đấu hy sinh đến người cuối cùng, chỉ còn lại 10 vạn người già và trẻ nhỏ chạy thoát nhờ cụ tổ tự bạo.

Đến cuối cùng ta và cha cũng tự bạo g·iết hết quân địch một nửa, nhưng 3 Vũ Trụ Chi Chủ của chúng vẫn còn.

Mong phu quân đừng trách ta không gọi chàng sớm, đây là độc kế của địch, chúng muốn tìm chàng. Nếu được, phu quân hãy tìm và bảo hộ 10 vạn huyết mạch còn lại của Xích Hổ tộc. Ái chàng mãi mãi..."

Á... á... á...

Lại một lần nữa mất vợ dù rằng chưa cưới, Giang Bình An đau đớn tê tâm liệt phế gào hét thật to trong khu biệt thự.

Mộc Minh Ái hoảng hồn bay tới thì thấy Giang Bình An đang rống giận, đầu tóc bạc bị lệ khí bốc lên dựng đứng, xung quanh hắn lệ khí hóa thành thực chất như một cơn lốc nhỏ màu đen cuốn phăng quăng đi tất cả vật dụng.

Hai mắt của hắn lại rơi huyết lệ, cặp mắt đỏ bừng như hai hòn than nóng cháy, hắn chìm vào thương tiếc, hối hận khôn nguôi...



Phải chi hắn đến thăm Xích Hổ tộc

Phải chi hắn bắt Sophie đi theo bên người

Phải chi hắn điên cuồng không tiếc hết thảy đi diệt Quang Minh tộc từ trước... ...

Giang Bình An gào rống, sau đó ôm đầu gục quỳ xuống đất rơi nước mắt bất lực.

- Tất cả đã quá muộn... muộn quá rồi...

Cơn lốc lệ khí cũng dần tản ra, Mộc Minh Ái bay đến ôm hắn, Giang Bình An theo thói quen định đẩy nàng ra nhưng hắn lại sợ:

Sợ thêm một người biến mất vĩnh viễn!

Hắn để mặc nàng ôm, hai mắt hắn nhắm nghiền, đau lòng tột độ đến nỗi ngất đi.

...

Lần này ngất đi kéo dài đến 1 ngày một đêm, Mộc Minh Ái không biết chuyện gì xảy ra, nàng túc trực bên hắn, lau nước cho đầu của hắn bớt nóng vì suy nghĩ quá nhiều.

Giang Bình An tỉnh lại nhìn thấy Mộc Minh Ái tiều tụy vì lo cho mình, hắn chớp chớp đôi mắt vẫn còn đỏ rực thầm than:

- Tội gì chứ... tại sao các nàng cứ phải thích ta làm gì?

Mộc Minh Ái không thèm trả lời, nàng chỉ thắc mắc:

- Rốt cục là chuyện gì xảy ra?

- Sophie c·hết rồi, Xích Hổ tộc bị diệt, Quang Minh tộc là h·ung t·hủ.

Choảng...

Ly nước Mộc Minh Ái định đút cho Giang Bình An uống rớt xuống đất vỡ tan.

- Trời ơi, Sophie tội nghiệp... Hèn gì chàng như vậy! Nhưng Xích Hổ tộc mạnh lắm mà?

- Bọn khốn Quang Minh tộc che giấu rất sâu, chúng lợi dụng mảnh vỡ Quang Minh Châu nô dịch rất nhiều cao thủ, các cao thủ này lại có thế lực của mình, sau đó chúng gom hết lại đi diệt tộc người ta...

- Xích Hổ tộc có Vũ Trụ Chi Chủ mà, sao không chạy vào tiểu vũ trụ để trốn?

- Có gian tế trên Xích Hổ Tinh, chúng khởi động các thiết bị cấm không cả tinh cầu, không ai bỏ trốn được, chỉ tử chiến chứ không đầu hàng, không chịu làm con mồi câu dẫn ta ra, thậm chí Sophie còn không nhắn tin cho ta tới sớm để chung sức chung lòng diệt địch...

Khụ... khụ... khụ...

Nhắc đến Sophie không gọi sớm, Giang Bình An đau lòng và tức giận hộc ra ba khẩu máu to ướt đẫm cái giường.

Hắn hận...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.