Giang Bình An nhìn Liệt Thiên Đao cắm sâu vào bụng của Huda mà mỉm cười thần bí, hắn biết tất cả cao thủ không sợ bị tổn thương do v·ũ k·hí lạnh vì chỉ cần có năng lượng là phục hồi nhanh chóng.
Nhưng Liệt Thiên Đao rất khác, giờ Giang Bình An chỉ cần quấn lấy Huda một thời gian thì năng lượng của Huda sẽ bị hút đến c·hết.
Cả hai đều cho mình thắng chắc nên lao vào đấu đá tàn nhẫn, chỉ t·ấn c·ông không phòng thủ...
1 phút trôi qua, Giang Bình An bị giã bầm dập te tua, trong khi đó Huda nhờ có Ô giáp bao bọc toàn thân, giảm c·hấn t·hương rất nhiều từ các đòn cách sơn đả ngưu của Giang Bình An. Điều này là lần đầu Giang Bình An gặp phải, hắn lại càng thèm muốn bộ Ô giáp của đối thủ.
2 phút trôi qua, Huda thở hồng hộc, anh ta thấy năng lượng trong cơ thể trôi đi quá nhanh, lại ngỡ rằng do mình thiêu đốt và chống đỡ các đòn từ đối thủ.
3 phút trôi qua năng lượng của Huda báo động chỉ còn 10% anh ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nhưng linh tính mách bảo nguy hiểm cực kỳ.
Huda sợ hãi vội vàng quay đầu bỏ chạy để bảo toàn tính mạng, nhưng Nê Vân xung quanh vẫn còn nên không chạy nhanh được, mà dù không có Nê Vân thì cũng không chạy nhanh được hơn Giang Bình An, đây là bi kịch khi có tốc độ thấp hơn đối thủ.
Liệt Thiên khí linh truyền ý niệm:
"Mau giả vờ tung đòn cực mạnh để ta bùng nổ hủy thi diệt tích"
Giang Bình An chỉ chờ câu này, hắn rống lên thật lớn:
- Chạy đi đâu... Đi... c·hết... đi...
Hai tay của Giang Bình An "làm màu" giả vờ chấp lại thi triển tuyệt chiêu chưởng mạnh vào lưng của Huda.
Huda càng thêm hoảng sợ nhưng khi cái chưởng kia chạm vào giáp lưng thì nhẹ như bông gòn, chả có tí sức nào cả, Huda thở dài nhẹ nhõm lần cuối trong cuộc đời bởi vì ngay lúc ấy Liệt Thiên khí linh dùng phân nửa năng lượng ă·n t·rộm nãy giờ để kích phát tuyệt chiêu:
Bom năng lượng.
Số năng lượng khổng lồ này tương đương 35-40% tổng năng lượng ban đầu của Huda, giờ nó bị kích nổ ngay chính trong khoang bụng của anh ta, đây là nổ bên trong, tương đương với tự bạo vì vậy nó dễ dàng dập tắt đi 10% năng lượng còn lại của Huda, sẵn tiện nổ banh xác anh chàng xấu số này như một pháo hoa sáng rực.
Chính bản thân của Giang Bình An cũng bị nổ bay đi, cũng may hắn dùng năng lượng dồi dào từ tiểu vũ trụ hình thành màn bảo vệ từ trước nhưng cũng phải hộc máu cả lít.
Vụ nổ thật bất ngờ và thật kinh khủng, thậm chí khối thiên thạch làm sàn võ đài cũng đứt gãy làm 4-5 mảnh.
Huda nổ banh xác, thứ còn lại duy nhất là bộ giáp Ô Quy hóa trở lại thành một cái mai rùa đen nứt nẻ, to như một tòa nhà.
Vụ nổ cũng làm hư hại các thiết bị cấm không khiến Giang Bình An dễ dàng thu lấy mai rùa đen vào nhẫn trữ vật, riêng Liệt Thiên Đao không chút sứt mẻ, lặng lẽ nương theo tro bụi bay trở lại với Giang Bình An, Liệt Thiên khí linh còn thuận tiện nhắc nhở:
"E hèm... Nhớ thu lấy Nê Vân Bảo Bình, nó là hàng tốt đấy!"
Giang Bình An lập tức lòm còm bò dậy mặc kệ máu vẫn đang hộc ra, tìm đến chỗ Nê Vân Bảo Bình, thứ này cũng ghê gớm, không chút sứt mẻ, nó như một vò rượu nhỏ màu trắng cỡ nắm tay, hắn thử đưa năng lượng và linh hồn lực vào thì rất dễ dàng điều khiển hút lại tất cả Nê Vân vào trong.
- Chặc chặc... thứ tốt ah! Chiến lợi phẩm phải đút túi ngay!
Vào lúc này tiếng hét thất thanh của tộc trưởng Ô Quy tộc mới truyền đến:
- Á... Huda... Hạ thủ lưu nhân...
Giang Bình An mệt mỏi bơ phờ ngồi bệt xuống mặt đất thiên thạch và không thèm lên tiếng, hắn biết cha vợ trọng tài sẽ giải quyết hậu quả.
Quả nhiên tộc trưởng Xích Hổ tộc làm tròn nhiệm vụ trọng tài của mình, ông ngăn cản không cho tộc trưởng Ô Quy vào võ đài và lớn tiếng tuyên bố kết quả:
- Trận đấu thứ ba Giang công tử chiến thắng, Huda bất hạnh bỏ mình, tất cả chiến lợi phẩm đều thuộc về Giang công tử. Vì Huda đ·ã c·hết nên không thể chuộc mạng.
Tộc trưởng Ô Quy khóc rống, ông ta oán hận nhìn Giang Bình An và tộc trưởng Xích Hổ, sau đó phất tay dẫn đoàn đội rời khỏi bữa tiệc. Xem ra thù oán đã kết.
Tộc trưởng Xích Hổ tộc cũng không thể cứu vãn tình thế, việc giao đấu đã ký trước giấy sinh tử, giờ bị c·hết quay qua oán hận người khác là sao?
Việc đời vốn không có đúng sai, chỉ vì ở vị trí khác nhau nên xử sự khác nhau mà thôi. Nếu vừa nãy Huda không c·hết mà Giang Bình An c·hết thì đảm bảo tộc trưởng Ô Quy cũng chả có chút gì áy náy cả!
Giang Bình An thấy sự việc im xuôi vội lấy nước ra rửa mặt mày tóc tai, thay vội một bộ võ phục khác nhưng vẫn không che lấp được vẻ tiều tụy.
Hắn lảo đảo rời võ đài, bay về phía Sophie để tính tiền lời:
Tiền vốn: 950 Lam tinh
Tiền cược trên võ đài: 950
Tiền Ô Quy tộc cược: 1500
Tiền khách cược: 2300
Tổng cộng: 7700 Lam tinh.
Sophie mỉm cười đầy tự hào:
- Chàng giỏi quá, 10 Lam tinh tiền vốn lại thu được 7700.
Giang Bình An: - Ha ha ha... Chia tiền lời thôi. Chia đôi đi...
Hắn thu lấy 3700 Lam tinh, đưa cho Sophie 4000 Lam tinh. Phía xa xa cha của Sophie có theo dõi thấy vậy liền âm thầm gật đầu, coi bộ chàng rể này rất hào phóng.
Nhưng Sophie cũng là bậc nữ hào đâu thua kém mày râu, nàng đẩy hết 4000 Lam tinh về phía Giang Bình An và nói:
- Chàng giữ nó đi, ta muốn thứ khác cơ!
Wow... Giang Bình An cuồng đổ mồ hôi, không lẽ nàng cọp cái muốn ăn hắn rồi?
May mắn Sophie nói rõ ràng trước khi quá muộn:
- Khi nãy chàng đưa vật thế chấp, toàn là những thứ Xích Hổ tộc rất cần trong lúc này, ta muốn chúng, chàng có đau lòng không?
- Á... Vậy mà không nói luôn làm ta hết hồn! Mấy thứ đó nàng thích thì cứ lấy, nhưng Lam tinh nàng cứ giữ!
- Hừ... làm sao như vậy được! Chàng làm vậy mặt mũi ta để đâu, vô duyên vô cớ ta có một đống tài nguyên đã quá ngon lành rồi! Chuyện Lam tinh ai cũng biết đó là chàng liều mạng đoạt được, nói chia đôi chỉ là nói cho vui! Mớ tài nguyên này ta thu chẳng qua là xem chúng như sính lễ mà thôi!
Giang Bình An kinh ngạc, ấn tượng về Sophie lại tăng cao lên rất nhiều, nàng tuy vẫn có bệnh công chúa nhưng phân biệt rất rõ lý lẽ.
Hai anh chị đang líu ríu chia của, phía quan khách đã có rất nhiều thanh niên tài tuấn rục rịch muốn lên võ đài hôi của.
Tuyệt chiêu nổ tung vừa rồi ai cũng nhìn thấy, họ biết chắc giờ này Giang Bình An dầu hết đèn tắt lại sở hữu cực kỳ nhiều Lam tinh, nếu chiến đấu rất có thể sẽ chiến thắng dễ dàng, vừa ôm được công chúa vừa chiếm được Lam tinh.
Ryes, cao thủ Thiên Hà của Quang Minh tộc lúc trước bị Giang Bình An làm nhục ở Thiên Vương Tinh, giờ nhảy ra rửa hận:
- Ta muốn tiếp tục khiêu chiến, Giang Bình An, ngươi có dám chiến không.
Cha của Sophie muốn ngăn cản vì sợ Giang Bình An chịu thiệt thòi, ông nói:
- Ta e là phải chấm dứt cuộc so tài tại đây. Giang công tử đã chứng minh được mình xứng đáng cưới Sophie. Nếu ai còn muốn làm rể Xích Hổ tộc, chúng ta còn có nhiều công chúa xinh đẹp khác, tha hồ lựa chọn.
Lời này hợp tình hợp lý, Xích Hổ tộc dựng lôi đài là để kén rể thích hợp chứ không phải tuyển chọn ra minh chủ võ lâm, thiên hạ vô địch.
Sophie thầm giơ ngón tay cái khen ngợi lão cha hiểu ý nàng.
Giang Bình An thì chép miệng tiếc rẻ hết cơ hội kiếm bộn Lam tinh, chắc có lẽ nãy giờ hắn giả vờ thê thảm quá nên bị phản tác dụng chăng? Nhưng ngừng thi đấu cũng tốt, lỡ hắn g·iết thêm vài thiên tài nữa thì sau này kẻ thù khắp nơi, một bước khó đi.
Phong ba lôi đài đã tạm lắng, nhưng ánh mắt oán hận của các thế lực bị thua Lam tinh quá nhiều làm Giang Bình An bắt buộc phải cáo từ sớm đi về biệt phủ dưỡng thương.
Biệt phủ vừa khép kín, Giang Bình An lập tức sử dụng năng lượng phục hồi thân hình như cũ không còn chút chật vật nào, sau đó hắn quay qua nịnh nọt lão tiền bối khí linh:
- Liệt Thiên tiền bối, ngài còn muốn năng lượng Lam tinh nữa không?