Người máy Trương Dũng sà vào đống đồ cổ như một chim ưng quắp mồi, cặp mắt là hai camera đảo quanh chụp ảnh, ghi hình đưa vào máy tổng phân tích đánh giá cho ra số liệu, giá trị của từng món đồ cổ một cách nhanh chóng.
Chưa đầy 10 giây, người máy Trương Dũng đã tổng hợp xong và lựa chọn ra 48 món đồ cổ muốn mua, sau đó nhanh chóng lựa chúng ra một bên riêng rồi kêu chủ nhà ra giá tính tiền.
Cha con chủ nhà và Trang Bảo Quốc thấy chỉ mất tầm một phút mà khách mua đã lựa chọn xong thì rất choáng váng. Họ chưa bao giờ thấy ai mua bán đồ cổ mà nhanh như vậy cả, toàn là săm soi, tăm tia mỗi món đồ cả chục phút thì mới quyết định giao dịch, thậm chí có những món đồ giá trị cao và khó phân biệt được thật giả, thì khách hàng sẽ xem đi xem lại ba bốn lần, trong vài ngày thì mới quyết định được.
Chủ nhà nghi ngờ trình độ giám định của người máy Trương Dũng, nhưng khi ông ta ngó kỹ 48 món đồ vật mà khách nhân lựa chọn ra thì lại thấy 80-90% đều là hàng xịn nhất của ông ta đã trưng bày, vì vậy ông lập tức bay biến mất lòng nghi ngờ và quay sang thán phục:
- Hảo nhãn lực... lão phu hôm nay được đại khai nhãn giới, các hạ quả nhiên là cao nhân.
Người máy Trương Dũng nhìn chủ nhà giơ ngón tay cái lên khen ngợi mà hoàn toàn dửng dưng và chỉ nói ba chữ:
- Ra giá đi!
- Hôm nay may mắn gặp được cao nhân, Trang huynh đệ lại nói các hạ ra giá rất công đạo, vậy lão phu cũng muốn thử nghe cao kiến của các hạ, mời các hạ ra giá trước.
Người máy Trương Dũng trầm ngâm, trong đầu tính toán thật nhanh giá trị các món đồ cổ và các phương án tính tiền sao cho gọn lẹ nhanh chóng nhất. Cuối cùng người máy Trương Dũng mở miệng:
- Ta muốn trả tiền theo tổng số chứ không theo từng món rất mất công. Tất cả những món ta chọn ra dù lớn hay nhỏ, dù đắt hay rẻ đều định giá 200 đồng tiền, gần một lượng vàng ròng, sau đó nhân lên số món đồ vật rồi tính tiền. Một phần 10 giá tiền có thể thanh toán bằng gạo ngon, bột mì cao cấp, thịt heo tươi ngay tại chỗ. Ngươi có đồng ý không?
Chủ nhà trầm ngâm, giá này so với những món đỉnh cấp thì rất thấp, nhưng so với những món khác thì lại cao, xem ra đây là mua sỉ bù qua sớt lại... Chủ nhà quyết đoán gật đầu thành giao, vì thật ra bản thân ông ta đã giấu diếm không bỏ ra 4-5 món đồ cổ quý giá nhất của mình, do đó không hề quá hối tiếc khi giao dịch.
- 48 món, trị giá 9.600 đồng tiền, ta trả luôn 1 vạn, đây là 9.000 tiền mặt, còn 1.000 đồng tiền bằng gạo, bột mì và thịt heo, ta sẽ ra xe đem vào ngay.
Người máy Trương Dũng đưa cho chủ nhà 9.000 đồng, sau đó đi ra thùng sau xe đạp, lấy từ không gian trữ vật ra một bao gạo 25kg, một bao bột mì 25 kg, một phần tư con heo đã làm sạch. Số gạo mì và thịt heo này giá tiền có chênh lệch với 1.000 đồng tiền nhưng vì chất lượng quá cao và đang trong thời buổi 3 năm đại tai cực kỳ thiếu thốn lương thực nên người máy Trương Dũng tạm định giá trị ngang giá với 1.000 đồng tiền.
Cha con chủ nhà và Trang Bảo Quốc thật kích động khi thấy có lương thực thật sự, họ nhanh chóng đỡ lấy heo, gạo, bột mì rồi kiểm tra.
Anh con trai chủ nhà cầm 1/4 con heo mà cười ngây ngô, chảy cả nước miếng vì thèm, anh ta đã vứt bỏ luôn cây côn gỗ phòng thân hồi nào mà chẳng hề hay biết.
Chủ nhà và Trang Bảo Quốc mở hai cái bao ra nhìn vào, thì thấy gạo ngon trắng phau, mỗi hạt đều tăm tắp cực phẩm, bột mì thì trắng mịn như tuyết, quả nhiên không uổng công mạo hiểm giao dịch, thậm chí chủ nhà đã xúc động đỏ cả mắt, hai hàng lão lệ lăn dài trên gương mặt đầy nếp nhăn, có số lương thực tinh và số thịt heo này thì nhà ông được cứu rồi.
- Lương thực của ta ngươi có hài lòng không?
Chủ nhà nghe câu hỏi liền sực tỉnh, ông nhớ ra còn có khách nhân đang giao dịch nên vội ép xuống tâm trạng đang xúc động mà gật đầu lia lịa.
- Hài lòng... Rất hài lòng.
- Vậy ta lấy hàng rồi đi đây.
Người máy Trương Dũng dọn 48 món đồ cổ lên thùng sau xe đạp thật nhanh chóng, sau đó quay đầu xe rời đi cùng Trang Bảo Quốc thật dứt khoát, không một lời từ biệt dư thừa, lúc này 48 cổ vật đã nằm gọn trong không gian trữ vật của người máy Trương Dũng.
Từ lúc vào nhà cho tới lúc đi ra chỉ mất chưa đầy 20 phút, hiệu suất cao khủng bố. Trong đó mất thời gian nhiều nhất là quá trình đem 48 cổ vật ra thùng sau xe đạp, những người khác không thể giúp vì quy củ tị hiềm trong giao dịch đồ cổ, lỡ phụ một tay rồi làm bể, làm hư hỏng hoặc đánh mất thì giải quyết ra sao? Rất phiền toái, nên thà không ai giúp đỡ.
Vừa ra khỏi nhà, người máy Trương Dũng rút ngay 100 đồng lì xì cho người mai mối Trang Bảo Quốc và hỏi:
- Còn nữa không?
Trang Bảo Quốc bối rối vì không biết tốc độ giao dịch nhanh như vậy nên không kịp chuẩn bị, ông đành lắc đầu hẹn 4h sáng ngày mai tại chỗ cũ, người máy Trương Dũng gật đầu đồng ý, sau đó quay xe đi ngay mỗi người mỗi ngả.
Trang Bảo Quốc cũng quay xe về nhà trong đầu thầm nghĩ:
"Anh chàng mặt trắng họ Trương hôm trước và ông anh Trương Dũng hôm nay quá lợi hại, tài đại khí thô, ra tay rộng rãi... Xem ra ta có thể hợp tác làm ăn lâu dài được rồi. Khà khà khà... Hôm nay ngày đầu tiên khai trương đại cát, phải chúc mừng một trận, sẵn tiện chuẩn bị chút quà cáp vừa cảm tạ Giang tiểu đệ vừa chúc mừng hắn tân hôn luôn một thể"
...
Bên này Giang Bình An ôm kiều thê ngủ ngon ngọt, người máy Trương Dũng đi thu mua đồ cổ khai trương đại cát. Còn tứ hợp viện bên kia, Giả Trương thị lại trằn trọc mãi không ngủ được vì tức tối bực bội mấy bữa nay, đặc biệt là từ chiều hôm qua.
Từ ba ngày trước Giả Trương thị bị Giang Bình An tố cáo chính danh thì đại hoạ đã lâm đầu vào Giả gia.
Chẳng những bà ta bị phạt cảnh cáo giam giữ 3 ngày mà con trai Giả Đông Húc cũng bị bắt giam phạt tiền vì cái tội đánh bài.
Bà ta hận thấu xương tên khốn kiếp Giang Bình An, hắn ta vừa lấy chuyện Giả Đông Húc đánh bạc để làm tiền bà ta mấy đôi giày vải lại vừa lấy chuyện đó tố cáo chính danh làm con trai của bà bị bắt.
(PS: vai chính trong nguyên tác uy hiếp Giả Trương thị việc con trai bà ta đánh bạc để lấy giày vải xài chùa, thật sự là lừa già dối trẻ)
Đó là chưa kể Giang Bình An còn đánh rụng cả hai cái răng của Giả Đông Húc, tuy có bồi thường 50 đồng nhưng lại bị khu phố tịch thu vì phải nộp phạt cái tội đánh bạc.
Nếu chỉ như vậy thôi thì coi như xui xẻo cũng được, đằng này con dâu Tần Hoài Như lại dứt khoát ly hôn, phá tan cái bình yên của cả Giả gia.
Giả Trương Thị ngẫm nghĩ: "Ừ thì có đánh đôi chút, có chửi đôi chút, thiếu ăn thiếu mặc một chút... Thế mà con dâu lại không biết điều, không biết nhẫn nhịn, đòi ly hôn thật quá đáng"
Ba ngày nay bị tạm giam, Giả Trương thị chỉ được cho ăn cháo bột bắp lỏng bỏng cầm hơi, đêm thì đông lạnh ngủ không được, bà ta đã suy nghĩ rất nhiều, đa phần là hận chết Giang Bình An và con dâu Tần Hoài Như. Nhưng suy nghĩ mãi thì bà ta dần dần lại cảm thấy hình như con dâu ly hôn dắt theo tiểu Đương là một điều tốt đối với Giả gia.
Đây là thời buổi đại tai, đói kém, bớt đi hai miệng ăn thì Giả gia sẽ nhẹ nhàng hơn khi chỉ có một mình Giả Đông Húc là có việc làm và có sổ lương thực. Suy nghĩ như vậy làm Giả Trương thị cũng nhẹ nhàng hơn đôi chút khi được thả ra trở về tứ hợp viện.
Ai ngờ lúc chiều tối về đến nhà, nhận được chìa khóa nhà và cháu trai đích tôn Bổng Ngạnh, thì Giả Trương thị cũng nhận được thông tin hai kẻ trời đánh thánh đâm kia lại lấy nhau, tổ chức tiệc cưới hẳn hòi mời hết hơn trăm người lớn bé ở tứ hợp viện, hèn chi cái tên Giang Bình An này lại ra mặt giúp Tần Hoài Như ly hôn từ đầu đến cuối, thật đúng là một đôi gian phu dâm phụ, toa rập với nhau hại hai mẹ con bà ta.
Cơn tức giận bùng nổ dữ dội trong Giả Trương thị, bà ta bắt đầu giở ngay tuyệt chiêu ăn vạ: giãy đành đạch trên nền đất lạnh đầy bùn tuyết, miệng thì tru tréo chửi rủa tổ tông 18 đời của Giang Bình An và Tần Hoài Như.
Đáng lẽ ra mọi người chỉ vây quanh, xem diễn miễn phí như mọi khi, nhưng buổi trưa vợ chồng Giang Bình An đã đãi tiệc mời khách quá chu đáo, nên mọi người giờ đây không thể giả đò mắt mù, tai điếc bỏ qua cho Giả Trương thị làm bậy được.
Vậy là một trận đôi công chửi bới giữa một bên là Giả Trương thị chửi rủa vợ chồng Giang Bình An, còn một bên là mấy chục người đàn ông đàn bà phối hợp bảo vệ bênh vực hai vợ chồng hắn.
Dù cho Giả Trương thị có công lực chửi rủa - ăn vạ đứng hàng đệ nhất trong tứ hợp viện, nhưng làm sao mà chịu nổi sự vây công, quần chửi của cả một đám đông, bà ta vừa chửi một câu thì bị chửi lại cả chục câu, mà toàn là những lời nói có sách mách có chứng.
Giả Trương thị xông pha trận mạc chửi rủa mấy chục năm trời, kinh nghiệm phong phú, bà ta vừa nhìn thế trận trong phút chốc thì đã biết trận mắng chiến này bà ta phải thua không thể nghi ngờ gì rồi, vì vậy vừa qua 5 phút thì bà ta đã bỏ chạy, ẵm cháu nội Bổng Ngạnh vọt vào trong nhà đóng cửa lại tránh chiến.
Thấy tình hình tạm lắng, Nhất đại gia lúc này mới nói vói vào trong cho Giả Trương thị nghe:
- Giả Trương thị, lúc đi Giang Bình An có nhắn lại rằng bà và Giả Đông Húc nếu còn không biết điều thì coi chừng bị bắt lần hai vô tù nặng hơn đó... Giờ mẹ con, bà cháu của bà tự mình giải quyết cho tốt đi.
Nói xong ông ta vẫy tay xua tan đám đông rồi đi về nhà ở phía đối diện.
Mọi người thấy không còn chuyện để xem nên cũng liền tan ra, chỉ để lại hai bà cháu Giả Trương thị trong căn nhà tối om, bếp lò lạnh lẽo... Giả Trương thị nức nở:
- Trời ơi là trời... Giả gia chúng ta có tội tình gì mà cả lũ chúng nó hè nhau ăn hiếp vậy nè trời...
Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.
Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.
Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.
Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.
Tất cả chỉ có tại