Đại Náo Từ 1960

Chương 346: Chính truyện 26. Đòn sấm sét



Chính truyện 26. Đòn sấm sét

Quan hệ đối địch, hễ ta cười thì địch khóc.

Hà Nội cười thì ở Sài Gòn, tổng thống Ngô phải mếu.

Lại một loạt điện thoại cầu cứu được tổng thống Ngô đánh sang Washington hối thúc:

- Chúng tôi cần tiền, v·ũ k·hí, lương thực, Việt Cộng đã chiếm vùng chiến thuật I. Việt quốc Cộng Hoà đã mất 1/4. Nếu chậm trễ cứu viện e là chúng ta sẽ mất tất cả.

Washington nháo nhào, lập tức gửi tiền, lương thực, v·ũ k·hí sang viện trợ, đồng thời chính phủ mới dù chưa tuyên thệ nhậm chức nhưng vẫn bàn bạc về kế hoạch nhúng tay trực tiếp vào c·hiến t·ranh Việt quốc.

...

Trẻ con khóc giỏi thì có sữa bú.

Tổng thống Ngô đã ép được Washington phải chi viện gấp, nhưng khổ nỗi chỉ có tiền chuyển qua ngân hàng và lương thực trên đường biển từ Thái Lan là đến tay của Sài Gòn, còn số lượng khổng lồ v·ũ k·hí thì biến mất trước khi cập bến cảng Nhà Rồng. Tất cả chúng đang nằm chễm trệ ở bộ chỉ huy Giải Phóng quân lâm thời đóng ở Quảng Ngãi, giúp cho quân Giải Phóng tăng cao sức chiến đấu gấp 5-10 lần.

Vốn dĩ lương thực từ Thái Lan chuyển qua cũng rất dễ bị Giang Bình An nẫng tay trên, nhưng hắn không làm vì hai lý do. Một là Miền Bắc tạm thời không thiếu lúa gạo, hai là Sài Gòn bị mất 4-5 triệu tấn lúa gạo đợt trước khiến giá gạo tăng cao khủng kh·iếp, làm dân thường chỉ còn húp cháo qua ngày. Lần này số lương thực chi viện sẽ giúp bình ổn giá gạo, người dân sẽ bớt khổ, Giang Bình An không cần thiết phải ra tay lần hai.

...

Vụ án trước chưa giải quyết, lại xảy ra một vụ án thế kỷ nữa, chính quyền Sài Gòn khóc không ra nước mắt, lại tiếp tục gọi điện cầu cứu Washington.

Washington nổi giận nhưng không trách được phía Sài Gòn vì hàng hóa chưa đến tay đã b·ị đ·ánh cắp. Chính quyền mới của tân tổng thống Kennedy càng thêm cuống quýt soạn thảo chiến dịch tham chiến ở Việt quốc.

Nhưng kế hoạch sắp ra lò thì ngày 30/12/1960 Washington lại được Sài Gòn báo tin thất thủ: Kon Tum, Pleiku, Bình Định.



Trên báo cáo của phía Việt quốc Cộng Hoà là q·uân đ·ội của họ đã tử chiến nhưng không tử thủ được. Còn trên báo cáo của tình báo Mỹ thì lại là: Quân Giải Phóng hành quân đến đâu, quân Cộng Hoà bỏ chạy đến đó!

Tân tổng thống Kennedy (chưa tuyên thệ nhậm chức) giận tím mặt, mắng mỏ chính quyền họ Ngô là vô dụng, hèn nhát nhưng lại không chửi thẳng mặt được vì số v·ũ k·hí thật sự chưa viện trợ đến tay của Sài Gòn.

Cơn thịnh nộ được Kennedy chuyển qua các thuộc hạ, cuối cùng một kế hoạch vô cùng ác liệt cũng được đưa ra, kế hoạch được mang tên: Đòn Sấm Sét gồm 4 phần chính:

* Phía Sài Gòn tiếp tục yếu thế dụ dỗ chủ lực của Bắc Việt quốc vào sâu trong Nam.

* Mỹ sẽ sử dụng sân bay Thái Lan để n·ém b·om rải thảm từ Trung ra Bắc của Việt quốc.

* Mua chuộc thành phần p·hản đ·ộng của Lào, Campuchia t·ấn c·ông từ Trung ra Bắc Việt quốc.

* Cuối cùng là bao vây, diệt trừ q·uân đ·ội chủ lực Bắc Việt quốc ở miền Nam.

...

Kế hoạch Đòn Sấm Sét ra lò ngày 1/1/1961 và sau đó được bí mật triển khai, ngay cả chính quyền Sài Gòn cũng không hề hay biết, vì vậy hệ thống tình báo của Hà Nội cũng không biết.

Hàng trăm máy bay thả bom và máy bay bảo vệ của Mỹ được chuyển đến các sân bay Thái Lan một cách bí mật.

Hai nhóm thuyết khách của Washington cầm trong tay các tài khoản ngân hàng đầy ắp đô la đi tìm thành phần p·hản đ·ộng ở Lào và Campuchia. Bọn p·hản đ·ộng vui vẻ đồng ý vì thù lao quá hậu hĩnh, nhiệm vụ lại cực kỳ đơn giản: mang danh nghĩa Lào và Campuchia đánh phá c·ướp b·óc Việt quốc từ Bắc vào Trung. Sau khi tàn phá tất cả có thể, bọn chúng sẽ rút lui, trở về ăn sung mặc sướng, hậu quả đã có chính quyền Lào và Campuchia gánh thay.

Ngày 10/1/1961, kế hoạch Đòn Sấm Sét đã chuẩn bị hoàn tất, mấy trăm máy bay Mỹ đã sẵn sàng để biến Việt quốc trở lại thời kỳ đồ đá; hai nhóm p·hản đ·ộng lớn ở Lào và Campuchia cũng đã vào vị trí, chỉ cần Mỹ ngừng thả bom 1 ngày là chúng sẽ tràn vào c·ướp phá tất cả.



Trong thời gian đó, quả thật đúng như dự đoán của Mỹ, phía Giải Phóng, quân chủ lực đã đi sâu xuống phía Nam, giải phóng thêm được 4 tỉnh: Daklak, Phú Bổn, Phú Yên, Khánh Hòa. Nâng tổng số tỉnh giải phóng lên được 12 tỉnh thành.

...

Ngày 11/01/1961, tại Hà Nội, bộ tổng tham mưu họp thường kỳ, Võ Đại Tướng khá lo lắng phát biểu:

- Thưa Bác và các đồng chí, tuy chiến sự diễn ra rất thuận lợi nhưng ta thấy lo lắng vô cùng.

Một vị tham mưu lão thành cũng đồng ý:

- Phải, tình hình quá quỷ dị. Quân ta đã gần hai tuần chưa gặp chiến đấu chống trả từ địch. Chúng ta đi đến đâu, kẻ địch lùi đến đó, nhưng chúng lùi rất trật tự, không phải là tháo chạy!

- Chắc chắn là chúng dụ dỗ chủ lực của ta vào sâu trong Nam để đánh chiếm miền Bắc và miền Trung!

- Nhưng chúng dùng q·uân đ·ội nào? Trung Quốc, Lào hay Campuchia?

Võ Đại Tướng lắc đầu phủ định: - Trung Quốc có thể sẽ bắt tay nhưng nhất quyết không làm tay sai cho Mỹ, họ muốn đánh chúng ta lắm nhưng phải cần một cái cớ, nếu không có cớ, chắc chắn họ sẽ không xuất quân. Lào và Campuchia lại càng không đánh vì chính quyền đương thời đều rất hữu nghị với chúng ta.

Các đồng chí tham mưu tiếp tục góp ý nhưng đều đi vào bế tắc. Cuối cùng mọi người nhìn Bác, nãy giờ Người ngồi nghe mọi người bàn bạc mà như ngồi trên đống than, rất nóng nảy và khó chịu, nhưng thâm ý của kẻ thù quá thâm sâu, không ai nhìn ra được. Trước mặt Bác, cái gạt tàn đã gần đầy dù buổi họp chỉ vừa qua 30 phút.

Bác lắc đầu lên tiếng:

- Thực sự ta cũng không biết, hệ thống tình báo cao cấp ở Sài Gòn cũng không biết. Giờ tình hình quá quỷ dị, chúng ta có lẽ chỉ còn một cách... hỏi Giang tướng quân!

- Ậy... nhưng như vậy thì chúng ta vô năng quá. Bình thường đều là chúng ta phân tích tình hình thấu đáo để cậu ấy nắm bắt và lựa chọn. Còn lần này thì...

Bác lắc đầu kiên quyết: - Chú nói đúng nhưng không phải lúc này. Chiến trường thắng bại chỉ trong chớp mắt, Võ Đại Tướng đã nói khi c·hiến t·ranh chúng ta phải tận dụng hết thảy tài nguyên có sẵn, sư tử vồ thỏ cũng phải hết sức, huống chi chúng ta đâu phải sư tử và kẻ địch cũng không phải là thỏ.



Võ Đại Tướng liên tục gật đầu: - Bác nói quá chí lí, ngộ biến thì tòng quyền. Vì c·hiến t·ranh thắng lợi chúng ta có thể hy sinh tất cả, huống gì chỉ mất mặt hỏi một chút. Mau giúp ta liên lạc, ta sẽ hỏi xin ý kiến từ cậu ấy...

...

Giây lát sau.

- Giang tướng quân, tình hình chiến sự có phần quỷ dị... ... ... Mong tướng quân giúp bọn ta tham mưu một hai!

Giang Bình An nghe Võ Đại Tướng trình bày, hắn bắt đầu nghĩ lại, thấy rất có thể kẻ địch đang giở trò, nhưng trò gì thì cần rà soát tìm hiểu.

Hệ thống mở ra, Giang Bình An rà soát các nước láng giềng, ngay lập tức âm mưu kẻ địch đã hiện nguyên hình, ngay cả hai nhóm p·hản đ·ộng chia ra 5 hướng chuẩn b·ị đ·ánh phá cũng bị hắn nhìn thấy rất rõ. Hắn hồi đáp cho Võ Đại Tướng:

- Ta đã tìm hiểu và đã có kết quả. Kẻ thù muốn cho máy bay từ Thái Lan qua thả bom, ngoài ra còn có 5 nhóm quân quy mô trung bình chia 5 hướng sẵn sàng tiến công từ Bắc vào Trung của nước ta, bọn chúng mang cờ của Lào và Campuchia.

Cả phòng họp tham mưu mọi người nghe qua tiếng loa điện thoại, ai cũng giật mình sửng sốt. Võ Đại Tướng hỏi thêm:

- Giang tướng quân, cậu có biết khi nào chúng t·ấn c·ông không?

- Không biết rõ. Chỉ thấy chúng đã sẵn sàng. Ta có vài ý kiến muốn đóng góp về chuyện này.

- Vâng, mời tướng quân góp ý!

- Vì không biết chúng sẽ t·ấn c·ông khi nào nên chúng ta cần s·ơ t·án gấp dân thường và các mục tiêu quan trọng. Đặc biệt là 5 vị trí mà bọn Lào và Campuchia sẽ t·ấn c·ông, ta sợ bọn chúng sẽ thẳng tay tàn sát, c·ướp b·óc dân thường. Sau khi s·ơ t·án tốt, chúng ta chỉ cần chờ máy bay từ Thái Lan bay qua thả bom, bọn Lào và Campuchia qua t·ấn c·ông... thì nước ta phải tuyên chiến ngay cho cả thế giới được biết.

Võ Đại Tướng nghe tuyên chiến thì vừa kích động lại vừa đổ mồ hôi hỏi lại:

- Chúng ta sẽ tuyên chiến với ai?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.