Đại Náo Từ 1960

Chương 335: Chính truyện 15. Ba loại khế ước



Chính truyện 15. Ba loại khế ước

"Ta có long tộc truyền thừa, có khí vận quốc gia... như vậy... đổi bảo vật được không?"

Nghe thần long truyền ý niệm, Giang Bình An cười trêu chọc nó:

"Ha ha ha... long tộc truyền thừa ta lấy để làm gì? Khí vận quốc gia lại là của cả đất nước, của mọi người chứ có phải của ngươi đâu? Mà thứ đó ta sợ rồi, chỉ cần giảm sút là có chuyện lớn ngay!"

Thần long bối rối, nó không phủ phục dưới đất nữa mà bay lượn lên không. Giang Bình An thì cười trộm, hắn giấu kín suy nghĩ trong bụng:

"Hừ, chỉ cần thu phục con rồng nhà ngươi, long tộc truyền thừa và khí vận tha hồ mà xài, ta đâu có ngu lấy trứng mà bỏ gà mái!"

Bỗng nhiên Giang Bình An đột ngột quay lưng bỏ đi, thần long hốt hoảng bay đến ngăn cản trước mặt.

"Ân công, sao ngài lại bỏ đi, ngài không chờ ta suy nghĩ thêm để quyết định à?"

"Người ta hay nói "dưa hái xanh không ngọt". Ta không muốn ép ngươi, dù sao chúng ta cũng là cố nhân..."

Thần long: "Nhưng ít ra ngài cũng nói cho ta biết bảo vật là gì để ta dễ quyết định chứ!"

"Nó không phải là chí cường chí bảo, nó là một "mầm vũ trụ" ta muốn ngươi nhận ta là chủ, sau đó cho ngươi làm nguyên linh của nó, giúp ta luyện hóa nó, như vậy ta sẽ trở thành Vũ Trụ Chi Chủ!"

Vừa nghe không phải"chí cường chí bảo" thần long liền thất vọng não nề, nhưng nghe "mầm vũ trụ" thì hai mắt nó vụt sáng như hai bóng đèn. Hơn ai hết nó biết mầm vũ trụ là cái gì, sẽ mang lại lợi ích to lớn như thế nào, nhưng bản tính giảo hoạt trong nó lại nổi lên. Thần long giả vờ lắc đầu không hứng thú:

"E... hèm... Ân công, thật đáng tiếc không phải là chí cường chí bảo..."

Giang Bình An thừa sức biết nó lấy lui làm tiến nên cắt ngang:



"Đã ngươi không có hứng thú thì thôi vậy! Xem như chúng ta hữu duyên vô phận!"

Thần long tức giận chửi thầm trong bụng: "Hữu duyên vô phận cái đầu nhà ngươi! Nói cứ như là bồ bịch hay vợ chồng không bằng!". Mới vừa chửi lén xong nó lại hốt hoảng vì thấy Giang Bình An cất bước bỏ đi.

"Ân công, ngài định đi đâu?"

"Ngươi ta đã không hữu duyên, ở lại đây nữa mà làm gì!"

"Ậy ậy... ngài đừng nóng vội. Có câu thuận mua vừa bán, tiền trao cháo múc. Giờ ngài hãy cho ta xem "mầm vũ trụ" nếu đúng là nó thì ta sẽ nhận ngài là chủ được không?"

"Ủa, vừa nãy ngươi không chịu mà..."

Thần long mặt dày cười hề hề: "Ậy ậy... mầm vũ trụ cũng rất tốt. Ngài nói rất đúng, nó rất thích hợp với ta. Xin ngài hãy cho ta xem, chỉ cần nó là thật thì ta sẽ nhận ngài là chủ ngay!"

Giang Bình An cười hắc hắc, quả nhiên bản tính tham lam mới là yếu điểm lớn nhất của các con rồng hùng mạnh. Hắn đã nắm chắc phần thắng 99% nên không ngại lật ngửa ván bài:

"Khi nãy ta đã kể cho ngươi mầm vũ trụ là báu vật gia truyền của tinh linh tộc, nó ở trên người của tinh linh tộc trưởng, khi nào ra khỏi bí cảnh này thì chúng ta mới lấy được nó."

Thần long trở mặt tức giận: "Vậy là sao? Không lẽ nãy giờ ngài gạt ta à?"

Giang Bình An cũng nổi giận mắng: "Cái con rồng không biết tốt xấu nhà ngươi! Ta gạt ngươi thì được cái gì? Muốn tài không tài, muốn sắc không sắc? Ngươi không tin thì cứ ở đây chơi, chờ thiên lôi của Gaia diệt khẩu đi! Ta rời đi bí cảnh này, qua mấy bí cảnh khác bồi dưỡng một đám khí vận chi long, lúc đó chúng nó mang ơn ta, theo ta đi chinh chiến liên vũ trụ cũng không muộn!

Thần long hoảng hốt nhớ lại nó không phải là khí vận chi long duy nhất. Chỉ cần Giang Bình An vẫn còn hệ thống giao dịch, khí vận màu tím cao quý của hắn luôn có thể bồi dưỡng ra các thần long khác. Ngay lập tức thần long mếu máo mặt mày khóc than:



"Ôi trời ơi, chủ nhân, ngài đừng bỏ ta! Ta mà ở lại thì trước sau gì cũng bị thiên lôi đánh cho tan hồn nát vía!"

"Ủa, ngươi mới vừa kêu ta là gì?"

"Dạ, ta kêu ngài là chủ nhân!"

"Vậy là ngươi chịu nhận ta làm chủ rồi sao?"

Ý niệm trao đổi giữa người và rồng ngừng bặt, thần long ý thức được đây là lần cuối cùng quyết định nó sẽ "gắn kết vĩnh viễn" với một nhân loại hay không...

5 phút trôi qua, gió vẫn thổi mơn man mát lạnh vì đang ở mùa đông. Thần long một lần nữa nhìn lại Giang Bình An, một con người nhỏ bé nhưng rắn rỏi, giữa mùa đông giá rét lại không co ro trong quần áo ấm mà chỉ ăn mặc phong phanh ngạo nghễ giữa thiên địa.

(PS: nó không biết Giang Bình An ăn quá nhiều chu quả, nóng muốn lột hết đồ, phải mặc Băng Tằm Ti để chống nóng)

Thần long nhớ lại từ khi mới sinh linh trí từ thế giới trước - trước nữa, dường như vận mệnh của nó luôn vương vấn với người này, nào là Nam giao hoá long, nào là thôn phệ khí vận toàn cầu, nào là "chúc phúc chi thuật" thành ra cấm thuật...

Cuối cùng thần long trầm giọng nỉ non với Giang Bình An trong đầu:

"Ta tuy gọi là "long" may mắn nhận được long tộc truyền thừa, nhưng quá nhỏ bé trong thiên địa này, thậm chí phải mắc kẹt trong một bí cảnh, chịu thảm luân hồi vô tận cùng nó, chịu thiên lôi đe doạ diệt khẩu... Nay ta xin nhận ân công làm chủ nhân, đời đời kiếp kiếp đi theo trợ giúp ngài hoàn thành bá nghiệp. Mong chủ nhân giúp ta ngày càng trưởng thành, để ta có ngày trở về Long Vực một lần, để biết nó dài ngắn tròn méo ra sao, nếu được thì ngài kiếm cho ta 1-2... "chục" em long nữ xinh đẹp để làm vợ, phát triển long tộc của riêng mình."

Giang Bình An nghe khúc đầu lâm ly, thật mủi lòng. Tới khúc giữa thấy hùng tráng, khá khen cho ý chí vươn lên. Nhưng đến khúc cuối thì đen xạm mặt mày:

"Giúp ngươi phát triển thì ok! Cho ngươi trở về Long Vực thì hơi khó, còn cưới 1-2 chục long nữ là sao? Chủ nhân của ngươi chỉ cưới có tám vợ, mà nay không còn ai, phải chịu cảnh cô đơn gối chiếc... Ngươi phải ráng lo làm việc, chừng nào ta cứu về được vợ con thì mới tính đến cho ngươi lập gia đình biết chưa!"

Bị tân chủ nhân giáo huấn, thần long méo xẹo mặt mày, nó chưa kịp lên tiếng kêu ca thì lại nghe chủ nhân chất vấn:

"Thôi không bàn chuyện tào lao nữa, mau mau nhận chủ đi!"



"Thưa ngài, vừa rồi ta đã tuyên thệ rồi còn gì!"

Giang Bình An biết ngay con rồng láo cá này muốn giở trò ngớ ngẩn để qua quýt.

"Hừ... ngươi tưởng ta và ngươi chơi "nhà chòi" của trẻ con à? Đã ngươi không muốn lập khế ước với ta để nhận chủ thì ta đi tìm con rồng khác. Ta nói cho ngươi hay, khí vận chi long có nhiều, nhưng Giang Bình An ta chỉ có một mà thôi!"

Thần long cố gắng giãy nảy: "Úi trời, trong liên vũ trụ đâu có khế ước gì đâu, sao ngài nói vậy?"

Giang Bình An thật sự không biết, nhưng hắn vẫn mạnh miệng hù doạ:

"Ngươi đừng tưởng chỉ có mình ngươi là có long tộc truyền thừa, tinh linh tộc cũng là đại tộc trong liên vũ trụ, người hầu tinh linh tộc trưởng của ta chẳng lẽ không có truyền thừa? Chẳng lẽ nàng ta thân là một tộc trưởng chi nhánh lại thua một con rồng ảo sinh ra trong một bí cảnh nhỏ bé như hạt tiêu sao?"

Lần này thần long thật sự bị hù, đúng như lời đoán bừa của Giang Bình An, tinh linh tộc đúng là đại tộc trong liên vũ trụ, có ghi chép rất nhiều trong long tộc truyền thừa. Giờ nó cứ nghĩ là chủ nhân đã biết hết, vì vậy đành cuối đầu lí nhí cung khai:

"Bẩm chủ nhân, ngài nói không sai, đúng là có thể lập khế ước nhưng nó liên quan đến linh hồn, gây rất nhiều tổn hại. Long tộc có ba loại khế ước cơ bản:

Một là khế ước bình đẳng: hai bên trao nhau ấn ký, giông giống như trao số điện thoại, có thể cảm ứng về nhau, biết nhau có tồn tại hay không, có thể liên lạc từ xa.

Hai là khế ước sinh tử: Hai bên trao nhau "đại ấn ký" có thể trao đổi, cảm ứng về nhau mạnh mẽ hơn rất nhiều. Trong nhiều trường hợp có thể sử dụng sức mạnh của nhau, có thể lợi dụng nhau để tu luyện tiến bộ... Nhưng cả hai phải đồng sinh đồng tử.

Ba là khế ước chủ tớ: bên tôi tớ phải trao "đại ấn ký" cho bên chủ nhân. Hiệu quả giống như khế ước sinh tử nhưng chỉ "một chiều" bên tôi tớ chuyên cho, bên chủ nhân chuyên nhận, chủ c·hết tớ vong, còn tớ vong thì chủ... sống nhăn răng."

Giang Bình An hí hửng lập tức ra lệnh:

"Mau... thực hiện khế ước chủ tớ nhanh đi..."

" ??? "
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.