Đại Náo Từ 1960

Chương 28




Chát...

Ngốc Trụ sững người tại chỗ, gò má bị Giang Bình An đánh quá rát, nó nóng lên, sưng vù và đau nhức, Ngốc Trụ sừng sộ chửi Giang Bình An:

- Sao mày dám đánh tao hả thằng choá?

Chát...

Cú tát thứ hai vào má còn lại bên kia mau chóng biến Ngốc Trụ thành một đầu heo với hai gò má sưng vù khá cân xứng, mọi người nhìn thấy cảnh này thì rất hả hê, họ ghét cay ghét đắng cái miệng quá xú của Ngốc Trụ, xú từ tứ hợp viện cho đến trong nhà máy cán thép Hồng Tinh, nhưng ngày thường không ai dám nói hay phản kháng vì đánh không lại Ngốc Trụ, cho dù đánh thắng thì Nhất đại gia và lão thái thái giả điếc của tứ hợp viện này cũng bênh vực Ngốc Trụ vô điều kiện.

- Ngốc Trụ, khôn hồn thì im miệng đi hoặc nói chuyện cho lịch sự vào.

- Nhưng sao bỗng dưng mày đánh tao?

- Cái thứ nhất là cái tội chọi ghế bậy vào người khác, phải đánh. Cái thứ hai là bởi vì ngươi chửi bậy, đáng đánh.

- Á... Thằng này ngon... Trong cái viện này tao chưa ngán thằng nào cả...

Vừa hét xong là Ngốc Trụ xông vào vung lên nấm đấm, nhưng Giang Bình An không thèm đánh hắn mà chỉ chụp lấy nấm đấm rồi bóp mạnh.

Ngay lập tức Ngốc Trụ cảm thấy bàn tay của hắn như bị gọng kìm thép kẹp chặt xém chút nữa là ngã quỵ, may mắn là Giang Bình An nể mặt Hà Vũ Thủy nên bỏ qua cho ông anh vợ này, hắn chỉ bóp chút xíu rồi buông tha. Lúc này Lâu Hiểu Nga sợ tình lang đánh đấm rắc rối nên kêu Giang Bình An:

- Giang Bình An ơi vào xách phụ đồ chở ta về nhà mẹ đi!

Giang Bình An trừng mắt cảnh cáo Ngốc Trụ đừng xằng bậy và vào nhà giúp đỡ Lâu Hiểu Nga, hắn cứ ngỡ chỉ xách quần áo ai ngờ Lâu Hiểu Nga lại kêu hắn xách túi vàng hồi môn của nàng.

- Bình An, túi đó nặng lắm xách dùm ta được không?

Vốn dĩ Giang Bình An không quan tâm đến tiền vàng của Lâu Hiểu Nga, nhưng hắn nhớ tới nguyên tác Hứa Đại Mậu dựa vào số vàng này đút lót lên chức sau đó hại người lung tung, nên hắn bèn giúp Lâu Hiểu Nga xách đi để cho anh chàng Hứa Đại Mậu sau này bớt hại người một chút.

Hứa Đại Mậu lúc này nóng nảy, hắn không muốn bị mất số vàng mà hắn đã thèm rất lâu này.

- Không được lấy túi này đi, đây là của ta.

- Hừ, Hứa Đại Mậu, ngươi chờ cha ta điều tra chuyện trai gái làm bậy xong rồi đi ở tù đi, ở đó mà còn muốn chiếm đồ vật của ta à!

- Không, Hiểu Nga, xin nàng tha cho ta, đừng điều tra nữa, nàng muốn gì cũng được.

Hứa Đại Mậu mặt mày tái mét, van xin rên rỉ như thể sắp tận thế đến nơi, đây là tính cách suốt đời của Hứa Đại Mậu, luôn luôn cậy mạnh hiếp yếu, chèn ép người sức yếu thế cô, nhưng khi gặp được người mạnh hơn hắn thì hắn ta nhanh chóng gục ngã, cúi đầu thua cuộc.

Lâu Hiểu Nga ngán ngẫm nhìn tên chồng cũ nhu nhược yếu hèn, nàng cũng không muốn cạn tào ráo máng nên chừa cho hắn ta một con đường sống.

- Ngươi với ta dù gì cũng có tình nghĩa vợ chồng mấy năm, giờ ly hôn ta cũng không muốn ngươi phải ngồi tù, nhưng còn phải xem thái độ của ngươi ngày mai ra sao khi đi ly hôn, nếu ly hôn thuận lợi thì thôi, nếu không thuận lợi thì chuẩn bị ngồi tù đi...

Hứa Đại Mậu thất hồn lạc phách chỉ còn biết gật đầu chấp nhận mất vợ, mất vàng và cả mất hết mặt mũi.

Hứa Đại Mậu quá biết miệng người ở đây có bao nhiêu ác độc, nay chuyện hắn tòm tem với đàn bà góa và chuyện hắn bị vô sinh, chắc chắn sẽ lan truyền nhanh chóng ra cả kinh thành và những vùng lân cận, sẽ không có cô nương nhà lành nào còn dám gả cho hắn làm vợ nữa. Có chăng chỉ là những bà góa phụ có sẵn vài đứa con và không cần con nữa mà thôi, hoặc những phụ nữ có chồng nhưng lả lơi, chơi với hắn không sợ mang bầu...

Hai việc vô sinh và làm loạn nam nữ này sẽ là hai vết nhơ theo hắn cả đời, Hứa Đại Mậu nghĩ đến đây mà tan vỡ tinh thần, chán nản vào nhà đóng cửa uống rượu giải sầu một mình, bỏ quên luôn cả việc tối nay phải đi chiếu phim ở nông thôn.

Tứ hợp viện bắt đầu nhao nhao nghị luận, công việc buôn dưa lê này ai cũng thích, nhất là những người rỗi rảnh không việc gì để làm.

Tần Hoài Như cũng cầm tay hai con đứng nhìn xa xa, hai mắt của nàng sáng lấp lánh, nheo nheo cười, nàng lầm bầm trong miệng:

"Giang lang hỡi Giang lang, chỉ hai bữa mà đã tan nát hai gia đình trong tứ hợp viện rồi. Cũng may Hà Vũ Thủy và Tần Kinh Như chưa chồng con gì cả, nếu không, không biết chàng còn đại náo đến mức nào nữa đây, bất quá ta thật thích chàng thẳng thắn và bá đạo như vậy"

Từ đầu đến cuối, ba đại gia của tứ hợp viện tuy có mặt nhưng không có cơ hội xen vào lời nào cả.

Tam đại gia Diêm Phụ Quý chép miệng tiếc rẻ:

- Chiều nay không có cơ hội lấy tiền làm việc cho Giang Bình An rồi, uổng quá.

Nhị đại gia Tóc Mái Trung ghét bỏ lão Tam tham tiền nên mỉa mai:

- Tiền tiền, suốt ngày chỉ biết tiền. Bộ ngươi không thấy chuyện gì khác nữa à?

- Chuyện gì?

- Thì Lâu Hiểu Nga đòi ly hôn đó, ngày hôm qua Tần Hoài Như ly hôn, tống luôn hai mẹ con Giả gia vào tạm giam, hôm nay lại ly hôn, cái tứ hợp viện này sao đến cuối năm rồi mà vẫn còn nhiều tai kiếp như vậy.

- Hừ tai kiếp là chuyện thường. Ta hỏi lão Nhị nè, Tần Hoài Như bị đánh chửi bỏ đói như vậy, Giả Đông Húc lại đi đánh bạc hết tiền lương thì có nên ly hôn không?

- Ừ thì... nên ly.

- Hứa Đại Mậu bị tuyệt hậu vô sinh, làm chuyện nam nữ bậy bạ có nên ly hôn không?

- Cũng... nên.

- Đó, vậy là đúng rồi, ta chỉ muốn giúp người nhân tiện kiếm chút tiền lo trong nhà, không lẽ cũng sai?

Nhất đại gia thấy lão Nhị bị lão Tam tấn công á khẩu nên nhảy vào đánh lạc hướng giải cứu lão Nhị để thu nhân tâm.

- Thôi đừng bàn chuyện tiền bạc nữa, rối cả đầu. Hai lão hôm qua đến giờ có chú ý thấy Giang Bình An rất khác hay không?

- Có, hồi nãy hắn mạnh đến nỗi Ngốc Trụ, chiến thần của tứ hợp viện phải xém quỳ xuống xin tha.

- Hắn còn chủ động can thiệp vào cả hai vụ ly hôn của Tần Hoài Như và Lâu Hiểu Nga nữa, rất khác với phong cách trơn trượt như lươn, thích chiếm tiện nghi của hắn hồi xưa.

Thành công giải cứu lão Nhị, nhưng Nhất đại gia lại không vui vẻ gì mấy, ông ta chỉ lắc đầu thở dài kết luận:

- Đúng vậy, Giang Bình An này quả thật là chân nhân bất lộ tướng, ta bắt đầu hơi sợ hắn rồi đấy, mọi người nhớ cẩn thận đề phòng nha, không biết chừng nào hắn quay sang đớp một miếng thì sẽ có người bị ngã ngựa như Giả Đông Húc đó.

Tam đại gia và Nhị đại gia nghe nhắc nhở như vậy thì giật bắn cả mình, hai người bắt chước Nhất đại gia nhìn theo Giang Bình An lấy xe đạp chở Lâu Hiểu Nga đi khỏi tứ hợp viện với ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

...

Giang Bình An chở Lâu Hiểu Nga bằng xe đạp ỳ ạch chạy về nhà mẹ đẻ Lâu gia của nàng. Lâu Hiểu Nga áy náy nói:

- Tội cho chàng quá, biết nhiều đồ như vầy ta đã nhờ tài xế của phụ thân lái xe ô tô tới rồi.

- Khà khà khà... chỉ chở một chuyến xe đạp mà có được một cô vợ đẹp như nàng thì lời to rồi.

- Có cưới thì hẵng nói nha!

- Cưới chứ sao không, ngày nàng và cha mẹ đến nơi đó thì là lúc tụi mình làm đám cưới vẻ vang.

Giang Bình An cười ngâm ngâm, hắn nhớ Hongkong chỉ cấm đa thê từ năm 1971, mà dù cho không cấm thì hắn cũng chẳng sợ, cùng lắm sống chung với nhau nhưng không đăng ký kết hôn là xong.

Hai người cười nói chọc ghẹo tí chút mà đã đến nhà của Lâu gia hồi nào không hay. Nhà này kết cấu kiểu biệt thự 3 tầng, trang trí sang trọng bậc nhất, tuy nhiên Giang Bình An đã quá quen với các toà nhà chọc trời sang trọng ở kiếp trước nên cho dù Lâu gia nhà cao cửa rộng đến mấy thì hắn vẫn thản nhiên bước vào, không bị giật mình kinh ngạc chút nào.

Cha mẹ của Lâu Hiểu Nga quan sát Giang Bình An thật kỹ từ khi hắn vừa đến cổng nhà, họ đã được Lâu Hiểu Nga báo trước rằng có thể con rể thứ hai tương lai của hai người sẽ đến nên khá tò mò.

Hiện ra trước mắt hai người là một thanh niên ngoài 20 tuổi, dáng người khỏe mạnh cao ráo, gương mặt điển trai da dẻ hồng hào đầy sức sống, đặc biệt nhất là trên người ăn mặc khá thời thượng không có vá chằng vá đụp hoặc rộng thùng thình, cũ kỹ bạc màu như mọi người bình dân trong thời kỳ này.

Điều khiến hai ông bà bất ngờ nhất là thái độ rất thản nhiên của chàng trai trẻ này khi nhìn thấy cơ ngơi đồ sộ của lâu gia, chỉ nhiêu đó thôi thì hai người đã tin tưởng một nửa lời nhận xét của con gái:

"Anh ấy rất tuyệt vời, rất thần kỳ"

Giang Bình An bước vào nhà tay xách nách mang, giành cầm hết đồ đạc cho mỹ nữ, bước đi nhẹ nhàng phong độ vào nhà. Lập tức có hai người giúp việc, giả danh bà con, ra nhận hành lý để đem cất, đúng lý ra thì hai người giúp việc này đã ra tận cổng để đón nhận hành lý, nhưng họ bị cản lại để lão gia và phu nhân đánh giá chàng rể mới về có ga lăng hay không, cuối cùng Giang Bình An vô tư vượt qua, chỉ điểm này thôi thì cũng đã ăn đứt Hứa Đại Mậu mất rồi.

- Cháu chào bá phụ bá mẫu, cháu là Giang Bình An, ở chung tứ hợp viện với Hiểu Nga, hôm nay mạo muội đến thăm nhà, cháu không kịp chuẩn bị gì nhiều, chỉ có một ít rau quả làm lễ mọn, xin bá phụ bá mẫu đừng cười chê.

Nói rồi hắn lục lọi mớ hành lý lộn xộn của Lâu Hiểu Nga, dùng thân hình che khuất, sau đó nhanh chóng tuồn hàng từ trong không gian trữ vật ra để tặng cho nhà vợ ra mắt.

Lâu Hiểu Nga trợn tròn con mắt nhìn tình lang ảo thuật, rõ ràng là khi nãy không có gì, chỉ có hành lý của của nàng vậy mà giờ đây tình lang biến ra một giỏ to, rau củ quả xanh mướt như vừa mới thu hoạch ở vườn, nào xà lách, nào cà chua, nào dưa leo, ớt đỏ, cà tím, cà rốt...

Tuy mỗi loại không nhiều nhưng đã đủ tám loại, tượng trưng ý nghĩa phát đạt rất tốt, cha mẹ Lâu Hiểu Nga không biết vụ ảo thuật nhưng chỉ mớ rau quả tươi rói này thôi, thì cũng đã biết được phần nào bản lĩnh ghê gớm của chàng trai trẻ này rồi.

Lâu phụ tự nhận mình là bản lĩnh đầy mình, nhưng ông cũng rất khó ở trời đông giá rét mà tìm ra được mớ rau quả tươi ngon bậc này. Quả nhiên là lễ khinh tình ý trọng, rất khó được, rất có tâm.

Màn chào hỏi đơn sơ vừa qua khỏi, Lâu phụ đã mời Giang Bình An vào thư phòng đàm đạo. Ngay khi khép cửa lại Lâu phụ đã quay qua hỏi một câu làm Giang Bình An sửng sốt:

- Giang Bình An, con quen với con gái của ta mà không sợ liên lụy nhà tư bản sao?





Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.