Đại Náo Từ 1960

Chương 186: . Trâu vàng Tân Sửu



Chương 186. Trâu vàng Tân Sửu

- Mẹ ơi, thủ tướng đại nhân ra lệnh: tất cả phải mặc áo dài lụa Hà Đông!

Năm kiều thê của Giang Bình An đang mải mê thử đủ thứ kiểu quần áo đã sưu tầm được khi đi du lịch tham quan, các nàng rối rắm khó lựa chọn, nào ngờ giờ nghe con gái nhỏ nhất Tú nhi truyền lệnh của chồng, năm nàng vừa buồn cười vừa thở phào vì khỏi lựa chọn.

Hậu quả là sau nửa giờ, khi Hắc Phi Long chở cả nhà Giang Bình An về đến Đại Thịnh đế quốc, vừa hạ xuống tầng 10 Thịnh Cung thì đã làm Thịnh Đế Phổ Nghi và các họ hàng thân thuộc, đều phải nhìn lác mắt vì năm bộ áo dài lụa Hà Đông lạ lùng này.

Chúng quá nổi bật, quá mới lạ và quá... gợi cảm.

Đã từng có không biết bao nhiêu nhân sĩ trên thế giới đều phải khen và công nhận tà áo dài của S quốc là gợi cảm cực kỳ, kín đáo thì kín đáo đấy nhưng càng nhìn thì càng c·hết người.

Đặc biệt là khi năm người đẹp mặc năm cái áo dài này lại thuộc hàng quốc sắc thiên hương (do một phần công lớn của Mỹ Nhan đan).

Giang Bình An chào hỏi tất cả mọi người, hắn để cho vợ con tự do thăm hỏi người thân trong gia đình, còn mình thì chạy đến tay bắt mặt mừng với Thịnh Đế Phổ Nghi, Trang Bảo Quốc lão huynh và các nhạc phụ đại nhân...

Thấy còn sớm, chưa đến giờ nhập tiệc tất niên, Thịnh Đế Phổ Nghi tranh thủ kéo Giang ái khanh của mình vào phòng thủ tướng để đàm đạo.

Tính ra lúc Giang Bình An xuất phát rời khỏi đây là sáng ngày 8/2, giờ chỉ mới có chiều tối ngày 14/2, chưa đầy một tuần nhưng không biết sao Thịnh Đế Phổ Nghi thấy như đã xa cách lâu lắm rồi vậy.

- Giang ái khanh, khanh đi lâu quá rồi, ta ở đây không quen một chút nào cả!

- Bệ hạ xin bớt âu sầu. Bệ hạ cũng biết ta có nhiệm vụ cứu nhân độ thế, đâu thể nào chỉ ở một chỗ hưởng thụ vinh hoa phú quý.

- Ây dà... thì ta nói vậy thôi, ta biết khanh phải đi.

Thấy không khí có phần âu sầu, Giang Bình An tìm chuyện vui để hỏi:

- Bệ hạ, ngài và hoàng hậu tình cảm như thế nào? Có mặn nồng hay không?

- Ah... sao ái khanh hỏi chuyện này?

- Sao ta không hỏi được?

- Đây là chuyện riêng của ta mà!

- Ậy... biết là chuyện riêng của bệ hạ, nhưng bệ hạ là Thịnh Đế, chuyện của bệ hạ là quốc gia đại sự, ta là thủ tướng không lẽ không quan tâm chuyện quốc gia đại sự hay sao?

- Hừ... quả nhiên là ngụy biện, nhưng khanh hỏi thì ta sẽ nói, ta và hoàng hậu rất mặn nồng, ta có cảm giác chúng ta sinh ra là dành cho nhau vậy đó...

Giang Bình An bĩu môi, trong lòng chê cười:



"Hừ, ta mà không g·ian l·ận cho hai người uống Âm Dương Hoan Hỉ đan thì có mà toang! Lại còn ở đó mà sinh ra là dành cho nhau... Lúc ngài sinh ra mấy chục năm sau người ta mới sinh ra đó thưa ngài, ông bạn già của ta!"

Nhưng ngoài mặt hắn lại chúc mừng rôm rả để ông bạn già vui vẻ:

- Chúc mừng bệ hạ chọn đúng được hoàng hậu quá hợp ý. Giờ chỉ còn chờ tin hoàng hậu có hoàng tử nữa là quá xinh đẹp rồi!

- Ha ha ha... cám ơn khanh, tất cả những gì ta có được ngày hôm nay đều là nhờ khanh đó...

...

Trong lúc ở Quảng Đông, mọi người vui vẻ tưng bừng đón năm mới thì ở Bắc Kinh, cũng là đón năm mới nhưng nó lạ lắm.

Tết mà không nghe tiếng pháo, không ngửi thấy mùi thịt heo, không nghe tiếng trẻ con tung tăng đùa giỡn.

Các gia đình dân nghèo bếp núc lạnh tanh, các khu dân cư chẳng thấy không khí tết ở đâu hết, cũng may mà có một ít bắp, khoai để bỏ vào nồi, cho vào thật nhiều nước, rồi nấu thật nát, húp cầm hơi cứu mạng.

Đây chính là tình hình 3 năm đại tai của Trung Quốc: 1960-1961-1962.

Chỉ may mắn là không thấy c·hết đói diện rộng, những khu vực nghèo khó nhất đã được rước hết sang Hoa Nam hưởng phước cả rồi.

Rất nhiều lần những người ở lại không được mang đi lúc đó, đã buồn khổ tự hỏi vì sao Giang Thần Tiên lại không mang họ đi luôn để hưởng phước, để giờ Hoa Nam thì ấm no hạnh phúc, còn Hoa Bắc thì đói kém chật vật, ôi sao mà chênh lệch quá lớn!

Thật trùng hợp, ngay trong đêm giao thừa giữa năm Canh Tí chuyển qua năm Tân Sửu này, người dân thường toàn Hoa Bắc và các lãnh đạo cao cấp Bắc Kinh đều bàn luận về hai vấn đề rất nóng bỏng:

Một là về lương thực.

Hai là về vượt biên.

...

Trong phòng họp cao cấp của Bắc Kinh, Mao chủ tịch vẫn chủ trì buổi họp cuối năm dù rằng đã rất tối.

Mao chủ tịch: - Đã một tuần lễ trôi qua, việc dụ dỗ mượn tiền và lương thực từ Liên Xô diễn ra đến đâu rồi?

La bộ trưởng bộ Ngoại Giao: - Liên Xô đã cho mượn nhưng chỉ 1% mức chúng ta yêu cầu.

Triệu tướng quân: - Bọn gấu Bắc Cực này đùa à? Như vậy sao đủ?



Trần chủ nhiệm trùm tình báo: - Thì còn sao nữa, chúng muốn chúng ta đừng c·hết đói nhưng cũng không còn sức giữ biên cương nữa chứ sao. Phía Liên Xô đã cho quân áp cảnh rồi.

Triệu tướng quân: - Hừ! Lũ khốn nạn, chúng nó mà dám qua đây thì ta đánh, giống hồi kháng chiến vậy!

Mao chủ tịch mặt mày méo xẹo, quay qua hỏi Lý bộ trưởng bộ Dân Số:

- Cả tuần nay xử lý di dời dân chúng ở dọc bờ sông biên giới ra sao rồi?

Lý bộ trưởng: - Không thuận lợi... Người dân kháng cự mãnh liệt, nói là hiện nay thời bình, không muốn di dời vô lý, bỏ mất quê cha đất tổ.

Trần chủ nhiệm: - Vậy thì cưỡng chế.

Lý bộ trưởng: - Đã có nơi thực hành cưỡng chế rồi, nhưng cuối cùng mọi người bỏ trốn hết!

Triệu tướng quân: - Vậy còn chính quyền địa phương, thôn trưởng thì sao?

Lý bộ trưởng: - Còn trăng với sao gì nữa, thôn trưởng đa phần bỏ trốn luôn. Số ít rất trung thành với chính quyền thì lại có kết quả không tốt.

Triệu tướng quân: - Kết quả gì?

Lý bộ trưởng: - Bị trói, nhét tất chân thối vào mồm, nếu không cứu kịp thì đ·ã c·hết luôn rồi.

Mao chủ tịch nghe thấy vậy đột nhiên nước mắt rơi như mưa, rưng rưng oán thán:

- Đây là dân ý... dân đã muốn bỏ chúng ta rồi... Còn t·hiên t·ai h·ạn h·án, châu chấu hoành hành lại là thiên ý... thiên cũng muốn vong ta rồi...

Cả phòng họp lặng ngắt như tờ, không ai lên tiếng nữa, trước kia không lâu có nhiều người lên tiếng, nhưng người hay lên tiếng nhất là Đặng Tiểu Bình, giờ đã biệt lai vô dạng...

Nói cho công bằng, theo như tình hình kiếp trước của Giang Bình An, tuy 3 năm đại tai, Bắc Kinh rất điêu đứng, nhưng vẫn vay mượn được từ quốc tế, ngoài ra của nổi của chìm của Bắc Kinh còn rất nhiều, họ vẫn vượt qua được, thậm chí Bắc Kinh còn dư lực nghiên cứu, chế tạo bom h·ạt n·hân cả mấy năm, dù rằng trầy trật nhưng cuối cùng họ cũng thành công.

Thế nhưng kiếp này lại rất khác, Giang Bình An đại náo cả quốc tế, không ai cho Bắc Kinh vay mượn tiền và lương thực nữa, mà Bắc Kinh bằng vào những mưu ma chước quỷ của mình đã thành công... chọc giận Giang Bình An.

Cuối cùng hắn tức giận lấy hết các kho tàng, lấy hết của chìm của nổi, thậm chí ngay cả cổ vật cũng lấy hết, không cho Bắc Kinh cơ hội bán chúng ra ngoài đổi lấy ngoại tệ và lương thực... vì vậy mới làm cho Mao chủ tịch khóc hu hu ngay trong phòng họp cao cấp lúc này.

Áp lực trong phòng họp quá lớn, cuối cùng một vị lãnh đạo lão thành nhất, đầu tóc đã bạc phơ đứng ra dám nói một điều mà không ai dám nghĩ hoặc dám nói:

- Trời không tuyệt đường người, lúc nào cũng sẽ chừa một tia lối thoát cho chúng ta... Hiện giờ lối thoát của Bắc Kinh chỉ có một... Đó là Hoa Nam, là Đại Thịnh Đế Quốc...

Mao chủ tịch ngẩng đầu lên giận dữ, khuôn mặt của ông ta vặn vẹo phẫn uất, nhưng lại không thốt lên được một lời nào...

Phía ngoài phòng họp cao cấp, cả Bắc Kinh, cả Hoa Bắc rộng lớn, các gia đình dù giàu hay nghèo cũng đang nói cùng các vấn đề giống như vậy:



- Lương thực thiếu quá!

- Thiên tai nặng quá!

- Tìm đường nào để vượt biên qua Đại Thịnh đế quốc?

...

Phương Bắc u ám, phương Nam rực rỡ.

Người dân Đại Thịnh đế quốc nhà nhà đang quây quần ăn tiệc tất niên, dê bò heo gà vịt cá... đều có đầy đủ và ê hề. Đây là nhờ mọi người được tặng thưởng thêm một tháng tiền lương ăn Tết.

Người dân sở tại thì thấy tất niên năm nay vượt trội hơn năm trước rất nhiều, họ tranh thủ thắp nén hương cảm tạ Thần Tiên Thủ Tướng và Thịnh Đế Phổ Nghi.

Còn riêng người dân được cứu trợ đến đây lại thấy mình quả thật như sống như trong mơ, từ khó khăn sắp c·hết đói đến giờ đây chăn êm nệm ấm, ăn ngon mặc đẹp, người nhà quây quần bên mâm cỗ tất niên thịnh soạn.

Ai cũng rơm rớm nước mắt nhớ đến mới hai tháng trước, cả một đại gia đình, một làng, một đại khu vực... mọi người phải nằm im lìm không dám nhúc nhích... chỉ để tiết kiệm năng lượng cho đỡ đói.

Nhưng ai cũng ráng kiềm chế tránh khóc lóc xui xẻo, họ cũng tranh thủ thắp hương cảm ơn Thần Tiên Thủ Tướng, nhưng nỗi lòng của họ lại thành tâm hơn mấy chục lần so với dân sở tại, vì ơn của Thần Tiên Thủ Tướng là ơn cứu mạng đối với họ, đối với cả gia đình và hàng xóm láng giềng của họ...

Sau bữa ăn tất niên, mọi người chợt nghe tiếng gọi nhau í ới:

- Đại gia ơi, mọi người mau ra xem ở màn hình lớn có Giang thủ tướng của chúng ta chúc tết nè!

- Úi trời, còn có cả con trâu vàng bự y như thiệt nữa kìa!

- Đâu? Ở đâu sao ta không thấy?

- Ở dưới chân bức tượng vàng của Thịnh Đế chúng ta đó, con trâu bự bằng trâu thiệt luôn đó!

- Ờ há... ta thấy rồi, nhưng mà sao tối nay giao thừa lại có con trâu bằng vàng chi vậy?

- Trời ơi, ngươi ngốc cũng vừa vừa chừa người khác ngốc với... hôm nay là năm cũ Canh Tí, sang ngày mai năm mới là Tân Sửu rồi. Thần Tiên Thủ Tướng tặng con trâu vàng lấy hên là đúng rồi!

- Ngươi nói cũng phải, con trâu này ngẩng đầu lên nhìn trời, cặp sừng thật hùng dũng ah...

...

Người dân khắp nơi theo dõi qua màn hình rồi khen ngợi đủ thứ, nhưng đứng ngay tại hiện trường thì Thịnh Đế Phổ Nghi lại nhìn con trâu vàng quá đẹp kia mà bĩu môi chê bai:

- Giang ái khanh, khanh quá đáng lắm luôn, chỉ có con trâu vàng này mà không chịu nói, báo hại ta trông chờ món quà mà khanh hứa hẹn mòn mỏi...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.