Buổi tối 25 Tết, ông bảy Cò tung ra ý kiến, cả xóm lập tức hưởng ứng nhiệt tình, làm Giang Bình An cảm động, nhưng cũng dở khóc dở cười.
Vợ con Giang Bình An thấy mọi người về nhà mang gà vịt cá gạo nếp đậu... rồi hè nhau xay bột làm bánh, cắt lá gói bánh... các ông chồng thì về nhà mang theo bàn ghế, chén bát qua gia nhập làm cỗ... thì các nàng không hiểu.
Tần Hoài Như: - Sao vậy chàng? Mọi người định làm gì?
- Ha ha ha... mọi người giúp ta làm tiệc để trưa mai đãi khách.
- Nhưng giờ còn sớm lắm mà, sáng mai làm vẫn kịp.
- Nàng biết không, có vài loại bánh mọi người muốn gói và nấu trước thì đãi khách mới kịp ví dụ như bánh tét, bánh ít, xôi vị... nên ngày mai đãi tiệc thì buổi tối mọi người đã xúm nhau phụ làm rồi, đây là một truyền thống rất vui, giờ các nàng và các con đi tham quan học hỏi đi!
Lâu Hiểu Nga: - Nghe chàng nói rất thú vị, nhất là về mấy loại bánh lạ lùng này. Nhưng giờ trời đã tối có thấy đường đâu? Mấy anh mấy chú kia làm đuốc nhưng vẫn không đủ sáng.
- Hiểu Nga nói đúng, các nàng và các con cứ đi tham quan chơi đi. Ta sẽ nhờ mấy kỹ sư bật đèn.
Chỉ trong phút chốc cả cái sân rộng đã vụt sáng lên ánh đèn điện mặt trời đã dựng sẵn ở 4 góc sân, hàng xóm thấy có đèn điện thì lại càng vui tươi hớn hở chuẩn bị cho bữa tiệc ngày mai, các trẻ em thì nhảy tưng tưng hò reo chào mừng ánh điện hiếm hoi này.
Tiếng bàn luận về đèn năng lượng mặt trời này vang lên không ngớt:
- Chèn ơi! Đèn gì mà sáng dữ đa!
- Không biết, ta thấy nó còn sáng hơn đèn trên thành phố nữa, mà sao nó không có dây điện vậy nè?
Ngay cả ông bảy Cò từng trải phong phú cũng chưa thấy loại đèn kỳ lạ này, ông không nén được tò mò phải quay sang hỏi chủ nhà:
- Cậu hai Giang, đây là loại đèn gì mà sáng choang một vùng như vậy? Ta không thấy có dây điện, mà vùng này cũng đâu có điện đâu, sao nó sáng lên được như vậy?
Giang Bình An được cụ ông hỏi, liền cung kính trả lời:
- Ông ơi, đây là đèn năng lượng mặt trời. Vào ban ngày, chỉ cần ánh sáng mặt trời chiếu vào nó thì ban đêm nó sẽ phát sáng ra được như vậy đó.
Tất cả mọi người xung quanh đều nghe và đều ngơ ngác như nhìn thấy tiên gia bảo vật.
Ông bảy Cò: - Chà chà... thứ này ta chưa thấy ở đâu bao giờ đa!
- Dạ thưa ông, ta đem nó qua từ Đại Thịnh đế quốc, nơi đó sử dụng loại đèn này rất nhiều.
Lý do này quá hợp lý, mọi người gật gù công nhận, ai cũng nhìn mấy cái đèn này ước ao, nhưng không dám mở lời mà chỉ đè nén lại trong lòng, định bụng mai mốt cứ trời tối rảnh rỗi, dẫn cả nhà qua sân lớn này ngồi chơi, hưởng ké ánh đèn miễn phí, sẵn tiện cho con cái vui chơi, thậm chí học hành...
Ngay giây phút này Giang Bình An nhận ra hiện tại S quốc vẫn còn thiếu điện năng phục vụ cho người dân, hắn thầm ghi nhớ để sau này giúp đỡ mọi người một cách hợp lý nhất.
(PS: trên thực tế VN mình thật sự thiếu điện thời xưa. Bản thân tác nhớ rất rõ, mùa hè năm học 1989, lúc đó tác học hết lớp 2 tại trường Hà Huy Tập, quận Bình Thạnh, tp.hcm. Lúc đó bán nhà ở đường Nơ Trang Long, chuyển về sống ở phường Hiệp Bình Phước, quận Thủ Đức bây giờ.
Nơi đó vẫn là địa phận của tp.hcm, giáp ranh Bình Dương, nhưng năm 1989 đó cả vùng vẫn không có điện, buổi tối toàn thắp đèn dầu.
Tác nhớ mãi, nhà có cây đèn măng - xông, buổi tối thấp lên rất sáng, lúc đó cả xóm hơn chục nhà, mọi người xúm vào nhà tác chơi rất vui.
Mãi đến vài năm sau mới kéo được điện thì cả vùng mới có điện cho người dân sử dụng, lúc đó đã là năm chín mươi mấy rồi!)
...
Giang Bình An muốn bữa tiệc hoành tráng nên cho các nữ giúp việc người máy vào nhà lấy ra thêm gạo, nếp, dầu ăn, muối đường, thịt cá trứng... để các bà nội trợ hàng xóm khéo léo thỏa thích làm tiệc, không bị thiếu hụt nguyên liệu mà bó tay thúc thủ.
Ông bảy Cò ngồi trên chỏng tre vuốt râu quan sát, nhìn thấy tất cả, ông thầm xác định:
"Quả thật là đại phú đại quý, cậu hai Giang này vừa lắp đèn điện, vừa lấy ra rất nhiều lương thực thịt cá, ngay cả thịt bò quý hiếm mà cũng lấy ra cả tảng lớn to tướng! Người này vừa giàu có, lại vừa hòa đồng với mọi người, hào phóng hết mực. Xem ra cậu ta đến đây ở là phúc của mọi người trong xóm ta rồi. Cũng may vừa rồi ta kêu gọi, ai ai cũng ủng hộ hết lòng mới tạm theo kịp một phần sự hào phóng của người ta, không bị quá xấu mặt a..."
Đại Mao, Nhị Mao, Tam Mao, tiểu Đương, Tú nhi hòa mình vào nhóm trẻ con trong xóm, hai bên tuy nói chuyện không thông, nhưng không hiểu sao, trẻ em rất thần kỳ, chúng có thể trao đổi với nhau một cách đơn giản và hiệu quả.
Chỉ thấy sau chốc lát, các nhóm bé trai thì kéo nhau chơi bắn bi, các nhóm bé gái thì chơi nhảy dây... Giang Bình An chắp tay sau đít theo nhìn các con, thấy chúng thiếu hụt đồ chơi quá thì lại ngứa tay, lén mua đồ chơi từ cửa hàng ảo để cho bọn nhỏ chơi: nam thì cho một đống bi ve thủy tinh, nữ thì mấy chục cọng dây thun xinh đẹp cùng mấy chục con búp bê...
Lo xong cho các con nhỏ, Giang Bình An quay lại xem năm cô vợ ra sao thì thấy các nàng đang hứng thú bừng bừng học gói lá chuối làm bánh ít, bánh tét.
Mọi việc đều tạm ổn, hắn rủ rê các ông đi gầy độ nhậu, khi hắn xách can rượu đế vài chục lít cùng cả bao đồ hộp ra làm mồi, ai cũng khoái chí, lập tức tham gia phong trào:
Tứ hải giai huynh đệ
Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu...
Độ nhậu lần này quy mô khá lớn, 15 người đàn ông, chưa tính Giang Bình An, uống rượu bằng ly trà, mỗi người rót đầy ly vì "tình nghĩa như bát nước đầy".
Lần này làm chủ xị, Giang Bình An cụng ly côm cốp, chứng minh tửu phẩm như nhân phẩm để giúp không khí lên cao.
Đêm nay hắn rất vui, trở về được quê hương, làm quen được hàng xóm mới, nghe được bên tai toàn là tiếng mẹ đẻ... lúc men say lân lân, hắn còn nghe được giọng ai đó hát hò đờn ca tài tử...
Chỉ có điều mọi người thấy rất lạ, đêm nay thật vui, nhưng đặc sản muỗi cỏ lại không thấy con nào ra chích hết cả.
Mọi người đâu biết chủ nhà đang nhậu ở đây là Giang thủ tướng, hắn ghét muỗi nên lúc nào xung quanh phạm vi cả chục km, hắn cũng đều bắt hết tất cả muỗi, ruồi sau đó bán phức đi cho cửa hàng ảo luôn.
Tiền thu bao nhiêu cửa hàng ảo không báo mà hắn cũng không hỏi vì quá ít, chỉ có điều không có muỗi ruồi vo ve thì thật là sướng!
Đây xem như là một phúc lợi âm thầm khi làm hàng xóm với một vị thần tiên giả bộ.
...
Buổi sáng 26 Tết, cả xóm vẫn sang làm tiệc tiếp tục, giữa trưa ông bảy Cò đứng ra hướng dẫn Giang Bình An bày biện các mâm cỗ để cúng kiến đất đai thổ trạch...
Giang Bình An nhất nhất nghe theo, xem như là có cử có thiêng, có kiêng có lành.
Nhưng đến màn ông bảy Cò đưa cho hắn một tờ giấy vẽ tay truyền thần một vị thần tiên phiêu phiêu bay lượn trong mây, không thấy rõ mặt mày, kêu hắn để lên bàn gia tiên để thắp hương thành khẩn khấn vái, thì Giang Bình An chịu hết nổi, năm cô vợ cũng chịu không nổi vì phía dưới vị thần tiên đang bay trong tờ giấy, có ghi rõ 4 chữ Tàu và 4 chữ S quốc.
Chữ S quốc thì các nàng không biết nhưng chữ Tàu thì quá dễ đọc ra:
Thần Tiên Thủ Tướng
Năm cô vợ xinh đẹp xém chút nữa cười phun tại chỗ, may mà các nàng nén được bỏ vào trong phòng, khoá cửa lại cười ha hả, mới không làm mất mặt buổi cúng kiến quá trang trọng.
Chỉ tội nghiệp Giang Bình An, vừa buồn cười vừa bực bội phải nghe lời cụ ông thắp hương cúi đầu, lầm bầm khấn vái cho đủ lễ.
Sau sự kiện hy hữu tự mình bái chính mình, là một bữa tiệc hoành tráng tràn đầy tình làng nghĩa xóm.
Phía ngoài sân đã được các kỹ sư người máy dựng rạp che nắng nên mọi người thoải mái dự tiệc, tiệc này xem như vừa là tiệc tân gia của Giang gia vừa là tiệc tất niên của cả xóm.
Cuối bữa tiệc, cơm no rượu say, Giang Bình An đứng ra phát biểu cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, sau đó là đến màn đưa tiễn quà tặng cho khách nhân.
Quà tặng cũng rất đơn giản, mỗi nhà một bao gạo to, nửa con heo đã làm sạch sẽ.
Nhìn thấy kiểu này, hàng xóm ai cũng giật mình hết hồn vì lễ vật quá nặng, vả lại nào giờ, đâu có lệ ăn tiệc xong lại nhận quà to như thế này.
Ai cũng từ chối đây đẩy, nhưng cậu hai Giang chủ nhà lúc này lại đứng ra nói một câu:
- Đây là tục lệ ở quê ta, trong tiệc tân gia, nếu khách nhân vui vẻ nhận quà thì sau này gia chủ mới làm ăn khấm khá, còn nếu khách nhân từ chối, hoặc chê bai không thích, thì chắc chắn gia chủ sẽ phá sản và dọn đi nơi khác luôn.
Nghe câu gài độ quá nặng này ai cũng im thin thít vì sợ lỡ có thiệt rồi sao, không ai gánh nổi trách nhiệm, mọi người giương mắt nhìn ông bảy Cò.
Ông bảy Cò bị nhiều người nhìn quá đâm ra bị nhột, phải ráng chống đỡ lên tiếng thương lượng:
- Này cậu hai Giang, thịnh tình của cậu đối với hàng xóm chúng tôi đã biết, nhưng lễ này nặng quá, tôi sợ...
Không đợi ông bảy Cò nói hết, Giang Bình An đã phất tay giả vờ kêu gọi các kỹ sư người máy:
- Mọi người nghe rồi đấy, các khách nhân của chúng ta không hài lòng lễ vật, mau mau vào nhà mang thêm gấp đôi nữa ra đây để mọi người hài lòng!
Ông bảy Cò cười khổ lắc đầu xua tay chịu thua:
- Thôi... thôi... cậu hai Giang đừng cho người lấy ra nữa, lão đây chịu thua rồi. Nào mọi người, cậu hai Giang là đại gia chủ, đây chỉ là lễ nhẹ, mọi người cứ cảm ơn rồi nhận lấy là được. Lão đây kính chúc sự nghiệp của Giang gia được vạn sự như ý, phát tài phát lộc!
Cả xóm thấy ngay cả bô lão của xóm cũng đấu không lại, bèn chịu thua phải nhận trọng lễ và cảm ơn.
Sau khi rời khỏi Giang gia, mọi người khiêng lễ vật về.
- Bà mẹ nó, lễ này nặng quá!
- Còn phải nói nữa à, một bao gạo to, nửa con heo mập ú. Nếu tính ra tiền là khẳm luôn đó, mà lại là cho cả xóm mình luôn!
- Không phải, mày không hiểu ý tao.
- Chứ ý mày là sao?
- Ý tao nói, lễ này nặng là bao gạo này nặng nè.
- Ê, mày đừng có giỡn, bao này cao lắm 40-50 chục kg, mày vác lúa 70-80 kg chạy ngời ngời mà, giờ làm gì nặng được.
- Thì đó là 70-80 kg, còn giờ mày không chịu vác bắt tao vác hai bao muốn c·hết nè, sao không nặng được?
- Hic... tao xỉn té tới té lui nãy giờ sao vác được! Thôi mày ráng, con vợ tao nó vác nửa con heo ì ạch rồi.
- Nhưng mà nặng quá!
- Ráng đi, có gạo có heo này thì tết nay sung sướng rồi...