Mao chủ tịch: - Vậy tình hình mượn tiền, mượn lương thực của các nước đồng minh như thế nào rồi?
Vị lãnh đạo ngoại giao La bộ trưởng lắc đầu chán nản:
- Phương Tây luôn thù địch ta, muốn ta chết đói nên không cho mượn. Nước Mỹ từ trước đến giờ luôn muốn mượn sức của ta công phá, kiềm chế Liên Xô nhưng lần này Washington cũng tan hoang, California vừa bị cắt ra thì hơn cả chục triệu phú hào đổ xô bỏ Mỹ chạy hết vào California để hưởng thụ thuế suất thiên đường 0%, làm Mỹ điêu đứng. Cuối cùng còn lại Liên Xô, nhưng tình hình còn tồi tệ hơn nữa...
Mao chủ tịch: - Tồi tệ hơn là sao? Không lẽ họ cũng bị tan hoang như Mỹ quốc?
La bộ trưởng: - Không phải tan hoang! Mà là muốn mượn gió bẻ măng.
Như mọi người đã biết, gần chục năm nay sau khi chiến thắng và lập quốc từ năm 1949, chúng ta luôn được Liên Xô ưu ái, tài trợ rất nhiều hiện vật, hiện kim... Đặc biệt là trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, công nghiệp. Liên Xô đã giúp đỡ chúng ta xây dựng cả một hệ thống sản xuất công nghiệp toàn diện, từ công nghiệp nhẹ cho đến công nghiệp nặng...
Nhưng đáng tiếc trong vài năm gần đây, đường lối đảng của hai bên ngày càng khác biệt, rạn nứt dần dần phát sinh, bên phía Liên Xô muốn làm đại ca, còn chúng ta dĩ nhiên sẽ không bao giờ ngu ngốc đi làm tiểu đệ của họ.
Mâu thuẫn đã bộc phát đến nỗi trở mặt, giờ chúng ta khó khăn đi vay mượn, phía Liên Xô tuy nói cho mượn nhưng kèm theo điều kiện phải cho họ trú quân, xây căn cứ... Thậm chí họ còn đe dọa sẽ đem quân tiến đến áp sát biên giới phía Bắc nếu chúng ta không đồng ý.
- Hừ, cái lũ gấu Bắc Cực này lúc nào cũng dã man thô bỉ! Nói trở mặt là trở mặt liền.
Mao Trạch Đông nhức đầu quá xoa tay day day hai bên màng tang, ông ta phất tay nói:
- Tạm gác chuyện Moskva sang một bên đi, chút nữa chúng ta sẽ bàn lại biện pháp ngoại giao hoặc quân sự để đối phó thậm chí dụ dỗ mượn được tiền và lương thực của chúng.
Giờ thì chúng ta phải giải quyết dứt điểm chuyện thiếu người bất thường bên dân số trước đã.
Nước luôn lấy dân làm gốc, giờ tự dưng thiếu 5 triệu người, dân số tăng trưởng âm, chỉ còn lại có 195 triệu người là không thể nào chấp nhận được. Đây là điềm báo rõ ràng rằng gốc gác nền tảng của chúng ta đang bị lung lay, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Ta thừa nhận thiếu lương thực, người dân bị suy dinh dưỡng trầm trọng đi, nhưng đâu có xảy ra nạn đói trầm trọng nào! Đâu thể nào chết một lúc nhiều người bất thường như vậy được! Hãy cho ta một lý do thuyết phục hơn đi!
Mọi người nghe Mao chủ tịch nói không có xảy ra nạn đói trầm trọng thì đều bĩu môi cười gằn trong bụng, tức giận ở trong lòng:
"Hừ... không chết đói diện rộng là nhờ người ta lấy đi mất 350 triệu người ở khu vực đói kém nhất rồi còn đâu, nếu không thì... hừ hừ..."
Nhưng mặc kệ mọi người phản ứng ra sao thì vị lãnh đạo về dân số, Lý bộ trưởng vẫn phải đau khổ đứng ra trả lời chất vấn:
- Dạ thưa ngài chủ tịch, ngài nói rất đúng, chúng ta thống kê thiếu hụt 5 triệu người, trong đó chỉ có 2 triệu người thiếu hụt là do tuổi già sức yếu, chống chỏi không nổi bệnh tật. Còn lại 3 triệu người khác thiếu hụt là do nguyên nhân khác liên quan đến tình hình quốc phòng, an ninh biên giới.
Lúc này đến phiên Triệu tướng quân nhảy nhổm, ông này la làng:
- Wey... sao lại liên quan đến quốc phòng? Vừa nãy bộ ngoại giao có nói Liên Xô muốn áp quân ở biên giới, ta đang sốt cả ruột đây, giờ sao lại dính dáng đến ta nữa?
Lý bộ trưởng: - Sao không dính dáng, cả 3 triệu người âm thầm lén lút vượt biên giới sang phía Đại Thịnh đế quốc luôn kìa. Mà đây chỉ là con số báo cáo gửi lên, chưa được xác minh làm rõ. Trên thực tế ta nghĩ còn phải nhiều hơn gấp 2-3 lần nữa!
Nghe đến đây Mao chủ tịch lại nổi giận xung thiên, vỗ bàn quát to:
Ầm!
- Triệu tướng quân, ông là tổng tư lệnh, tay nắm mấy chục quân đoàn, 4-5 triệu quân đội tinh nhuệ... Ông làm ăn kiểu gì mà cả 3 triệu người trốn khỏi biên giới không hề hay biết?
Vị tướng quân họ Triệu mặt mày tái mét, ông ta rầu rĩ giải thích một cách chán nản:
- Mao chủ tịch, ngài biết đấy, tuy chúng ta có quân đội 4-5 triệu người, nhưng phía Bắc phải phòng ngừa Liên Xô và Hàn Quốc, Phía Tây phải phòng ngừa Ấn Độ làm xằng làm bậy, trên biển phía Đông thì có bọn Nhật và cả Đài Loan dòm ngó nữa. Chỉ có phía Nam nhiệm vụ thực tế là nhẹ nhàng nhất, vì Đại Thịnh đế quốc đã tuyên bố không tổ chức quân đội.
Nhưng cũng chính vì phía Nam không hề có quân đội của Đại Thịnh đế quốc canh gác mới là một điểm tử huyệt đối với Bắc Kinh chúng ta.
Mao chủ tịch: - Nói tầm bậy! Đã họ không tổ chức quân đội thì chúng ta phải nhẹ nhàng hơn nhiều cớ sao lại nói là tử huyệt?
Triệu tướng quân thở dài thậm thượt chán nản vô cùng, ông ta ngao ngán nói:
- Mao chủ tịch, ngài thử nghĩ đi, từ cổ chí kim, biên giới quốc gia giữa hai nước luôn luôn là trọng địa, quốc gia hai bên đều phái ra toàn là trọng binh canh phòng cẩn mật.
Vì vậy dù là dân thường hay là gián điệp, muốn vượt biên qua lại giữa hai nước thì đâu dễ dàng gì. Đằng này phía Đại Thịnh đế quốc chơi kỳ chiêu, bọn họ bỏ qua truyền thống hàng ngàn năm, không thèm tổ chức quân đội, thì lấy đâu ra trọng binh để trấn thủ biên giới, do đó người dân thường thoải mái di chuyển qua lại ở biên giới.
Dĩ nhiên bên phía chúng ta có trấn giữ trọng binh, nhưng mà đường biên giới kéo dài mấy ngàn km, làm sao mà chúng ta canh giữ cho xuể được!
Đinh bộ trưởng: - Vậy Đại Thịnh đế quốc họ bỏ mặc biên giới không sợ xảy ra sự cố sao?
Triệu tướng quân: - Trong trường hợp bình thường, các quốc gia luôn lo sợ biên giới bị nước láng giềng lén lút di dời cọc hoa tiêu để lấn chiếm đất nên canh phòng rất nghiêm ngặt. Nhưng phân chia biên giới giữa chúng ta và Đại Thịnh đế quốc lại là một con sông, ai di dời được biên giới đây?
La bộ trưởng: - Nhưng Đại Thịnh đế quốc cũng có biên giới ở đất liền mà?
Triệu tướng quân: - Có thì có đấy, nhưng Đại Thịnh đế quốc có phía Nam giáp S quốc, phía Tây Nam lại giáp Myanmar, tất cả đều đã gia nhập Liên Minh Thịnh Vượng, giờ đây bọn họ đã cùng hội cùng thuyền, ai còn lấn chiếm gì của ai nữa!
Mà giả sử như Đại Thịnh đế quốc giáp biên giới với nước khác đi nữa, ta cũng không nghĩ hiện giờ có ai ngu dại dám vuốt râu hùm Đại Thịnh đế quốc, hoặc là dám chọc tức tên thủ tướng trẻ tuổi Giang Bình An đầy bí ẩn kia.
Mao chủ tịch: - Vậy không có cách nào ngăn chặn triệt để người dân của chúng ta vượt biên trốn đi hay sao?
Triệu tướng quân: - Có, chúng ta cần nhiều quân đội tinh nhuệ hơn phủ đầy hết dọc biên giới là được, hoặc là xây dựng thêm một cái Vạn Lý Trường Thành, cắt ngang Hoa Bắc và Hoa Nam.
Vị lãnh đạo về lương thực Đinh bộ trưởng lập tức can ngăn quyết liệt:
- Lương thực đâu mà nuôi binh? Quân đội tinh nhuệ luôn tiêu hao lương thực gấp 4-5 lần người thường, nhưng đó là lúc bình thường. Còn hiện giờ đói kém, để giữ sức chiến đấu, phía bên quân đội các ông đã lấy đi lương thực cứu đói cho cả chục người dân thường để nuôi chỉ 1 binh lính tinh nhuệ.
La bộ trưởng: -Chuyện xây dựng Vạn Lý Trường Thành đệ nhị thì lại càng vô lý, Bắc Kinh đã nghèo đến mức bộ ngoại giao chúng tôi phải đi vay tiền mượn lương khắp thế giới mà còn chưa có nữa đây!
Triệu tướng quân nhún vai tỏ vẻ hết cách:
- Ta cũng không biết phải làm sao khác nữa. Đất nước cần quân đội chính quy tinh nhuệ để giữ gìn quốc phòng, an ninh quốc gia. Việc xây thêm trường thành chỉ là phương án cuối cùng.
Nhìn hai bên cò kè đôi co, Mao chủ tịch càng đau đầu nhức óc. Ông ngồi suy tính lầm bầm, sao đó ngẩng đầu lên hỏi:
- Bên dân số báo số dân chỉ còn lại có 195 triệu người, hoặc ít hơn nữa. Nhưng 3 triệu người dân lén vượt biên qua Đại Thịnh đế quốc là dạng gì? Vì sao họ phải đi?
Lý bộ trưởng: - Theo thống kê và điều tra sơ bộ, đa phần là các gia đình dọc bờ sông biên giới, già trẻ lớn bé đều đi vượt biên hết. Chỉ có số ít người già không chịu đi, ở lại giữ mồ mả ông bà, các thanh niên trai tráng nam nữ mới lớn là ra đi nhiều nhất.
Nguyên nhân đi vượt biên của họ là vì kiếm thức ăn và kiếm việc làm bên Đại Thịnh đế quốc.
Mọi người ai cũng nghe được đài phát thanh truyền hình Thịnh Vượng tuyên truyền suốt ngày, nào là người dân bên Đại Thịnh đế quốc ấm no ra sao, có việc làm tốt như thế nào, tự do di chuyển, tự do mua bán, tự do làm việc mình thích...
Nguyên nhân quan trọng cuối cùng nhất để mọi người ồ ạt vượt biên đó là: việc vượt biên quá dễ dàng.
Mọi người chỉ cần lên thuyền, giả vờ đánh cá trên sông biên giới, lựa lúc không ai cập bờ bên kia thế là xong.
Triệu tướng quân: - Đấy, Mao chủ tịch và mọi người nghe rõ nhé, người dân lén lút vượt biên rất nhiều và rất đơn giản, phía quân đội không thể nào quản lý mấy ngàn km trên sông biên giới được.
Trần chủ nhiệm: - Vậy thì ra lệnh cấm đánh cá trên con sông đó, rồi cách vài trăm mét hoặc vài km xây dựng đài quan sát từ xa, thấy có thuyền nhỏ trên sông thì báo động rồi bắt lại, từ đó cấm được chuyện vượt biên.
Triệu tướng quân cười mỉa mai:
- Trần chủ nhiệm, ông hay lắm... Làm như vầy thì đã trở lại chuyện ta cần thêm binh lính tinh nhuệ để gác trực hết cả con sông mấy ngàn km rồi còn gì? Bởi vì khi một đài canh gác báo động thì phải có lực lượng quân đội phản ứng nhanh mới có hiệu quả, vậy khác gì là rải quân canh gác đâu?
Ầm...
Mao chủ tịch: - Ta cần ngay một phương án gọn gàng nhất, rẻ tiền nhất, hiệu quả nhất để ngăn chặn dân thường vượt biên qua Đại Thịnh đế quốc ngay bây giờ, ai có thể nói cho ta không?
Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với