Bị mỹ nhân trêu chọc quá đáng, Giang Bình An tức giận gầm lên như một sư tử vương giả cảnh cáo nàng ta:
- Trời ơi... Người ta gọi ta là Supper Giang chứ có phải gọi ta là Liệt Dương Giang đâu? Mỹ nhân như nàng cọ quẹt hoài như vậy mà nó không cứng thì vứt đi được rồi, giữ làm gì cho mệt mỏi. Làm ơn đi mỹ nhân, nó chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi. Giờ nàng chọn đi, giữa nó và ta nàng chọn ai?
- ???
- Ui trời, nàng làm ta rối luôn cái đầu rồi, ta nói lộn, giờ nàng chọn đi Mỹ Nhan đan hay Hồi Xuân đan?
- Thế ưu điểm và khuyết điểm ra sao?
- Mỹ Nhan đan tuy làm nàng xinh đẹp mãi mãi nhưng giống như một bông hoa bằng nhựa, chỉ có một kiểu dáng, một nhan sắc suốt mấy chục năm không thay đổi. Còn Hồi Xuân đan thì giúp hồi phục cả cơ thể trở lại tuổi trẻ, như vậy vẫn xinh đẹp nhưng lại có nhiều nhan sắc khác nhau ứng với từng tâm lý, từng sự hiểu biết của từng giai đoạn trong cuộc đời.
- Tuyệt quá, ta chọn cách số hai.
- Được, vậy 10-15 năm sau nàng hãy tìm ta. Giờ còn mong ước cuối cùng. Ta sẽ chủ động lựa chọn cho nàng để nàng khỏi phải rối rắm rồi cọ cọ người của ta nữa.
Marilyn Monroe nghe vậy liền chu môi bất mãn, nhưng sóng mắt của nàng vẫn ướt át như thể sắp hòa tan vào người của Giang Bình An. Hắn sợ tình hình không khống chế được nên mau chóng đưa ra quà tặng cuối để chạy trốn.
- Ta biết nàng thích ngành điện ảnh. Vậy theo nàng một bộ phim thành công thì yếu tố nào tố nào là quan trọng nhất?
Nghe nhắc đến phim ảnh, Marilyn Monroe lập tức tỉnh táo, nàng bị Giang Bình An thành công dời sự chú ý qua sự nghiệp cả đời của nàng.
- Theo ta, một bộ phim thành công sẽ là một bộ phim có nội dung hay, có diễn viên hay, có âm nhạc hay...
- Thế nếu một bộ phim có đầy đủ yếu tố đó, nhưng không được trình chiếu, không có rạp chiếu phim nào chịu chiếu nó thì sao?
- Thì chết chắc chứ sao, nó sẽ bị chìm vào quên lãng, làm bạn với đống bụi bặm trong phòng lưu trữ.
- Vậy nếu ta đầu tư một hệ thống rạp chiếu phim toàn California, thậm chí toàn cầu và mời nàng làm người tổng phụ trách thì sao?
- Ha ha ha... thì quyền sinh sát các bộ phim sẽ nằm trong tay ta. Ta muốn ai được chiếu nhiều thì chiếu nhiều, ai chiếu ít thì phải chiếu ít ... Còn nếu cả gan chọc giận ta, hừ... hừ... không cho chúng chiếu luôn...
- Ha ha ha... không chỉ bấy nhiêu vậy thôi đâu. Nó còn giúp nàng luôn chiếm được các vai chính một cách dễ dàng nếu nàng muốn.
- Thật ư? Đây là mơ ước của mọi diễn viên sao? Ta đạt được nó ư?
- Được chứ. Nhưng có một điều ta phải nhắc nhở nàng, mỗi năm nàng chỉ nên lựa chọn vai chính một bộ phim mà nàng hứng thú nhất, còn các phim khác nên nhường cho mọi người để người khác còn sống được, và quan trọng là nàng cũng không quá vất vả, không bị khán giả nhàm chán.
- Nhàm chán ta?
- Chứ nàng thử tưởng tượng đi. Nàng chiếm nhiều vai diễn quá, chắc chắn sẽ đóng không tốt, mà khán giả đi xem toàn chỉ thấy nàng, về nhà mở ti vi xem cũng thấy nàng... Thử hỏi không chán hay sao?
- Điều này quá đúng! Cảm ơn ngài Giang chủ tịch. Ngài giúp ta nhiều làm ta áy náy quá, ta muốn...
Nhìn dáng vẻ mỹ nhân lại chuẩn bị chơi trò lưu manh xàm sở, hắn vội thanh minh:
- Gặp mặt tức hữu duyên, vả lại hệ thống rạp chiếu phim toàn cầu là dự án ta muốn thực hiện từ lâu rồi, Đại Thịnh đế quốc có thể sản xuất ra những màn hình lớn đẹp nhất, những loa âm thanh nổi tốt nhất, nếu không làm rạp chiếu phim thì đáng tiếc lắm. Giờ gặp nàng, nàng rất hiểu ngành điện ảnh nên hai ta giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.
- Thế còn về các loại thuốc kỳ diệu mà ngài tặng ta?
- Đó là một câu chuyện dài mà ta không thể tiết lộ. Gặp gỡ tức là hữu duyên, ta muốn giúp nàng sống vui sống khỏe, tiếp tục tỏa sáng trên bầu trời điện ảnh, kéo dài hơn một huyền thoại về quả bom gợi cảm nhất thế giới...
...
Phong độ muôn vàn bước vào phòng với mỹ nhân, nhưng sau một giờ Giang Bình An chật vật lui ra phòng một mình, cũng may mắn là hắn còn nhớ thay một bộ vest trắng mới.
"Thật là may mắn, cuối cùng ta vẫn giữ được mấu chốt cuối cùng, không bị nàng làm hại. Hy vọng lần này giúp đỡ, Marilyn Monroe sẽ có cuộc sống thật tốt. Không biết việc ta giao hệ thống rạp chiếu phim mới cho nàng ta quản lý là đúng hay sai?
Nhưng ít ra dựa vào nó, Marilyn Monroe đã có thể không bị bất kỳ ai bắt ép làm những điều mà nàng không hề mong muốn."
Giang Bình An chui vào Hắc Phi Long, hắn thả một thế thân mới đi trở vào bữa tiệc để thay hắn chủ trì mọi sự việc của Liên Minh ở đây.
Thế thân vừa đi, Hắc Phi Long cũng chở hắn bay lên biến mất trên bầu trời California, kết thúc chuyến thăm ngắn ngủi ở nơi này.
Đến tận 3 giờ sau, Marilyn Monroe mới uống xong hai viên đan dược theo hướng dẫn của Giang Bình An, dù dược lực vẫn chưa phát huy hết hiệu quả nhưng bản thân của nàng đã cảm nhận được rất nhiều chỗ tốt.
Nàng thấy sức khỏe của mình như thể trở lại tuổi 19-20, cả người tràn ngập năng lượng, các sự khó chịu do nghiện ngập chất kích thích hoặc khó chịu do sử dụng chất an thần quá nhiều cũng đã biến mất không còn.
Đáng tiếc là không có Giang chủ tịch ở đây, nếu không nàng đã thử khiêu chiến vài ngàn hiệp với anh chàng bạch mã hoàng tử này rồi.
Marilyn Monroe nhìn ngắm mình trong gương, một thân mình hoàn mỹ trần trụi hiện ra trong đó, chiếc gương siêu to và siêu rõ cho nàng thấy làn da của nàng, đã căng mịn gấp 3-4 lần khi nàng tiêu tiền đi chăm sóc chúng.
Khuôn mặt của nàng cũng hoàn toàn biến mất nếp nhăn, nàng thấy mình còn đẹp hơn cả chính mình 1-2 lần, đặc biệt là làn da, hầu như không cần đánh phấn thì lỗ chân lông cũng đã tinh mịn như những mỹ nhân người gốc Á, gốc Phi.
Nhìn làn da tuyệt vời này cộng thêm đôi môi mọng đỏ không cần tô son, nàng thì thào lẩm bẩm:
"Hiệu quả tốt quá kiểu này thì chắc từ ngày mai ta đã khỏi phải tô son trét phấn... Từ ngày mai thế gian sẽ được chiêm ngưỡng một Marilyn Monroe hoàn hảo, không chút tì vết..."
...
Đường dài một mình, Giang Bình An suy nghĩ về Myanmar và California, hai nơi này cuộc sống của người dân chênh lệch cách xa vạn dặm.
Nhưng dù cuộc sống của người dân Myanmar có khổ, cũng sẽ không khổ bằng người dân Niger. Ít nhất là Myanmar có nhiều nước ngọt hơn, nhiều người dân hơn Niger, lại còn có nhiều mỏ ngọc thạch phỉ thúy.
Cách gọi hoang mạc đã nói lên tất cả, vừa hoang tàn vừa vắng vẻ.
Nếu như nói đặc sản của Myanmar là các món ăn, là ngọc thạch phỉ thúy, đặc sản của California là Hollywood, là tuấn nam mỹ nữ như mây... Vậy thì có lẽ đặc sản của Niger là nắng, gió và cát sa mạc.
Gần đến Niger, Giang Bình An nhìn thấy đồng hồ theo giờ địa phương đã gần 8h tối, đây không phải do Hắc Phi Long bay từ California qua đây quá chậm mà là do chênh lệch múi giờ.
Ở Myanmar thì múi giờ chạy sớm hơn California 11-12h, Niger lại chạy sớm hơn California 5-6 giờ.
Tức là lúc Giang Bình An rời đi Myanmar là khoảng 7-8 giờ tối 8/2, giờ làm thật nhiều, đi thật nhiều nhưng tới Niger vẫn là gần 8 giờ tối 8/2, thật sự là kỳ diệu.
Giang Bình An tranh thủ thả vợ con và Jessica Alba ra lại trên xe, họ không hề hay biết gì, nên cũng không bị đảo lộn đồng hồ sinh học.
Địa điểm hạ cánh lần này của Giang Bình An không chọn ở thủ đô của Niger mà là ở vùng tiếp giáp với hoang mạc Sahara, nơi sẽ bắt đầu khởi động dự án 1 triệu km² trồng Dù Bạch Kim.
Sự xuất hiện này là hoàn toàn lặng lẽ im lìm, rất khác với khi Giang Bình An xuất hiện ở thủ đô Yangon của Myanmar một cách thân thiện bình dân. Hoặc khi xuất hiện ở California theo phong cách siêu sao, giật gân để chiếm sự đồng tình ủng hộ của dân chúng nơi đó.
Giang Bình An mong muốn sự âm thầm xuất hiện ở Niger này sẽ gây ảnh hưởng ít nhất đến người dân Niger, vì theo tư liệu hắn thu được, người dân Niger đa phần theo đạo Hồi giáo, hắn sợ mình mà rêu rao gì đó, sẽ rất dễ phạm vào tối kỵ mà hắn không hay biết.
Thà rằng lui ra nơi giáp hoang mạc này lắp đặt vương cung Thịnh Vượng, vừa tặng Niger vừa làm tổng hành dinh cho Liên Minh Thịnh Vượng, cũng như tổng chỉ huy của dự án 1 triệu km² trồng trọt.
Hoang mạc hoang vu, trên trời muôn vì sao nhấp nháy như thể hàng tỷ cặp mắt đang tò mò nhìn xem Hắc Phi Long đáp xuống hoang mạc để làm gì.
Gió thổi vù vù lạnh lẽo, như thể hoang mạc cất tiếng chào hỏi kẻ sắp thay đổi mọi thứ nơi đây.
(PS: sa mạc ban ngày cực nóng, ban đêm lại cực lạnh)
Cửa xe bật mở, Giang Bình An bước ra khỏi xe và đặt những bước chân đầu tiên xuống hoang mạc nổi tiếng nhất thế giới này.
Hắn nhìn không gian rộng thoáng xung quanh, giang hai tay ra, hít sâu một hơi và thốt lên một câu chào sân đầy khí phách:
- Sahara, ta đã đến đây! Ngươi đã sẵn sàng để thay đổi chưa?
Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.
Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.
Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.
Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.
Tất cả chỉ có tại