Đại Náo Từ 1960

Chương 10: Thẳng thắn




Cả hai mỹ nữ đều đứng phắt lên, trợn trừng nhìn Giang Bình An và đồng thanh la lên:

- Cái gì?

Giang Bình Ăn giải thích:

- Chuyện Hoài Như không thể tuyên dương, không thể cưới hỏi linh đình nhưng thà mất lòng trước đặng lòng sau. Ta muốn thẳng thắn xin phép hai gia đình cùng một lúc để được cưới hai nàng. Tuy rằng có khó xử nhưng gặp sự biến thì phải tòng quyền, ta tin cả hai bên gia đình sẽ thông cảm cho ba chúng ta. Ta hứa khi được đồng ý cưới hai nàng, ta sẽ chăm lo đầy đủ cho cả hai gia đình, để mọi người được ăn no mặc ấm.

Bốn chữ ăn no mặc ấm như tiếng trời tuyệt diệu, vang lên ngân nga trong đầu hai chị em họ, nó quá đơn giản nhưng lại cực kỳ quan trọng trong thời buổi hiện tại. Lấy tính cách của Giang Bình An một lời hứa một gói vàng, chàng đã mở miệng thì chắc chắn sẽ làm được.

Nước mắt vui sướng đã rớt trên gò má của hai chị em, hai người đều thầm cảm ơn ông trời đã cho mình gặp được tình lang vừa giỏi giang giàu có lại rất phóng khoáng giúp đỡ gia đình bên vợ.

Nhưng Tần Hoài Như vẫn là một phụ nữ trưởng thành, nàng biết gánh nặng nhà vợ rất lớn nên khuyên nhủ tình lang:

- Chàng có lòng thì quá đáng quý rồi, nhưng gia đình của ta và biểu muội rất đông người, làm sao chàng gánh hết nổi?

- Ha ha ha, hai nàng đều biết ta hiện tại một thân một mình, như vậy gia đình hai nàng cũng là gia đình của ta, ta không lo thì còn lo cho ai nữa.

- Thì chàng để dành để con cháu mình sử dụng.

- Hoài Như, ta biết nàng thông minh lắm, đã đoán biết được ta có nhiều của cải đúng không? Nhưng nàng vẫn xem thường ta rồi, những gì nàng tưởng tượng phải nhân lên cả ngàn cả vạn lần thì mới tạm đúng về ta được.

Tần Hoài Như lại một lần nữa bị Giang Bình An khoe của làm nàng chấn động, Giang Bình An thấy vậy liền tiếp tục tấn công:

- Hồi sáng nàng đã thấy lu gạo đúng không? Nàng có bao giờ thấy gạo ở đâu trắng như tuyết, đều như in như vậy chưa? Ta dám đảm bảo cả cái kinh thành cũng kiếm không ra gạo tốt như thế dù chỉ một cân hay là nửa lạng. Thế mà chồng tương lai của nàng có hẳn một lu đó, mà lu đó chỉ là bên ngoài, ta còn rất nhiều nữa.

Nghe đến đây Tần Hoài Như sợ tình lang nói nhiều quá sẽ không tốt nên nàng liền rên rỉ:

- Thôi đủ rồi, đủ rồi... ta tin chàng rồi. Sau này ta sẽ không cản nữa, tất cả đều làm theo ý của chàng được chưa?

- Khà khà... như vậy mới ngoan đó. Còn Kinh Như, nãy giờ nàng nghĩ kỹ chưa? Ta chuẩn bị mang sính lễ đi hỏi vợ liền đây?

- Sính lễ hỏi vợ? Sao nhanh vậy chàng?

- Hừm, cưới vợ là phải cưới liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ gièm pha. Kinh Như, nàng có muốn gả cho ta không?

- Dạ muốn.

- Không hối hận?

- Cả đời không hối hận.

- Ha ha ha... Giang Bình An ta phải đi đưa sính lễ cưới vợ đây.

...

Giang Bình An nói là đi đưa sính lễ nhưng thật ra hắn không có đi, mà là hai chị em nghe theo lời chỉ dẫn của hắn cầm lễ vật ra đi.

Lễ vật này chỉ là bước dạo đầu nên khá đơn sơ, mỗi nàng chỉ có xách có 20 cân gạo ngon sơ cấp (10kg). Khi chuẩn bị ra cửa thì Tần Hoài Như lại lấy áo khoác lông chồn mới ra mặc để về nhà mẹ đẻ thêm phong cảnh.

Đi kế bên Tần Kinh Như hai mắt sáng rực nhìn không chớp mắt áo khoác mới tinh màu xanh da trời này, nàng ta phụng phịu cả buổi cuối cùng đành hỏi vì quá tò mò:

- Biểu tỷ này, áo khoác của tỷ đẹp và mới quá, tỷ mua ở đâu vậy?

- Hừ, biết tỏng ngay là biểu muội sẽ hỏi ta mà, đây là áo khoác lông chồn Bình An mới tặng cho biểu tỷ hồi sáng này, chàng nói đây là lễ vật ra mắt giữa hai người.

Nghe Tần Hoài Như nói xong, Kinh Như hai lỗ tay liền lùng bùng vì ghen tỵ, nàng không dám nói gì ra mặt nhưng trong lòng thì thầm giận Giang ca ca "Hừ thật là bất công, muội luôn lo lắng chăm sóc cho ca ca mấy năm nay, ca ca có áo khoác lông đẹp như vậy lại không tặng cho ta mà lại tặng cho biểu tỷ mới quen thuộc bữa đầu tiên! Chuyến này nếu ca ca không trả lời thỏa đáng, muội sẽ không để ca ca yên đâu"

Tần Hoài Như với EQ cao vợi, nàng nhìn thấy gương mặt của biểu muội tái mét thì đã hiểu rõ mọi chuyện ngay lập tức, nàng an ủi:

- Biểu muội đừng nghĩ lung tung, ta biết Giang Bình An là một người làm việc rất chu toàn, chắc chắn chàng đã có áo khoác đẹp dành cho muội rồi.

- Hừ, muội không tin. Áo này vừa nhìn thì đã biết là hàng cực phẩm rồi, cả vùng nông thôn này muội chưa từng thấy ai có áo đẹp như này thì làm sao Giang ca ca còn có cái thứ hai để tặng cho muội nữa chứ.

- Vậy muội dám đánh cược với ta không?

- Cược gì nào?

- Thì cược xem Giang ca ca của muội có còn áo khoác lông đẹp như vầy để tặng cho muội nữa hay không. Ta cược là có, còn muội thì sao?

- Dĩ nhiên là không rồi. Nếu muội thắng thì sao, thua thì sao?

- Ai thắng thì về sau này sẽ làm bà chủ nhà, người thua phải nghe lời chịu không?

- Chịu liền, biểu tỷ mà thua là phải nghe lời muội đó nha, ha ha ha... chúng ta phải kích tay vi thệ mới được.

Chát... chát... chát...

...

Một cuộc ước hẹn đơn sơ đã diễn ra giữa hai biểu tỷ muội, nhờ vậy không khí giữa hai chị em đã trở nên thân mật hơn sau thời gian 6-7 năm không gặp mặt, đây chính là sự lợi hại của Tần Hoài Như, EQ cao vợi hầu như giúp nàng rất thuận lợi trong mọi cuộc giao tiếp, chỉ trừ hai người: chồng Giả Đông Húc và mẹ chồng Giả Trương thị.

Cả hai chị em mỗi người vác 20 cân gạo ngon mà không chút nào mỏi mệt, họ nghe theo Giang Bình An bày vẽ nên về nhà của Tần Hoài Như trước.

Cả nhà Tần Hoài Như theo đúng như trong nguyên tác, bếp tàn tro lụi, mọi người từ lớn đến nhỏ đều tập trung trong nhà, nằm im không động đậy, không nói chuyện để tiết kiệm năng lượng chống lại cái đói. Các nhà khác xung quanh cũng giống như vậy, bữa sáng và bữa tối đều nhịn, bữa trưa thì nấu nồi nước to, bỏ vào tí bắp, hoặc khoai lang, khoai tây lỏng bỏng cứu đói, sau đó thì nhịn chịu trận.

Hoài Như về nhà, cả nhà nàng vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Họ giận nàng gả đi thành thị mà bỏ mặc nhà mẹ ruột không đoái hoài giúp đỡ gì cả đã 6-7 năm nay, trong khi đó họ nghe nói nàng ở trong thành thị hưởng phước, ăn sung mặc sướng.

Còn ngạc nhiên là vì trời đã tối mà Hoài Như còn về nhà, thật mau bếp lửa được thêm củi bừng sáng lên, lúc này mọi người mới nhìn rõ hơn một Tần Hoài Như xinh đẹp lung linh trong áo khoác lông chồn màu xanh da trời mới tinh, xuýt chút nữa mọi người đều cho rằng đây là tiên nữ giáng trần chứ không phải là con gái đã gả của nhà họ nữa.

- Dạ thưa cha mẹ, ông bà... con về thăm mọi người đây, con có lỗi vì không về thường xuyên được, nhưng con hứa sau này sẽ khác xưa. Đây là túi gạo 20 cân con gửi trong nhà để tăng thêm lương thực.

Vừa nói Tần Hoài Như vừa bỏ túi gạo xuống và mở bung miệng túi bốc gạo ra cho cả nhà xem. Nàng biết đây là cách tốt nhất để xoa dịu nỗi tức giận của cha mẹ vì có đứa con gái bất hiếu.

Cách làm của Tần Hoài Như vô cùng hiệu quả, cha mẹ của nàng không thể thốt lên một lời trách mắng nào, chỉ là hai ông bà thấy Hoài Như kêu chị em lấy cả một cân gạo đi nấu nồi cháo to thì lật đật cản lại.

- Ơ hay, chúng mày đừng phí của, gạo ngon cực phẩm như thế này phải đổi được tới 7-8 cân lương thực phụ, sẽ cứu đói tốt hơn.

- Hoài Như, mẹ con nói đúng đó, cha cũng tính đổi lấy bắp hay khoai. Nếu gặp nhà giàu may mắn thì có thể đổi gấp 10 lần vì gạo này thật quá trắng, đều tăm tắp.

- Cha mẹ ơi, xin cha mẹ nghe con một lần này, con hứa gia đình mình sẽ tốt hơn, cha mẹ tin con nhé!

Nhìn ánh mắt thương cảm rươm rướm nước mắt của con gái, hai ông bà không đành lòng từ chối, hai ông bà cùng nghĩ trong lòng thôi thì chiều nó một lần, đợi nó đi rồi thì vẫn còn mười mấy cân gạo ngon để đi đổi không muộn.

Vậy là mấy chị em xúm nhau lấy gạo nấu cháo nồi to, thậm chí còn không vo gạo vì sợ trôi mất chất dinh dưỡng.

- Cha mẹ... có người mời cha mẹ đi một chuyến để bàn công việc. Đáng lẽ người ta tới đây nhưng vì có mời thêm người khác nữa nên đành hẹn ở nhà người ta.

- Ai vậy con?

- Dạ là Giang Bình An ở Lương gia thôn, rất gần đây.

- Ồ, Giang Bình An thì cha có biết, một thằng bé giỏi giang. Nhưng nó mời ta làm gì?

- Dạ Bình An mời cả cha và mẹ qua nhà để bàn chuyện quan trọng. Ngoài ra cũng mời cả cha mẹ của biểu muội qua đó, lúc đó Bình An mới cho biết. Gạo này cũng là nhờ Bình An giúp đỡ mới có được. Đây cha mẹ xem nè, biểu muội Kinh Như cũng được giúp một bao gạo ngon để đem về nhà đây.

Cha mẹ của Tần Hoài Như nghe con gái gọi Bình An một cách thân mật quá, vừa tính la mắng chỉnh đốn thì lại nghe 20 cân gạo ngon cực phẩm lại là của người ta giúp đỡ mới có, giờ há miệng mắc quai, đây đâu phải túi gạo thông thường, đây là túi gạo cứu mạng cả gia đình, đặc biệt là ông bà nội lớn tuổi của Tần Hoài Như, họ quá già yếu không thể tiêu hóa nhiều thực phẩm phụ, nay có túi gạo thực phẩm tinh này, may ra ông bà có thể kéo dài qua được mùa đông này thuận lợi.

Đó là chưa kể con dâu vừa sanh em bé, vì thiếu dinh dưỡng nên thiếu sữa nuôi con, khổ sở trăm bề, giờ có túi gạo nếu còn không ra sữa thì vẫn có nước cơm để nuôi em bé...

Suy nghĩ thật nhiều, nét mặt khắc khổ của người cha giãn ra được một chút, ông quyết định đi gặp mặt ân nhân một lần để cảm tạ, còn cái vụ bàn công việc thì ông mù tịt không biết gì cả.

- Vậy cũng được, ta thay đồ đi đây, con và mẹ ở nhà ăn cháo đi.

- Dạ không được cha ơi, Bình An mời cả cha và mẹ, còn có con và Kinh Như nữa.

- Cái gì? Phải có cả mẹ con và hai đứa con nữa sao?





Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.