Đại Nam Tử - Tiểu Nàng Dâu

Chương 71




"Chỉ cần muội gật đầu, chỗ Trọng Sơn mẹ sẽ đi nói." Lý thị nhất quyết không tha nói.

Nghe nàng nói như vậy, Chu Mạch hiểu, mình không biết quan hệ mẹ chồng nàng dâu của Lý thị cùng Tôn Thị đã tốt đến mức có thể chung một phe, nhiệm vụ này cũng phân phối thật tốt, một giải quyết Triệu Trọng Sơn, một giải quyết mình. Tôn Thị làm như vậy nhất định Triệu Trọng Sơn không biết, nhưng rất rõ ràng đại tẩu trước mặt này không giải quyết mình được.

Nhớ lại ngày hôm qua Triệu Trọng Sơn đề cập tới một câu là có người đứng sau lưng làm chuyện xấu, mặc dù chưa phải là thập phần xác nhận có người làm chuyện xấu, nhưng là không có lợi sẽ không làm, Lý thị này nhất định bị người khác mua chuộc rồi, mới niềm nở tới thúc giục mình như vậy.

"Đại tẩu, vẫn là ba chữ kia, không đồng ý!" Chu Mạch rất đoan chính đáp lời nàng.

"Vậy nếu như nhị đệ đồng ý muội có đồng ý không?" Lúc Lý thị vừa mới vào nhà đã cường ngạnh như vậy rồi, thử thăm dò Chu Mạch.

"Vậy trước khi hắn đồng ý cũng phải hỏi ta có đồng ý hay không." Chu Mạch chầm rì rì nói, thấy Lý thị hòa hoãn, mình cũng không cần thiết giương cung bạt kiếm.

Lý thị suy nghĩ cách đơn giản sửa lại những lời này của Chu Mạch, thiết nghĩ chỉ cần lão Nhị đồng ý, Chu Mạch này tuyệt đối không thể từ chối, nghĩ như vậy, nàng vui vẻ, nếu như chuyện thật sự thành, còn có ba lượng bạc đấy.

Lý thị tự cho là rất đúng càng nghĩ càng thấy vui mừng, cảm thấy Chu Mạch không giống như trước làm cho người ta thấy chán ghét, liền ôn hòa an ủi: "Đệ muội, nam nhân a, tam thê tứ thiếp là chuyện thường, đặc biệt là nam nhân có bản lĩnh, có mấy thiếp cũng là chuyện nên làm, muội nhìn Vương viên ngoại, cưới mười một thị thiếp, như vậy mới lộ rõ nhà lớn nghiệp lớn chứ sao."

Thật sự nhịn không được, Chu Mạch cười đáp lại nàng: "Tại sao đại tẩu không làm hiền thê, tìm thiếp cho đại ca?"


Không ngờ Chu Mạch sẽ hỏi mình như vậy, nụ cười trên mặt Lý thị cứng lại, ừ ừ rầm rì trong chốc lát, mới thay một nụ cười mỉa mai, hơn nữa có chút châm chọc khiêu khích: "Đệ muội, không thể nói như vậy, ta đây trưởng tẩu như mẹ, thay nhị đệ tính toán cũng không có gì, đệ muội cũng không thể hẹp hòi như vậy, ra ngoài còn không làm cho người chê cười sao. Hơn nữa nhà chúng ta nghèo nàn, nào có tiền dư để đi mua thị thiếp. Nhị đệ lại không giống, hắn có là tiền."

Chu Mạch lần nữa cảm thán Lý thị thông minh thường ngày chiến đấu nhanh như gió, tốc độ phản ứng cũng nhanh không ít.

"Đại tẩu, con mắt nào của tẩu thấy Trọng Sơn có tiền? Lại nói chúng ta đã sớm phân nhà, cho dù tẩu là đại tẩu, cũng không phải là thê tử của tiểu thúc. Ta còn muốn hỏi đại tẩu một chút, sao tẩu lại vội vã cưới vợ bé cho Trọng Sơn, có phải sau lưng được người nào cấp lợi không?" Những lời này vốn nên hung ác nói, nhưng Chu Mạch không có, nàng cười hì hì hỏi Lý thị, không lắng nghe căn bản không nghe ra âm thanh lạnh lẽo của nàng.

Lúc này, nếu như là người gần như quen thuộc Chu Mạch đã cảm thấy nên rút lui, bởi vì nàng đây là bình minh trước hắc ám, sự yên tĩnh trước cơn bão táp.

Nhưng Lý thị nào có tâm sự đi phân tích tâm lý của Chu Mạch, trước hết nghe Chu Mạch bác bỏ chuyện Triệu Trọng Sơn có tiền, nàng vốn muốn phản bác, nói lần trước trả lại cho mình năm lượng bạc; nhưng phía sau câu hỏi của Chu Mạch khiến cho lòng của nàng lộp bộp một chút, nghĩ thầm chẳng lẽ là nàng nghe được tin đồn gì?

Dù sao cũng là mình đuối lý, bắt người tay ngắn, nghĩ tới chỗ này, trên mặt Lý thị chất đầy nụ cười giả tạo: "Đệ muội, xem muội nói, ta nào có nhận tiền người ta, ta đều là thay muội nghĩ, thấy muội mang thai nhi, sợ muội thường ngày làm việc mệt nhọc."

Nghe lời của nàng, trong lòng Chu Mạch cười lạnh, mới vừa rồi nàng chỉ nói nhận chỗ tốt gì, mà Lý thị lại trực tiếp trả lời mình không có nhận tiền người ta, hiển nhiên nàng đúng là thu tiền của người xấu, hơn nữa không chỉ có Lý thị nhận, nghĩ đến mẹ chồng Tôn thị của mình cũng nhận, hơn nữa còn nhận nhiều hơn so với Lý thị.

Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Chu Mạch rõ ràng hơn, nàng không chuẩn bị nổi giận, diễn trò ai không biết a, nên chầm chậm cùng họ chơi chứ, trong âm thanh cũng lộ ra cảm tạ: "Đại tẩu, chuyện này thật làm phiền tẩu lo lắng, chỉ là nói thật cho tẩu biết, hôm nay trời mới vừa tờ mờ sáng, mẹ có tới đây một chuyến, để cho ta đừng đem chuyện ngày hôm trước hai người tới tìm ta nói để trong lòng, để cho ta cùng Trọng Sơn tự mình quyết định chuyện cưới vợ bé."


Mặc dù còn không biết người đứng sau lưng là ai, nhưng trước mắt phải giải quyết hai con ruồi này, Chu Mạch quyết định trước tiên đánh tan phe cánh của hai người bọn họ, sau đó sẽ tiêu diệt từng bộ phận.

"Sáng sớm hôm nay mẹ qua nhà muội? Tại sao ta không biết?" Lý thị tò mò hỏi.

"Đúng vậy a, chuyện này dù sao chúng ta còn có một bức tường ngăn cách, sáng sớm có thể các người còn đang ngủ, không nghe thấy thôi." Chu Mạch lơ đễnh nói.

"Bà ấy đặc biệt tới vì chuyện này?" Lý thị hỏi tới.

"Không phải, chủ yếu chính là hỏi tại sao hôm qua chúng ta không có ở nhà. Chuyện cưới vợ bé chỉ thuận miệng nói ra một câu." Chu Mạch bình tĩnh trả lời.

Nghe Chu Mạch nói như vậy, Lý thị yên tâm, còn tưởng rằng mẹ chồng thay đổi chủ ý, xem ra mẹ chồng chuẩn bị từ từ khuyên bọn họ, liền thuận mồm hỏi Chu Mạch một câu: "Đúng rồi, đệ muội, tại sao hôm qua các ngươi không có ở nhà?"

Chu Mạch chính là chờ nàng hỏi câu này, mặc dù nói mình luôn luôn làm đúng nguyên tắc làm người không khoe của, nhưng hơi để lộ một góc tiền của, để cho nàng lo nghĩ lòng ngứa ngáy vậy cũng rất tốt, mấu chốt là hôm nay chỉ có như vậy, mình mới có thể ở trước mọi người có quyền lợi nói. Nàng không muốn chuyện gì cũng tìm Triệu Trọng Sơn giúp đỡ giải quyết, quan trọng hơn là chuyện mẹ chồng cùng đại tẩu hai nữ nhân này, thì càng không nên để cho Triệu Trọng Sơn cùng hai nữ nhân bọn họ tranh cãi. Mà thân thể mình bây giờ không thể động tay, cũng không thể nổi giận, biện pháp nàng có thể nghĩ tới chính là chỗ tài sản, trước trấn áp họ.

Dĩ nhiên, Chu Mạch còn có thể chờ, chờ buổi tối Triệu Trọng Sơn quay về hỏi rõ ràng người đứng sau lưng là ai lại từ nguồn gốc trên bắt đầu, nhưng nếu như nàng đoán không lầm, thì lại là người Hồ gia, cho dù là mình hay Triệu Trọng Sơn thật sự đi hỏi, người Hồ gia có thể thừa nhận sao? Đến lúc đó còn không trả đũa, nói mình đổ oan cho bọn họ, người Hồ gia đang kìm nén bực bội, đến lúc đó không tránh được xảy ra một cuộc ác chiến. Với thân thể đã hoài thai của mình mà nói, vẫn là không nên đánh nhau thì tốt hơn. Bây giờ chỉ có trước an bên trong, rồi trừ bên ngoài.


"Hôm qua ba người chúng ta đến trấn trên." Chu Mạch trả lời nàng.

"Hôm qua không có chợ phiên, các người đến trấn trên làm gì?" Lúc này Lý thị cũng có một bộ tinh thần đánh vỡ nồi cát hỏi đến cùng. Tinh thần này của nàng chính là điều Chu Mạch cần bây giờ.

"À, trước khi trở về cùng Trọng Sơn ta đã đặt mua nhà ở trấn trên, Trọng Sơn cũng không đến ở, nên cho người khác thuê, ngày hôm qua vừa đúng lúc đi thu tiền thuê đấy." Âm thanh Chu Mạch tỏ ra bình tĩnh, nhưng cũng mang theo chút vui vẻ.

Lý thị vốn đang không chút để ý nghe nàng nói chuyện vừa nghe nói trước khi Chu Mạch cùng Triệu Trọng Sơn trở lại đã đặt mua nhà, mắt sáng lên, vội vàng hỏi: "Muội lấy tiền từ đâu mà đi đặt mua tòa nhà đó?"

"Mấy tháng trước mẹ ta bán rau mầm, đại tẩu tẩu cũng rõ ràng chứ, ngược lại kiếm được chút tiền, bà có hai đứa con là ta cùng đệ ta, cho ta một nửa, giữ lại một nửa cho đệ ta cưới vợ. Một nửa ta giữ cũng vô dụng, khi đó vừa phân nhà, phòng ốc trấn trên thật không mắc như hiện tại, nên mua một chỗ nhỏ, hiện tại cho người ta thuê mở cửa hàng dầu vừng, mỗi tháng cũng có một lượng bạc tiền mướn." Chu Mạch đáp.

"Bán rau mầm có thể kiếm chút tiền như vậy sao? Sao lại không thấy nhà của tiểu cô tử có động tĩnh gì?" Lý thị nửa tin nửa ngờ hỏi.

"Trong thôn chỉ có mình mẹ ta bán rau mầm, đương nhiên có thể kiếm nhiều hơn chút, lúc tiểu cô tử nhà bọn họ bán mầm rau trên căn bản trong thôn đều có một hai nhà bán rau mầm, đâu thể bán đắt tiền như vậy." Chu Mạch cũng không gấp, từ từ giải thích cho nàng.

Lý thị nghe xong trong miệng lẩm bẩm không biết nói gì, lại hoàn toàn không có sức lực như lúc mới tới, cũng không ngồi yên, chỉ đành phải ôm Lai Phúc đã sớm ngủ đi về, cũng không bảo cho Tiểu Thúy.

Thấy đuổi được Lý thị đi, Chu Mạch tạm thời thở dài một cái, Lý thị thường ngày đánh giá cao nhất là những người có tiền, cảm thấy người ta đều khoác một thân tiền, hôm nay biết được thì ra đệ muội mà mình rất khinh thường cũng là người có tiền, làm sao nàng chịu được đả kích, về nhà mình chữa vết thương.

Chu Mạch biết sáng hôm nay Lý thị không có thời gian đến Lão Viện thương lượng với Tôn thị để đối phó chuyện của mình, hôm nay còn chưa đủ để nàng hiểu được đâu.


Nhìn sắc trời đã gần trưa, bình thường Triệu Trọng Sơn chỉ cần vào núi săn thú đều là lúc ăn cơm tối mới trở về, cơm trưa cũng không gấp, lúc này mẹ chồng Tôn Thị thì ở nhà nấu cơm, còn cha chồng Triệu Đại Ngưu thì xách ghế đẩu về nhà chờ ăn cơm. Chu Mạch vào trong phòng nói với Đông Nhi cùng Tiểu Thúy một tiếng rồi đứng dậy đến Lão Viện.

Sở dĩ chọn lúc Triệu Đại Ngưu ở nhà mới đi tìm Tôn Thị, là bởi vì Chu Mạch hết sức chắc chắn chuyện Tôn Thị ép Triệu Trọng Sơn cùng mình đồng ý cưới vợ bé là gạt cha chồng, mà nhìn cả thôn, cũng chỉ có cha chồng Triệu Đại Ngưu mới có thể trị được mẹ chồng.

Chu Mạch còn thuận tay cầm vài thước tơ lụa thượng hạng do Tào phu nhân tặng, nói để Chu Mạch làm vài bộ quần áo cho Triệu Trọng Sơn, bây giờ xem ra đã có công dụng.

Đến Lão Viện, quả nhiên như Chu Mạch phỏng đoán, Tôn Thị đang ngồi ở trước lò nhóm lửa, mà một mình cha chồng ngồi trên giường gạch trong phòng vừa rút ra điếu thuốc vừa cùng Triệu Hà thúc chơi cờ.

Tôn Thị biết nàng mang thai, cũng không coi nàng là nô dịch cho nàng vào phòng bếp nhóm lửa, thật ra thì mới vừa bắt đầu bà nghĩ như vậy, sau đó phản ứng kịp cô con dâu thứ ba đã hoài thai vẫn còn đang nằm trên giường, không thể nào để Chu Mạch cũng mang thai tới nhóm lửa, con thứ hai nếu như mà biết chắc chắn sẽ trách tội mình, nhi tử có tiền đồ nhất vốn cũng không thân với mình, vội vàng để cho Chu Mạch vào nhà đợi, cũng không nói lời khách khí nào.

Chu Mạch trước tiên đem vải vóc cầm trên tay cho Triệu Đại Ngưu, ngoài miệng vẫn không quên nịnh bợ: "Cha, hôm qua ta cùng Trọng Sơn đến trấn trên, thấy khối vải bố không tệ, vừa đúng lúc sắp hết năm nên mua về để mẹ làm cho người bộ đồ mới."

Triệu Đại Ngưu thường ngày tuy là một người nghiêm túc, nhưng hiện tại ông mới vừa thắng Triệu Hà thúc một trận đánh cờ, đang có chút hài lòng, cho nên đối với lòng hiếu thuận của Chu Mạch rất tán thưởng.

Đang nói chuyện, Tôn Thị nhóm lửa tốt từ phòng bếp đi ra, Chu Mạch vừa đúng chận chuẩn bị đi xem Hứa thị, thấy vậy Chu Mạch lại lui về.

Ngay trước mặt hai người đàn ông Triệu gia hít từng hơi ngắn hướng Tôn Thị quỳ xuống gọi một tiếng: "Mẹ! Xin nói cho ta biết ta sai ở đâu khiến người phải nạp thiếp cho Trọng Sơn?" Lúc nói âm thanh đã nghẹn ngào, nước mắt cũng như chuỗi trân châu đứt theo hai gò má chảy xuống.

Tác giả có lời muốn nói: Cẩn thận suy nghĩ một chút, Tôn Thị cũng thật đáng thương, sợ lão công, sợ nhi tử, chỉ có thể khi dễ con dâu.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.