Đại Mộng Chủ

Chương 997: Nhân Chủng đại



"Minh Hồn đại trận, mở." Lúc này, Trấn Nguyên Tử bỗng mở hai mắt ra, trong miệng phát ra một tiếng quát lớn.

 

Lá bùa trước mỗi người nhao nhao thiêu đốt hỏa diễm màu đen nhánh, biến thành tro tàn, chỉ còn lại phù văn màu vàng ngưng tụ không tan, treo giữa không trung.

 

Cùng lúc đó, phù trận dưới chân mỗi người cũng tỏa ra ánh sáng theo, từ đó dâng lên từng cột sáng trùng thiên, bao phủ mỗi người vào trong đó.

 

Ngay sau đó, chỗ mi tâm mấy người có một điểm sáng bắn ra, xuyên qua phù văn màu vàng trước người, bị hào quang màu vàng bao vây lấy đánh vào trán Hoàng Mi.

 

Hoàng Mi lập tức như bị lôi điện đánh trúng, thân thể đột nhiên chấn động, đầu cũng không nhịn được ngửa ra sau.

 

"Ây. . ."

 

Trong cổ gã phát ra một tiếng vang nhỏ, đầu ngửa ra sau lại vô lực rũ xuống trước, giống như mất đi ý thức mê man ngủ. Mà trong không gian thức hải của gã, giờ phút này bảy điểm sáng màu vàng óng tề tụ, hiển hóa ra bảy bóng người, chính là bọn Thẩm Lạc.

 

Chính giữa không gian thức hải, một tăng nhân lông mày vàng khoanh chân ngồi, diện mục giống như đúc Hoàng Mi Tăng, chỉ là thần sắc nhiều hơn mấy phần hung lệ, hai tai không còn rủ xuống vai, phía trên lại mang theo hai vòng tròn, trên thân vẫn như cũ mặc tăng bào, bên ngoài thì phủ lấy một kiện cà sa màu đen sát khí toả ra bốn phía, nhìn nhiều hơn mấy phần tà dị.

 

Thần hồn tiểu nhân của mấy người hiển hoá ra, tay kết pháp quyết, vây quanh thần hồn Hoàng Mi.

 

Hoàng Mi lại không có vẻ gì sợ hãi, ngược lại tùy ý cười nói: "Ha ha, các ngươi dù tiến vào thức hải ta, là có thể khống chế thần hồn của ta sao?"

 

Đám người mắt điếc tai ngơ, động tác trên tay lại không ngừng, đều huy chưởng đánh tới.

 

Chỉ thấy trên tay mỗi người đều có kim quang sáng lên, từng đạo xiềng xích màu vàng từ trong lòng bàn tay mình kéo dài ra, đâm thẳng vào thần hồn Hoàng Mi.

 

Hoàng Mi ngưng thần nhìn lại, phát hiện trên xiềng xích màu vàng kia lít nha lít nhít, vậy mà tất cả đều do từng mai từng mai phù văn thật nhỏ dính liền thành, phía trên tản ra trận trận ba động thần hồn mãnh liệt.

 

Trong mắt của gã hiện lên vẻ ngưng trọng, trong miệng cũng bắt đầu vang lên thanh âm ngâm tụng.

 

Trong thức hải gã, Hoàng Mi dù sao cũng chiếm cứ địa lợi, trong nháy mắt thanh âm ngâm tụng của gã vang lên, lực lượng thần hồn rải rác bốn phía bắt đầu co lại tiến vào thể nội thần hồn gã.

 

Cà sa màu đen trên người thần hồn không gió tự bay, bắt đầu bành trướng lên, trên đó ô quang đại tác, đâm thẳng đến phù văn xiềng xích.

 

"Bang. . ."

 

Một trận thanh âm kim loại giao kích vang lên trong thức hải, bảy đạo xiềng xích màu vàng đều đâm trúng cà sa màu đen, ép ra từng vết lõm sâu, nhưng không thể nhất cử công phá.

 

"Quá cứng . . ."

 

Thẩm Lạc cảm nhận được biến hoá trên cà sa kia, trong lòng không khỏi thầm than, cà sa màu đen này chưa hẳn yếu hơn so với cà sa màu vàng do thần hồn Địa Tạng Vương Bồ Tát biến thành.

 

"Không cần để ý tới, lực lượng thần hồn một mình hắn không bằng được bảy người chúng ta, tiếp tục ngâm tụng Minh Hồn Chú." Lúc này, thanh âm Trấn Nguyên Tử vang lên.

 

Mấy người Thẩm Lạc lập tức tập trung ý chí, bắt đầu tiếp tục ngâm tụng Minh Hồn Chú.

 

Lúc này ngâm tụng, không giống với lúc trước, chính là trực tiếp lấy thần hồn ngâm tụng, tiêu hao đại lượng lực lượng thần hồn, thanh âm mỗi người cũng không lớn, nhưng dung hợp cùng một chỗ tựa như trận trận kinh lôi, nổ vang trong thức hải Hoàng Mi.

 

Thần sắc Hoàng Mi đột biến, lúc này mới minh bạch Minh Hồn Trận này lợi hại.

 

Tiến vào thần hồn gã bất quá là một hạt phân thân của thần hồn mấy người Thẩm Lạc, dưới pháp trận gia trì mới có uy năng như thế, bọn hắn có thể thỏa thích giày vò trong thức hải Hoàng Mi, dù tiêu hao hết lực lượng, vỡ nát ở bên trong cũng không sao.

 

Nhưng thức hải gã chưa hẳn chịu đựng được giày vò như vậy, một khi thức hải vỡ nát, thần hồn không chỗ nương tựa, vậy không khác gì lơ lửng ở ngoài thân, ngày ngày bị cương phong càn quét, sớm muộn cũng tiêu tán.

 

Mà một khi thức hải sụp đổ, những người này khẳng định cũng sẽ không cho thần hồn gã cơ hội đào tẩu, đến lúc đó căn bản không có khả năng ngăn cản Minh Hồn Chú khống chế.

 

"Các ngươi đã nhất định phải cá chết lưới rách, vậy đừng ai nghĩ lấy được phần tốt." Thần hồn Hoàng Mi quát lớn một tiếng.

 

Cà sa màu đen ngoài thân gã bỗng nhiên co vào, bao chặt lấy thần hồn, dẫn tới bảy đạo xiềng xích màu vàng nhao nhao đâm tới, thần hồn gã lại trực tiếp đứng dậy, lăng không xoay tròn một cái, quấn quanh tất cả xiềng xích ở trên thân.

 

Xiềng xích bị quấn quanh lôi kéo, thần hồn mấy người Thẩm Lạc cũng lập tức bị kéo rút ngắn, tới gần thần hồn Hoàng Mi.

 

"Không tốt, hắn muốn tự bạo thần hồn." Ngưu Ma Vương hét lớn một tiếng.

 

Thần hồn tu sĩ Thái Ất hậu kỳ cường đại, không kém gì nhục thân, một khi tự bạo sụp đổ, uy lực cường đại không thể tưởng tượng, cho nên trước khi bắt đầu bày trận vận chuyển, Trấn Nguyên Tử đã di chuyển tất cả mọi người ngoại trừ bảy người bọn họ ra xa.

 

"Mơ tưởng."

 

Chỉ nghe phân thân thần hồn Trấn Nguyên Tử hét lớn một tiếng, bỗng nhiên vượt qua đám người, tay vung lên, bàn tay to lớn hoá thành chỉ, ép xuống phía thần hồn Hoàng Mi.

 

Trong lòng bàn tay lão, quang mang hai màu trắng đen tụ tập, ngưng tụ thành một đồ án Thái Cực Song Ngư, thăm thẳm xoay tròn rơi xuống.

 

Hoàng Mi thấy thế, ánh mắt ngưng tụ, trên thân bộc phát ra khí tức, đột nhiên tản ra.

 

"Ngươi bị lừa rồi." Khóe miệng gã nhếch một cái, mỉa mai cười nói.

 

Tiếng nói ngừng lại, bên hông thần hồn của gã bay ra một cái túi màu vàng, "Phần phật" miệng túi trương ra, bao trùm đến phía Trấn Nguyên Tử phi thân rơi xuống, đúng là trực tiếp chứa lão vào trong túi.

 

"Nhân Chủng Đại?" Dương Tiễn thấy thế, kinh ngạc nói.

 

"Bảo vật này không phải đã huỷ theo phật Di Lặc chiến tử sao?" Na Tra cũng cả kinh nói.

 

Thẩm Lạc lần đầu tiên nhìn thấy thần hồn có thể dùng pháp bảo, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc.

 

Pháp trận bảy người, thiếu đi chủ trận Trấn Nguyên Tử, lập tức uy năng đại giảm, lúc này Hoàng Mi không những không lùi bước, ngược lại một tay nắm lấy sợi xích của Dương Tiễn kéo mạnh một cái.

 

Thân hình phân thân thần hồn Dương Tiễn bất ổn, lập tức bị kéo bay lên, thẳng đến chỗ Hoàng Mi.

 

Lúc tới gần, gã tung một cước ra, đúng là trực tiếp đạp Dương Tiễn bay ngược ra sau, sợi xích màu vàng trong lòng bàn tay gã cũng lập tức đứt đoạn ra.

 

Bên ngoài không gian thức hải, Dương Tiễn và Trấn Nguyên Tử tuần tự tỉnh lại, cột sáng ngoài thân mình cũng đã biến mất, thần sắc trên mặt đều không dễ coi.

 

"Đại Tiên, hiện tại nên làm thế nào?" Dương Tiễn nhất thời cũng mất đầu mối.

 

"Không ngờ Nhân Chủng Đại lại còn trên người hắn, chủ quan. . . Đại trận cùng một chỗ thì không có cách nào nửa đường cải biến, chỉ có thể chờ đợi bọn hắn cũng thất bại rời khỏi, sau đó lại thử tiếp." Trấn Nguyên Tử nói.

 

"Lần tiếp theo có chắc chắn hay không? Mặc dù chỉ là phân thân thần hồn, thế nhưng chịu không được hao tổn như thế . . ." Dương Tiễn hỏi.

 

"Biết hắn có Nhân Chủng Đại, lần tiếp theo, ta sẽ đề phòng chút, chỉ là không biết hắn còn chuẩn bị gì phía sau không?" Trấn Nguyên Tử cũng không xác định, nói.

 

Liên quan tới thần hồn, Ngũ Trang quan lão hoàn toàn không am hiểu, Minh Hồn Trận này cũng là năm đó trao đổi cùng Địa Tạng Vương Bồ Tát, hai người ngày xưa cũng coi là hảo hữu lâu năm.

 

Trong khi hai người nói chuyện, chỉ thấy một đạo độn quang bay tới, thân ảnh Ma La Na rơi xuống.

 

"Trấn Nguyên Đại Tiên, Cửu Minh đang dẫn người đánh tới." Gã còn chưa đứng vững, vội vàng hô.

 

"Cái gì?" Trấn Nguyên Tử đột nhiên đứng dậy.

 

"Hẳn là Hoàng Mi thấy mình bại lộ, âm thầm phát tin tức cho Cửu Minh, bọn hắn giờ phút này đã tấn công đến. Tên kia không biết dùng biện pháp gì, đưa tới vô số âm hồn quỷ vật, chúng ta bố trí mấy tầng cấm chế ở phía trên, chỉ sợ ngăn cản không được lâu." Ma La Na lo lắng nói.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.