Đại Mộng Chủ

Chương 534: Phá trận



Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Thẩm Lạc!" Tạ Vũ Hân chau mày.

"Không cần để ý đến ta, mau mau phá trận." Trán Thẩm Lạc đầy mồ hôi, khóe miệng có vết máu chảy ra, cắn răng kêu lên.

Tạ Vũ Hân nhấn Vô Ảnh Ngọc lên trên màn sáng kết giới kia, pháp lực còn thừa cũng đầu nhập vào trong đó.

Trên Vô Ảnh Ngọc địa phóng quang mang, tản mát ra từng tầng từng tầng quang mang như sóng nước, chiếu rọi trên màn sáng kết giới kia. Lập tức bên trên tán phát ra tia sáng màu vàng giao thoa cùng nhau, tạo thành một mảnh quang mang mơ hồ.

Tạ Vũ Hân nâng lên một tay đưa vào khu vực này, bàn tay trực tiếp xuyên qua, tiến vào trong kết giới.

Trong mắt nàng hiện lên vẻ vui mừng, toàn bộ thân thể nhảy lên phía trước, xuyên qua màn sáng, nhảy vào trong hố to kia.

Thấy cảnh này, Huyền Kiêu lập tức nổi giận không gì sánh được, chợt quát một tiếng về phía Thẩm Lạc:

"Cút ngay!"

Gã vừa nói xong, sát khí trong toàn thân áo bào tung hoành, trào ra ngoài.

Khí tức trên thân gã bắt đầu nhanh chóng biến hóa, trên thân truyền ra sóng pháp lực từ Xuất Khiếu sơ kỳ dần dần tới gần Xuất Khiếu trung kỳ.

Cùng lúc đó, thân hình gã nhanh chóng cất cao, khuôn mặt cũng nhanh chóng vặn vẹo, chỉ chốc lát sau đã biến thành cự nhân cao gần ba trượng, dung mạo dữ tợn xấu xí, nhìn rất giống Quỷ Vương.

Chỉ thấy gã vung tay lên, trên bàn tay khổng lồ bắn ra năm đạo hắc quang, như năm chuôi liêm đao sắc bén không gì sánh được, chém nghiêng xuống Thẩm Lạc, nương theo là một cỗ kình phong cường đại không gì sánh được.

"Sang sảng" một tiếng duệ minh!

Mặc Giáp Thuẫn bị cự lực này quét trúng, văng khỏi tay Thẩm Lạc, rơi ở một bên.

Ngay sau đó, năm ngón tay Huyền Kiêu khép lại, trong lòng bàn tay gã bắn ra một đạo hàn quang, đâm thẳng tới ngực bụng Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc không có tấm chắn che chở, chỉ có thể toàn lực thi triển Tà Nguyệt Bộ, né tránh qua một bên.

Nhưng mà, ánh trăng dưới chân hắn vừa mới sáng lên, trong nháy mắt đã dập tắt.

Trên mặt đất chẳng biết lúc nào, vậy mà đã bị một tầng sát khí màu đen bao phủ, trên hai chân của hắn tức thì bị hai vòng xoáy hắc vụ quấn quanh, căn bản không thể động đậy.

Thẩm Lạc chau mày, đột nhiên vỗ túi càn khôn bên hông, Quỷ Tướng ẩn thân trong đó lóe lên nhảy ra, tay cầm hai thanh trường đao, tả hữu đón đỡ đạo hàn quang kia.

Thẩm Lạc thì toàn lực thôi động túi càn khôn, bắt đầu thu nạp âm sát khí quấn quanh trên chân mình.

Nhưng mà, âm sát khí trên đùi hắn lại tương liên với trên mặt đất, hắn vừa mới hấp thụ, lập tức như tác động đến nhiều cái, trên mặt đất càng có nhiều âm sát khí cuồn cuộn dâng lên, cơ hồ che khuất cả người hắn vào.

Lần này, muốn thoát thân càng tuyệt đối không thể.

Một bên kia, toàn thân Lục Hóa Minh bị một tầng kim quang loá mắt quấn quanh, đang chậm rãi rút trường kiếm từ tim Miêu phu nhân ra, liếc nhìn thấy Thẩm Lạc bên này gặp nguy hiểm, trong lòng khẩn trương.

Tay gã bóp lấy một đạo phù lục màu tím, trong miệng lo lắng nói: "Hi vọng còn kịp..."

Vừa dứt lời, lá bùa đốt cháy, thân ảnh của gã trong nháy mắt biến mất.

Giờ phút này, bàn tay Huyền Kiêu cũng đã rơi xuống, hàn quang trong lòng bàn tay đã chặt đứt trường đao trong tay Quỷ Tướng, đánh xuyên qua nửa người nó, mắt thấy là sẽ đâm vào lồng ngực Thẩm Lạc.

Đúng lúc này, trước người Thẩm Lạc loé sáng kim quang, trong nháy mắt toả ra ánh sáng chói lọi.

Thân ảnh Lục Hóa Minh đột nhiên xuất hiện ở phía trước, tầng kim giáp loá mắt từ tứ chi đến thân thể nhanh chóng sụp đổ, hóa thành điểm điểm vụn vỡ như lá vàng rơi xuống, tiêu tán vô tung.

Chỉ là khối hộ tâm sáng loáng trước ngực vẫn chưa tán loạn, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ngăn trở một kích của Huyền Kiêu.

"Mau!"

Lục Hóa Minh cắn một chút đầu lưỡi phun ra tinh huyết vào trên trường kiếm nơi tay, trong miệng lập tức khẽ quát một tiếng.

Thanh trường kiếm kia lập tức kiếm minh đại tác, như du long rời tay bay ra, một kích đâm xuyên tim Huyền Kiêu.

Ngay sau đó, Thẩm Lạc hơi chậm một hơi, tâm niệm thôi động, Thuần Dương Kiếm Phôi cũng thoát thể bay ra, bắn thẳng đến mi tâm Huyền Kiêu.

Chỉ là kiếm quang đỏ ngầu vừa đến, chỗ mi tâm Huyền Kiêu đột nhiên phân liệt ra, bên trong lộ ra một con mắt khổng lồ đẫm máu, từ đó bắn ra một đạo huyết quang, bao phủ đạo kiếm quang kia, ngăn nó giữa không trung.

"Ầm ầm."

Đúng lúc này, một trận điện quang kịch liệt hiện lên, một bóng người từ phía sau chạy như bay tới, rơi vào đầu vai Huyền Kiêu, hai tay nắm một cây khoan sắt giống như trường mâu, đâm xéo từ bên tai xuống.

Trên cái khoan sắt lấp loé điện quang, trực tiếp quán xuyên đầu lâu Huyền Kiêu, đâm ra mắt dọc mi tâm gã.

Không có huyết quang trói buộc, Thuần Dương Kiếm Phôi của Thẩm Lạc không bị ngăn cản, lập tức chui vào thức hải Huyền Kiêu, đốt cháy thần hồn của gã.

Thân hình Huyền Kiêu rung mạnh, ngã xuống phía sau, thân thể phi tốc thu nhỏ, dần dần khôi phục như thường.

Mắt thấy Huyền Kiêu bỏ mình, Huyết đồng tử kinh hãi tột đỉnh, ánh mắt quét qua một cái, lại phát hiện Miêu phu nhân cũng đã không thấy, trong lòng lập tức sinh thoái ý, quay người đào tẩu.

Chỉ là Xích Thủ chân nhân không định buông tha gã, vội truy sát theo.

Một bên kia, Huyền Kiêu triệu hoán ra Quỷ Vương mặc huyết bào, thân hình cũng hư hóa, dần dần biến mất không thấy gì nữa.

Thân ảnh Đan Dương Tử một lần nữa hiển hiện, cả nửa người đã hoàn toàn trần trụi, trước ngực và sau lưng thình lình hiện lên mười cái mặt người khủng bố, từng mặt thần sắc dữ tợn vặn vẹo, tựa như ác quỷ.

Thân hình của lão vừa hiện, lập tức phi tốc chạy tới, cúi người nằm rạp trên người Huyền Kiêu cẩn thận xem xét.

"Còn tốt, còn tốt, đôi mắt này chưa bị hư." Đan Dương Tử mừng rỡ nói, vừa muốn động thủ móc hai mắt Huyền Kiêu.

Chỉ là vừa định làm, lão lập tức ngừng lại, quay đầu có chút xấu hổ nói:

"Mấy vị đạo hữu, U Minh Quỷ Nhãn này có tác dụng không nhỏ với tu sĩ Quỷ Đạo, đối với chư vị là gân gà, không biết có thể tặng cho tại hạ hay không? Trừ cái đó ra, tất cả thu hoạch nơi này, ta đều có thể từ bỏ, như thế nào?"

"Ta lấy vật này cũng không có tác dụng, bất quá nhục thân hắn có thể đưa ta hay không, một thân âm sát quỷ khí này có tác dụng rất lớn với Quỷ Tướng thuộc hạ ta." Thẩm Lạc đã được tự do, mở miệng nói.

Lục Hóa Minh cùng Cát Thiên Thanh liếc nhau một cái, đồng thời gật đầu nhẹ.

Đan Dương Tử nghe vậy, lập tức đại hỉ, vội vàng lấy ra một thanh móc câu, cùng một cái hộp ngọc, đào lấy hai mắt Huyền Kiêu ra ngoài.

Thẩm Lạc dặn dò Quỷ Tướng đã thụ thương không nhẹ, nó lập tức đi tới bên cạnh Huyền Kiêu, hóa thành một cỗ hắc vụ, thuận theo mũi miệng chảy vào trong cơ thể gã.

Rất nhanh, thân thể Huyền Kiêu vốn gầy còm, bắt đầu nhanh chóng héo rút, cuối cùng biến thành một bãi bụi đất, chỉ còn lại một nhẫn trữ vật màu đen, rơi vào trên mặt đất.

Đan Dương Tử ở bên cạnh thấy cảnh này, trong mắt cũng sáng lên vẻ ngạc nhiên, không khỏi chậc chậc nói:

"Thẩm đạo hữu, Quỷ Tướng này có môn phệ sát thuật tựa hồ không đơn giản à?"

Thẩm Lạc lúc trước cũng không để ý chuyện này, nghe lão nói vậy, mới giật mình phát giác tốc độ Quỷ Tướng thôn phệ âm sát khí hoàn toàn không tầm thường.

"Chủ nhân, không cần ngạc nhiên, thuộc hạ cũng là nhờ ngài lấy Huyền Âm Khai Mạch Quyết dẫn sát, mới có biến hoá như vậy, đều là nhờ phúc phận ngài, mới có cơ duyên biến hoá bực này." Thanh âm Quỷ Tướng rất nhanh vang lên trong đầu hắn.

Đúng lúc này, "Ầm" một tiếng nổ đùng, bỗng nhiên vang lên sau lưng Thẩm Lạc.

Đám người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy trong toà pháp trận kia, một mảnh u lục quỷ hỏa phóng lên tận trời, đúng là trực tiếp nổ tung ra ngoài tầng kết giới màn sáng kia.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.