Đại Lão Chỉ Muốn Nhàn Nhã

Chương 52: Vương Lâm Tìm Đến





Hai hôm sau đó, Lăng gia đang sửa soạn đồ để đi một chuyến đến nhà Hàn Chi bàn chuyện hôn lễ.

Lần này đi có ông nội Lăng và mẹ Lăng đi, mấy nhân vật chính thì không thể vắng mặt được rồi.

Cuối cùng, chỉ có ba Lăng bị bắt ở nhà lo chuyện quân khu và canh nhà.
Ba Lăng cũng chấp nhận số phận của mình.

Từ khi quản lý cái căn cứ này, ông đã biết mình rất khó có cơ hội đi ra ngoài nên ông dẹp cái tâm muốn lang thang của mình lâu rồi.
Chuyến đi này vô cùng thuận lợi, Hàn Chi đã có thai rồi nên mọi chuyện được giải quyết rất nhanh.

Mẹ Lăng ở nhà đã chuẩn bị sẵn hết cho tiệc cưới, nên bàn xong hêt mọi chuyện, tối đó Hàn gia đã có mặt luôn ở Lăng gia để mấy hôm sau có thể làm đám cưới.
Còn một đêm trước khi cưới, Vương Lâm mò tới Lăng gia để gặp Hàn Chi.

Hắn ta báo với Phúc quản gia là bạn của Hàn Chi nhờ ông ấy vào thông báo.
"Thưa cậu ba, ở ngoài, có một thanh niên tên Vương Lâm nói là muốn gặp mợ ba, cậu ta nói cậu ta là bạn của mợ ba."
Vì đã xác nhận quan hệ nên Phúc quản gia sửa miệng lại, gọi Hàn Chi là mợ ba.

Ông cũng biết người này đến không phải là chuyện gì tốt lành, nên trực tiếp thông báo cho Lăng Sâm.

Con mắt nhìn người của ông trước nay tương đối chuẩn.
"Tên điên này lại đánh chủ ý gì nữa đây? Bác Phúc bảo hắn ở phòng khách đợi, con lên hỏi ý Chi Chi xem sao." Lăng Sâm cau mày nói.
Phúc quản gia: "Vâng, thưa cậu."

Trên phòng của Lăng Sâm, Hàn Chi đang nằm trên giường đọc sách, nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, Hàn Chi hơi nhướng người dậy, nhìn thấy là Lăng Sâm cô lại nằm lại tiếp.
Chuyện vợ chồng trước khi cưới không được gặp mặt nhau là chuyện xưa rồi, thời buổi này có thể làm đám cưới đã là không sai rồi, bỏ bớt mấy cái chuyện rườm rà đi, Hàn Chi cũng đỡ phiền.
"Vương Lâm đang đợi dưới nhà, hắn nói có chuyện muốn tìm em.

Mèo con, em nghĩ xem mục đích của hắn ta đến đây là để làm gì?" Lăng Sâm vừa nói vừa nghiến răng keng két.
"Em không biết nữa.

Để em xuống dưới coi sao.

Em cũng muốn biết hắn ta muốn nói cái gì." Hàn Chi cũng không hiểu được Vương Lâm giờ này nghĩ cái gì.
"Mèo con, anh muốn xuống với em." Lăng Sâm ôm Hàn Chi buồn buồn nói.
"Anh ở lầu một ngồi tạm đi, phóng tinh thần lực xuống xem.

Anh đi xuống thì hắn dám nói cái gì chứ.

Yên tâm, em không ngồi gần hắn ta đâu." Hàn Chi hôn lên môi Lăng Sâm một cái, rồi xoa xoa đầu Lăng Sâm an ủi.
"Được, có chuyện hô một tiếng anh phóng xuống liền."
"Anh nghĩ em yếu đuối vậy hả." Hàn Chi trợn mắt nhìn Lăng Sâm rồi bước xuống lầu.
Ngồi ở phòng khách Lăng gia, Vương Lâm nhìn ngó xung quanh, hoàn cảnh sống ở nơi này thật tốt.

Hèn chi, con nhỏ Hàn Chi kia bám lấy Lăng thiếu không buông.

Ngồi được một lúc, hắn thấy được Hàn Chi xuống lầu, nét mặt nhanh chóng điều chỉnh lại cho thỏa đáng, nhưng trong lòng thì đang gào thét.
"Con ả này ăn sung mặc sướng ở đây, thế mà không nghĩ cho ông đây ở ngoài chịu đói chịu khổ."
"Anh đến tìm tôi?" Hàn Chi ngồi xuống đối diện với Vương Lâm hỏi.
Hắn nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai hết hắn mới bắt đầu nói.
"Hàn Chi, nơi này thật tốt.

Anh biết em còn rất thương anh, nếu không thì sao em để cho Lăng thiếu cho anh vào nhà ở nhờ khi ở thành phố H." Vương Lâm chắc chắn nói.
"Anh có phải hiểu lầm gì rồi không? Tôi.."
Chưa đợi Hàn Chi nói gì hắn đã cắt ngang.
"Anh biết em không tiện nói ra ở đây.

Không sao hết, anh chỉ cần biết em còn thương anh là anh vui rồi.

Cũng tại con nhỏ Đào Cẩm Hinh nói xấu em, nên mới làm anh hiểu lầm em."
"Tôi thật không hiểu được, anh lấy tự tin ở đâu ra àm nói tôi còn thích anh.

Tôi cũng không quan tâm anh có ở với ai đi nữa.


Chuyện của anh không liên quan đến tôi." Hàn Chi nhăn mặt nói.
"Vậy anh nói thẳng, anh muốn vào quân đội của Lăng gia, em nhất định có cách giúp anh." Vương Lâm tỏ vẻ đương nhiên nói.
Hàn Chi cảm thấy tên này thật buồn cười, hắn ta nghĩ hắn ta là cái thá gì vậy hả.
"Anh nghĩ anh là ai mà tôi phải giúp anh?"
"Nếu em không giúp anh, anh sẽ nói với Lăng thiếu chuyện em từng qua đêm với một ông chủ bụng phệ, có tiền.

Lăng thiếu là người có bệnh sách sẽ, hắn sẽ không chấp nhận chuyện này được đâu." Vương Lâm hất cằm, hung dữ nói với Hàn Chi.
Hàn Chi nghe thấy Vương Lâm nói đến đó, thì nhớ lại chuyện Đào Cẩm Hinh nói với Lăng Sâm khi ở thành phố H, cô mém tí cười ra miệng.
Hàn Chi còn nghe được tiếng nghiến răng của Lăng Sâm ở tầng trên.
"Anh nghĩ tôi sẽ sợ sao? Anh lấy tự tin ở đâu ra vậy?" Hàn Chi hỏi lại Vương Lâm.
"Không phải từ trước đến giờ em rất thích anh sao.

Anh biết em còn giận anh nên mới nói vậy.

Anh đã chia tay với Đào Cẩm Hinh rồi.

Chi Chi, anh cũng rất thích em, nếu anh không có quyền thế gì sau này sao giành lại em được.

Giờ em giúp anh, anh sẽ cố gắng để có thể vượt qua Lăng Sâm.

Đến lúc đó, hai ta lại được bên nhau rồi." Vương Lâm cười nói, trong đầu hắn còn đang mơ màng nghĩ về tương lai huy hoàng.
"Tôi cũng phải công nhận mức độ vô sỉ của anh cao thật đó.

Tôi sẽ không giúp anh cái gì cả.

Với lại, xin lỗi, tôi cũng không thích anh, từ trước đến nay đều không thích.


Anh có thể đi trước khi tôi nổi giận." Hàn Chi lạnh mặt nói.
"Cô không sợ chuyện dơ bẩn của mình bị Lăng thiếu biết được hay sao? Cô đừng nên ép tôi." Vương Lâm uy hiếp nói.
"Không ai có thể ép vợ tôi làm điều cô ấy không thích, kể cả tôi." Lăng Sâm nhịn không được bước xuống lầu, nói.
"Anh..

Anh..

Anh không biết lúc trước cô ta đã bị vấy bẩn hay sao? Tôi còn đi một chuyến vào khách sạn để tìm cô ta.

Cô ta đã ngủ với đàn ông khác trước anh, như vậy anh còn muốn cô ta hay sao?" Vương Lâm hoảng quá nên nói luôn.
"Anh với cô ả Đào gì gì đó giống nhau thật đó.

Người nào cũng nói với tôi như vậy."
"Anh không thấy Hàn Chi rất dơ bẩn sao?"
Vương Lâm đã cầu cận không được, hắn quyết định muốn hủy Hàn Chi.

Vì cái gì một con đàn bà ngu ngốc như cô ta có thể sống tốt hơn hắn.

Đồ hắn không cần thì người khác cũng không thể coi trọng.
"Có thể anh không biết, nhưng người đàn ông mà anh nói đó, chính là tôi." Lăng Sâm hờ hững đi lại ôm Hàn Chi vào lòng, nói.
"Cái gì? Sao có thể?" Vương Lâm không tin được những gì hắn mới nghe.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.