Biểu hiện của tiểu Hồ Ly làm đám người nhất thời ngẩn ra, còn mẹ nó chứ, cái này đến cùng là cái gì, con Xích Diễm Linh Hồ này đến cùng là sợ hãi thật hay đầu óc có vấn đề.
Nhưng mà cũng không phải, đường đường là một Linh Thú, từ khi sinh ra đã biết hấp thu thiên địa linh khí tu luyện, thông minh không khác gì nhân loại, mà lại đã tu luyện đột phá đến Hóa Thần Kỳ, nếu như đầu có bệnh thì sao mà tu luyện được tới trình độ này.
-Này, tiểu Hồ ly ngươi đang nói cái gì đó, ai nói chúng ta muốn ăn ngươi, chúng ta đều là người tốt, thấy ngươi xinh đẹp dễ thương nên vuốt ve một tý thôi.
Trần Phong cùng chúng nữ ánh mắt đều lộ ra ý cười, nhìn bộ dáng tiểu Hồ Ly biểu lộ sợ hãi nước mắt rơi như mưa ,không nghĩ tới con tiểu Hồ này nhát chết mà đáng yêu đến vậy.
-Các vị đại nhân, cầu mong tha cho ta một mạng, ta còn phải tu luyện lên cao để đi gặp mẫu thân, mong các vị thương xót cho tấm thân này.
Tiểu Hồ Ly nước mắt vẫn không ngừng rơi, cất lên một giọng thiếu nữ có hơi ngây thơ mà cầu xin tha thứ, Linh Thú có cảm ứng đối với nguy hiểm rất cao, nó thấy những người trước mặt này ai cũng có thể dễ dàng đem nó làm thịt, chỉ có cách duy nhất là cầu xin.
Đặc biết là Trần Phong, nó cảm nhận được trên người Trần Phong có oán khí rất nặng, bởi vì trước đó hắn kéo theo vào trăm người cùng Độ Kiếp, những người chết đi ai cũng tồn tại oán niệm lưu lại trên người hắn, trong lúc nhất thời chưa tiêu tan.
Cả đám người nhìn nhau, xem ra tiểu Hồ Ly này chưa từng tiếp xúc với ai, chả trách biểu lộ sợ hãi người lạ như vậy, nó ở đây chỉ một mình tu luyện chờ ngày đi gặp lại mẫu thân của mình.
Thấy vậy, chúng nữ nội tâm dâng lên một tia mẫu tính, Mộc Tinh Linh dịu dàng đi tới trước, bế tiểu Hồ thân hình vẫn còn run run rẩy rẩy lên, hỏi.
-Ngươi rất đáng yêu, chúng ta sẽ không làm gì ngươi đâu, nói cho tỷ tỷ nghe tại sao ngươi lại sợ hãi chúng ta như vậy.?
Cảm nhận khí tức của Sinh Mệnh Chi Thể trên người Mộc Tinh Linh, tâm tình của tiểu Hồ Ly lắng xuống, kềm nén nỗi bất an trong lòng, ngước đôi mắt nâu đen đẫm lệ của mình, nức nở nói.
-Hồi nhỏ ta nghe mẫu thân nói nhân loại là động vật cực kỳ tà ác, bọn họ chuyên đi giết Yêu Thú hoặc Linh Thú chúng ta lấy nội đan tu để tu luyện hoặc đem bán, còn xác thì họ đem đi làm thức ăn, còn có những người có Hồn Lực cao cường liền ép ra Linh Hồn bổn nguyên của chúng ta, từ đó khống chế chúng ta làm chiến thú.
-Thú tộc chúng ta trên phương diện về Linh Hồn cực kỳ kém cỏi, chỉ có nhục thân là mạnh mẽ, nên mẫu thân dặn không được tiếp xúc với nhân loại, mà các ngươi lại là nhân loại, mà ai cũng có thể tùy ý không chế hoặc đem ta làm thịt.
Cả đám nhất thời hiểu ra, tiểu Hồ Ly nói hoàn toàn đúng sự thật, đây là một thế giới nhân loại chiếm chủ đạo, Yêu Thú hay Linh Thú yêu kém chỉ là tài nguyên cho nhân loại mà thôi, chả trách khi nó gặp mọi người liên biểu lộ sợ hãi đến cực điểm, liên tục cầu xin tha thứ.
-Mẫu thân ngươi nói đúng, nhưng tùy thuộc từng người, riêng chúng ta sẽ không hại ngươi, ngược lại còn yêu thương ngươi nữa, ngươi đáng yêu như vậy ai nỡ làm hại chứ!.
Mộc Tinh Linh ôn nhu mĩm cười như trăm hoa đua nở, một luồng hơi thở của tự nhiên không pha tạp bất cứ thứ gì làm tâm linh ai cũng đều trong sáng, loại bỏ tất cả tà ác trên thế gian.
Xích Diễm Linh Hồ sau khi được Tinh Linh Nữ vương trấn an liền tin sái cổ không chút nghi ngờ, nước mắt cũng ngừng rơi xuống, liếc mắt đánh giá mọi người một vòng, xem xét quả thật không ai có ý hại nó.
Ánh mắt dò xét tất cả chúng nữ, cuối cùng dừng lại trên người Trần Phong hồi lâu, trong mắt vẫn còn chớp động tia cảnh giác cùng kiên dè.
-Ngươi đã tiến giai Hóa Thần, thì có thể hóa hình, tại sao vẫn giữ bộ dáng này!
Trần Phong nghi hoặc hỏi, hắn muốn chứng kiến một Linh Thú hóa hình là như thế nào a.
-Hóa Thần? ý ngươi nói là Ngũ Cấp Linh Thú sao, ta vừa tiến giai chưa kịp thích ứng, nhưng không biết biến thành bộ dáng ra sao!
Tiểu Hồ Ly chớp chớp đôi mắt, nhìn một lượt chúng nữ xem khi mình hóa hình sẽ ra cái dạng gì.
-Há miệng, ăn nó đi!
Trần Phong nhìn bộ dáng nó, từ trong Cửu U Long Giới lấy ra cây Hóa Hình Thảo lúc mà trước mở hộp quà tân thủ đạt được, vốn là để cho Hiên Viên Bạch Long, ai ngờ nàng đánh bậy đánh bạ trong Bí Cảnh ăn vào một cây, nên hiện tại hắn còn dư, thuận tiện cho con tiểu Hồ này.
Một cây cỏ cao chừng 20cm, toàn thân phát ra lục quan nhàn nhạt, nhìn vào là biết bảo bối không tầm thường, mà đồ của Hệ Thống làm sao tầm thường được.
-Ăn đi, sẽ không có việc gì!
Xích Diễm Linh Hồ vẫn còn sợ hãi với Trần Phong, nhưng được Mộc Tinh Linh trấn ăn, liền giơ lên hai móng vuốt kẹp lấy Hóa Hình Thảo, há ra cái miệng đỏ hồng bắt đầu nhai rồi nuốt xuống.
Nhanh chóng cơ thể tiểu Hồ Ly phát sinh biến hóa, một đạo bạch quang sáng chói bao trùm lấy nó, Mộc Tinh Linh liền thả tiểu Hồ xuống, cơ thể nhỏ nhắn có thể ôm gọn vào lòng lập tức biến lớn, đạo bạch quang bao phủ cả người nó cũng dần dần lan rộng, dùng mắt thường có thể thấy rõ bên trong có một bóng người đang từ từ đứng thẳng.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào đạo bạch quang không chớp mắt, mọi người lần đầu thấy một Linh Thú hóa thành nhân hình, ai cũng đều háo hức không muốn bỏ qua cơ hội lần này.
Chỉ có tứ nữ Tiêu Ngọc Sương , Diệp Chỉ Hân , Trần Mộng Kỳ cùng Cổ Cẩn Huyên lúc trước đều thấy Hiên Viên Bạch Long biến hóa thành Tiểu Bạch nên không có chăm chú lắm thôi.
Đạo bạch quang kia cũng dần thu liễm, lộ ra bên trong một người thiếu nữ, cảm đám đều trợn mắt cứng lưỡi, tròng mắt đều thẳng, hai con ngươi đều như muốn lòi ra khỏi hốc mắt.
Trong nhất thời Trần Phong cảm giác như đầu mình bị đánh vào thật mạnh, chỉ còn một mảnh trống rỗng, không còn ý nghĩ gì khác.
Bạch quang biến mất, hiện ra một thiên nữ tuyệt thế, trong các nữ nhân của Trần Phong hiện tại thì Nhan Như Ngọc sau khi cùng hắn ân ái thì có nhan sắc bậc nhất trong đám.
Tiếp đến là các nàng Mộc Tinh Linh, Diệp Chỉ Hân, Hạ Ức Mộng các loại, nhưng so với thiếu nữ kia cũng ảm đạm một phần.
Thiếu nữ này có một khuôn mặt trứng ngỗng đáng yêu, mi mục như họa, giữa trán là một hình xăm hỏa diễm yêu mị, cái mũi nhỏ nhắn cao thẳng, cái miệng anh đào hé mở, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, càng tăng thêm sức dụ hoặc.
Vóc người ma quỷ ngạo nhân liền hiển hiện rõ, hai quả cầu tuyết trắng điểm tô hai đóa hoa đỏ tươi, vòng éo mảnh khảnh một vòng tay có thể ôm trọn, cái mông nhỏ nhắn cao cao nhếch lên , phác họa ra từng đường cong hoàn mỹ.
Nàng toàn thân trần trụi, làm da trắng sáng mịn màng như bạch ngọc, một mái tóc dài đen bóng xõa trên vai ngọc nõn nà như ngà voi, xương quai xanh tinh xảo tỏa ra gợi cảm chí mạng, bộ ngực hơi lồi lên hút lấy người ta, tất cả kết hợp lại tạo để trong đầu người ta hiện lên ba chữ "Hồ Ly Tinh"
-Đại sắc lang, không được nhìn.
Trần Phong tiếp tục dò xét xuống hai chân của thiếu nữ thì bị chúng nữ lấy tay bịt mắt lại, hắn trong lòng thở dài thầm hô đáng tiếc, cảnh đẹp như vậy đâu phải muốn thấy là có, nhưng làm sao làm khó được hắn, Hồn Lực tuôn trào ra bắt đầu dò xét, nhưng làm hắn muốn hộc máu là.
Trong lúc đó Trần Mộng Kỳ cũng đã lấy ra một bộ y phục phủ lên trên người thiếu nữ, Trần Phong xém chút lảo đảo ngã sấp xuống.
Chúng nữ nhìn vào nhan sắc vừa ngây thơ vừa yêu mị của thiếu nữ mà âm thầm cảm thán, quả thật đẹp không gì sánh được, một kết hợp tuyệt vời giữa sự ngây ngô và một vẻ vũ mị câu hồn đoạt phách.
Xích Diễm Linh Hồ biến thành bộ dáng của một thiếu nữ thanh xuân, dần dần mở ra đôi mắt to tròn đáng yêu, rồi giơ tay nhấc chân dò xét cơ thể của mình, rồi lại nhìn chăm chú vào Trần Phong.
-Nhìn ta làm gì, ta rất đẹp trai sao?
Trần Phong được chúng nữ thả ra liền nhìn lại thấy thiếu nữ kia nhìn chằm chằm vào mình, toàn thân cảm giác không được tự nhiên, sắc mặt cũng hơi đỏ lên , vô cùng không thích ứng.
-Không đẹp, mẫu thân nói con đực không ai đáng tin, mà lại không phải thứ gì tốt..nhưng mà..!
Nàng hồi đáp, nhưng trong giọng nói có chút mâu thuẫn.
Trần Phong xém chút sặc nước miếng, hắn là nam nhân a, nào đâu phải thú tộc mà là con đực, mà còn không phải thứ gì tốt, Trần Phong cũng không so đo với một mỹ nữ, tiếp tục hỏi.
-Nhưng mà cái gì?
Thiếu nữ lộ ra bộ dáng hơi ngượng ngừng, hai đầu ngón tay xoay xoay vòng tròn, hít sâu nói.
-Ngươi lúc trước chạm qua đuôi của ta, đuôi của nữ Hồ Tộc là thứ quý nhất trên người không thể tùy tiện chạm, ngươi không nhưng chạm mà còn sờ sờ, vuốt vuốt nữa vì vậy theo Tộc quy, một là giết ngươi, hai là theo ngươi cùng nhau sinh ra hậu đại đời sau của Hồ Tộc.
-Ta không phải đối thủ của ngươi nên chỉ còn cách thứ hai, nhưng mà, mẫu thân còn đang đợi ta , ta không thể theo ngươi.
Thiếu nữ mặt mày cau có nói làm cả đám lại ồ lên kinh ngạc lần hai, chúng nữ đều dùng ánh mắt khinh bỉ lẫn bái phục nhìn xem Trần Phong, lúc nào cũng có mỹ nữ tự dâng tới cửa, mà lúc này không phải mỹ nữ bình thường, mà là như một tiên nữ hạ thế a.
Trần Phong cũng nghẹn họng không thốt ra được lời nào, cái đào hoa khí vận này cũng đủ nghịch thiên a, không tốn chút công sức lại có một thiên tiên mỹ nữ lao vào, dù là một đầu Linh Thú hóa hình, nhưng khi đã hóa hình thì nó không khác gì một nhân loại bình thường cả.
Trần Phong cũng nghĩ lại, nàng có Phiêu Hương Ngọc Thể, cũng là một trong các thể chất Tiên Thiên Chi Thể trong nhiệm vụ của Hệ Thống, xem ra vận mệnh đều có sắp xếp.
-Ngươi tên là gì, mà mẫu thân ngươi đâu, tại sao lại một mình ở nơi này.?
Trần Phong liên tục hỏi ra các vấn đề nghi hoặc, nàng liên tục nhắc tới mẫu thân, chắc có nguyên do nào đó.
Thiếu nữ mở ra đôi môi hồng thắm, cắn cắn ngón tay suy nghĩ như rơi vào hồi ức, bộ dáng của nàng quả thật dụ người tận xương, Trần Phong dù quen cảnh có mỹ nữ bên cạnh cũng xém chút không cầm giữ được, quả thực đúng là Hồ Ly Tinh a.
-Hồi nhỏ ta được mẫu thân gọi là Mị Mị, tên đủ là Hồ Ngọc Mị, hồi ta còn nhỏ hình như là chỉ khoảng 10 tuổi, lúc đó trong tộc xảy ra đại chiến, nhưng lúc đó ta còn quá nhỏ không biết là việc gì, trong lúc ta đang ngủ trong hang, mẫu thân cả người nhuộm đỏ máu tươi chạy vào bế ta lên liền xé rách hư không truyền tống ta đến nơi này.
-Mẫu thân dặn dò ta đủ thứ, nói sẽ quay lại đón ta nhưng gần trăm năm rồi vẫn chưa thấy mẫu thân quay lại, ta nghĩ mẫu thân chắc đã xảy ra chuyện, ta phải có gắn tu luyện để trở lại gặp mẫu thân, nhưng ta thực lực hiện tại chưa đủ không thể trở về.
Hồ Ngọc Mị vừa vói, nước mắt lại lã chã rơi xuống, như muốn moi ra hết nỗi nhớ nhung và ủy khuất trong lòng.
Chúng nữ chỉ nghe kể ngắn gọn, nhưng trong đầu liền suy diễn ra tràng cảnh của Hồ Ngọc Mị từ nhỏ tới lớn, thử nghĩ một con tiểu thú vừa tròn 10 tuổi bị bỏ lại một hòn đảo hoang, rồi phải tự sống một mình tu luyện đến tận bây giờ đã trải qua bao nhiêu cực khổ.
Các nàng lúc 10 tuổi chắc còn đang nằm trong vòng tay phụ mẫu, cái thế giới này thực lực vi tôn, một tiểu hài tầm 10 tuổi rời xa vòng tay phụ mẫu, ra ngoài tự sinh tự diệt thì kết quả không cần nghĩ tới cũng biết.
-Không sao nữa rồi, từ này Ngọc Mị đi theo bọn ta đi, chúng ta sẽ giúp ngươi tìm được mẫu thân, không cho ngươi tiếp tục đau khổ nữa!
Các nàng đều đôi mắt ướt át, ôm lấy Hồ Ngọc Mị vỗ về an ũi, Trần Phong là một đại nam nhân cũng không quen tràng cảnh này, liền cất bước ra ngoài nhìn xem phiến thiên địa mới.
-Thật sao, các ngươi có thể giúp ta tìm lại mẫu thân.?
Hồ Ngọc Mị ánh mắt mong chờ nhìn chúng nữ, mọi người đều mỉm cười gật đầu xác nhận.
-Các ngươi thật tốt, chắc các ngươi mới tới nơi này, để ta dẫn các ngươi đi tham quan, ở đây cũng có rất nhiều nơi xinh đẹp.
Hồ Ngọc Mị nín khóc, lộ ra một nụ cười không thuộc về thế gian, nhảy lên hoan hô kéo chúng nữ đi ra ngoài hang động, nàng vừa mới hóa hình đang vui vẻ, lại được chúng nữ đáp ứng giúp nàng tìm mẫu thân, trong lòng cực kỳ kinh hỉ.
Mấy nữ nhìn xem bộ dáng Hồ Ngọc Mị tung tăng như chim sẻ này trong lòng buồn cười, con Hồ Ly ngốc này cũng quá dễ lừa gạt, nếu như để nàng gặp nhân loại khác chắc chắn bị ăn đến đầu khớp xương cũng không còn.
-