Mục Trần hai tay mò mẫm trên thi thể Huyết Đồ. Hắn cũng không hứng thú với những thứ của tên cướp này, nhưng đồ vật bị cướp của Liễu vực thì lại rất tò mò.
Huyết Đồ đoàn ở Bắc Linh cảnh coi như là thế lực rất có tiếng tăm, mặc dù tiếng tăm đó rất tệ hại. So ra thế lực Huyết Đồ đoàn chỉ kém chín địa vực, nhưng cũng có chiến lực không nhỏ. Ngày thường bọn chúng cướp bóc khắp Bắc Linh cảnh, cũng không mon men phạm đến chín địa vực. Vì bọn chúng hiểu rõ bản thân không phải là đối thủ của bất kì địa vực nào. Thế nhưng lần này lại đắc tội Liễu vực vốn có danh xưng là đệ nhất địa vực Bắc Linh cảnh. Do vậy, Mục Trần rất hiếu kỳ, cuối cùng là cái món đồ gì lại khiến cho Huyết Đồ đoàn phải mạo hiểm đắc tội thế lực lớn nhất Bắc Linh cảnh này.
Hơn nữa hành động của bọn người Liễu vực càng khiến Mục Trần khó hiểu, không nghĩ ra tại sao lại tàn độc huyết tẩy toàn bộ Huyết Đồ đoàn, còn truy đuổi Huyết Đồ ngàn dặm không buông đến tận Bắc Linh Nguyên, vẫn như cũ không chịu bỏ qua.
Hiển nhiên, món đồ bị cướp kia phải rất quan trọng. Mà đồ đạc được Liễu vực coi trọng như vậy, lẽ nào chỉ là vật phẩm bình thường thôi sao?
Trong chín địa vực, Liễu vực có chiến lực mạnh nhất, vẫn luôn hăm he trở thành lão đại. Mấy năm nay dùng đủ loại thủ đoạn uy hiếp các thế lực lớn nhỏ khác, khiến cho thanh thế của họ tại Bắc Linh cảnh càng lúc càng lớn, tỏ ra tư thế của kẻ mạnh nhất Bắc Linh cảnh. Đối với những hành động bành trướng khoe khoang của Liễu vực, những vực chủ khác cũng có tính toán. Trong số đó cũng có cha của Mục Trần, Mục Phong.
Mục Phong trước kia giữ khoảng cách với Liễu vực chủ Liễu Kình Thiên, mấy năm nay hai vực tranh phong cũng xung đột khá nhiều, song phương không ai chịu ai, tuy gặp mặt vẫn cười nói khách sáo, nhưng nếu có cơ hội tuyệt đối sẽ hạ độc thủ với đối phương.
Bởi có quan hệ đó, hơn nữa hai huynh đệ Liễu Mộ Bạch lại thường nhắm vào mình, Mục Trần tự nhiên không có chút hảo cảm với Liễu vực, cái chuyện tốt quậy phá Liễu vực, hắn cũng vui vẻ mà làm.
Mục Trần ý nghĩ chạy loạn, hai tay cũng không chậm đi chút nào. Bất quá mò mẫm trong áo Huyết Đồ cả buổi cũng chẳng thấy cái gì đó đặc biệt, cũng nhíu mày nghĩ, hay là kẻ này giấu đi chỗ khác rồi?
Mục Trần vẫn chưa từ bỏ ý định, lột sạch quần áo Huyết Đồ, cầm lên giũ thật mạnh, cuối cùng một món đồ từ trong quần rơi ra.
Mục Trần lập tức chú ý, một vòng tay màu xám bạc rơi xuống cỏ, lóe ra ngân quang nhàn nhạt.
Mục Trần vội vàng khom người nhặt lấy cái vòng đó, lật qua lật lại xem, nhưng cũng không phát hiện điểm nào đặc biệt, hơi nghi hoặc trầm ngâm, chợt ánh mắt sáng lên:
- Đây, chẳng lẽ là Giới Tử xuyến?
Cái gọi là Giới Tử xuyến, là một loại linh cụ (*) kỳ lạ, được xây dựng từ lực lượng không gian, là một dụng cụ trữ vật quý hiếm. Thứ này khá là đắt đỏ, Mục Trần cũng chỉ mới thấy một người có được là phụ thân hắn, không ngờ Huyết Đồ này cũng có.
(*) chữ của nó là linh khí, nghĩa "linh vũ khí, dụng cụ" nhưng mà dễ nhầm với "thiên địa linh khí" nên đổi tên thế này cho dễ hiểu
Mục Trần ngắm nghía màu bạc Giới Tử xuyến, nghe nói thứ này trên bề mặt nó có thể lưu giữ ấn ký linh lực của chủ nhân nó, nếu người khác sờ mó thì chủ nhân có thể lập tức phát hiện. Bất quá hiện tại Huyết Đồ đã chết, ấn ký linh lực đó có lẽ cũng tiêu tán rồi.
Mục Trần tay cầm Giới Tử xuyến, tâm thần vừa động, linh lực theo lòng bàn tay dũng mãnh tiến vào Giới Tử xuyến, một mảnh không gian xuất hiện trong trí não, đó chính là không gian chứa đựng đồ vật cửa Giới Tử xuyến.
Bên trong đó, Mục Trần không phát hiện ra cái gì đặc biệt, mà linh tinh hầm bà lằng đủ thứ gì cũng có, nhưng không có cái gì có thể gọi là kỳ vật.
- Kẻ này sao chứa toàn rác rưởi, nói thế nào cũng là đoàn trưởng Huyết Đồ đoàn cơ mà.
Mục Trần buồn bực lẩm bẩm, nhưng vẫn kiên nhẫn tìm kiếm.
Tìm kiếm một thôi một hôi, thần sắc Mục Trần khẽ biến, hào quang trong tay lóe ra, một miếng đồng cũ nát xuất hiện trong tay. Khi nãy linh lực của Mục Trần quét qua bên trong Giới Tử xuyến, đủ thứ đồ vật chạm vào linh lực đều có sinh ra phản ứng, chỉ có món này thì khác, không một chút động tĩnh....
Cái vẻ ngoài cực kỳ bình thường, ngược lại khiến cho Mục Trần chú ý.
Mục Trần nhìn chằm chằm miếng đồng cũ nát, trên miếng đồng đầy rẫy những hoa văn khó hiểu, văn lộ phức tạp đến mức hắn nhìn vào cũng hoa mắt.
Mặt kia của miếng đồng cũng có văn lộ, nhưng lại rõ ràng hơn một chút. Nhìn sơ sơ dường như có hình dạng một con chim khổng lồ đang đập cánh bay lên trời, bên dưới con chim khổng lồ đó có đồi núi sông ngòi, như bị cánh chim đó bao phủ.
Cánh phủ thiên địa?
- Đây là linh thú gì?
Mục Trần kinh ngạc, miếng đồng có vẻ mơ hồ, nhưng từ những hoa văn kia khiến hắn cảm thấy một chút kinh sợ khó hiểu, đặc biệt là hoa văn linh thú kia đặc biệt đáng ngạc nhiên, chỉ là một đám hoa văn, tại sao lại khiến cho hắn cảm thấy kinh sợ?
Chẳng lẽ là thiên thú sao?
Mục Trần nhíu chặt chân mày, lật qua lật lại xem kĩ miếng đồng, cũng không hề có kết quả, chỉ có thể lắc đầu. Trực giác cho thấy hắn rất có khả năng đây là món đồ mà Liễu vực đang truy tung Huyết Đồ để tìm lại.
Nhưng thứ này cuối cùng có tác dụng gì, có lẽ phải đem về cho phụ thân xem xét.
Mục Trần nhún vai, định xem lại Giới Tử xuyến lần nữa, thần sắc đột nhiên chuyển biến. Phía đằng xa, tiếng xé gió truyền tới, nghe phương hướng dường như là đến chỗ hắn bên này.
Mục Trần nhanh tay thu miếng đồng vào Giới Tử xuyến, rồi đeo nó lên cổ tay, phủ tay áo rộng xuống che đi, rồi cấp tốc mặt lại quần áo cho Huyết Đồ.
Hắn vừa làm xong đâu đó, không xa đã xuất hiện vài bóng người, chỉ vài phút sau đã tiến đến phiến đất trống trước mặt hắn. Mục Trần nhìn thấy những người đó cũng thở phào nhẹ nhõm, là nhóm người của Mạc sư.
- Mục Trần!
Mạc sư vừa hiện thân, nhìn thấy Mục Trần đang đứng ở kia, gương mặt vốn đang căng thẳng cũng hiện rõ nét vui mừng, thân hình chuyển động xuất hiện bên cạnh hắn
- Ngươi không có việc gì chứ?
Mục Trần cười lắc đầu, tuy sắc mặt có hơi trắng, nhưng trạng thái vẫn còn khá tốt.
- Ta nghe Thiên Nhi báo lại các ngươi gặp Huyết Đồ, lập tức chạy ngay qua đây, cuối cùng lại gặp ngươi chỗ này.
Mạc sư nhìn thấy Mục Trần bình an, dĩ nhiên mừng rỡ như trút được tảng đá đeo trong lòng, nhưng rồi cau mày nhìn bốn phía, hỏi:
- Mà tên Huyết Đồ kia đâu? Tên khốn này ăn gan báo hay sao mà đệ tử Bắc Linh viện cũng dám ra tay....
Mục Trần cười gượng một tiếng, chỉ về lùm cây gần đó, nhẹ giọng nói:
- Hắn chết rồi.
Mạc sư khẽ nhíu mày ngạc nhiên, còn Tịch sư sau lưng lại sửng sốt, vung tay lên đánh ra một luồng linh lực về phía bụi rậm, thổi cây cỏ bay tán loạn xơ xác, lộ ra một thi thể lạnh lẽo.
- Hả...
Mạc sư và Tịch sư nhìn thấy khối thi thể cứng đờ đang nằm kia, gương mặt cũng biến sắc, khó tin nhìn lại Mục Trần:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Mục Trần vừa muốn kể ra, lại có những tiếng xé gió truyền tới. Phóng mắt nhìn qua thì Liễu Minh đã mang theo nhân thủ Liễu vực chạy tới, trong đám còn có Liễu Mộ Bạch và Liễu Dương. Cả hai nhìn thấy Mục Trần bình yên vô sự, hiển nhiên bốn mắt đều trợn tròn kinh ngạc.
- Huyết Đồ?
Liễu Minh là người đầu tiên trong đoàn nhìn thấy thi thể kia, thần sắc biến hóa gấp gáp hỏi:
- Sao lại thế này?
Vừa hỏi xong, ánh mắt lợi hại cũng nhìn qua Mục Trần, bị đôi mắt đó nhìn chòng chọc khiến hắn cũng không thoải mái.
- Là ngươi làm?
Mục Trần liếc nhìn ánh mắt kia, lắc đầu, nói:
- Trước đó ta hắn đuổi giết, suýt chút nữa chết trong tay hắn. May thay giữa đường gặp một lão nhân, lão nhân đó liền ra tay đồ sát tên kia.
- Lão nhân?
Liễu Minh nheo mắt, hoài nghi liếc nhìn Mục Trần, vung tay lên, lập tức hai gã lâu la chạy đến bên cạnh thi thể Huyết Đồ, sờ soang tìm kiếm một hồi lâu, đều quay lại lắc đầu.
Liễu Minh thấy thế, khóe mắt run rẩy, lại nhìn Mục Trần, nở một nụ cười hiền lành chợt hỏi:
- Mục Trần, trên người Huyết Đồ có cái gì đó, ngươi có thấy không?
- Cái gì vậy?
Mục Trần trợn mắt nhìn lại, rồi cười nói:
- Lúc nãy lão nhân kia đồ sát hắn cũng có sờ soạng một trận, bất quá ta lẩn đi khá xa không dám lại đây, nên cũng không biết lão có lấy cái gì không.
Liễu Minh nhất thời lạnh mặt.
- Mục Trần, chớ có khua môi múa mép! Đồ đạc trên người Huyết Đồ nhất định là ngươi cầm. Cái lão nhân kia e cũng do ngươi bịa ra thôi!
Liễu Dương tức giận quát lên.
- Ý của ngươi là...
Mục Trần đưa ánh mắt cổ quái nhìn hắn, nói:
-... Tên Huyết Đồ này, là ta giết?
Liễu Dương chợt khựng lại, ngu ngơ cứng họng không biết nói gì. Huyết Đồ chính là cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ, một bước tiến vào Thần Phách cảnh. Mục Trần muốn giết hắn, quả thực như truyện cổ tích.
Liễu Mộ Bạch chỉ lạnh lùng quan sát Mục Trần, trong ánh mắt đột ngột có một ngọn lửa lạnh băng.
- Ha ha ha, Mục Trần a, ngươi cũng không cần phải đùa giỡn với ta, nếu thật ngươi có lấy cái gì đó, thì chỉ cần có thể giao lại, ta nhất định đa tạ thật hậu hĩnh, hơn nữa ngày sau sẽ tự mình đến Mục vực, để bày tỏ lòng biết ơn về chuyện này.
- Liễu tam gia, ta thực sự không phát hiện trên người hắn có cái gì, mới vừa nãy bị hắn đuổi giết suýt chết, ta nào dám chủ động đến gần hắn.
Mục Trần lắc đầu, khuôn mặt ngây ngô có vẻ vô cùng thành thật.
Liễu Minh trừng mắt, rốt cuộc không áp chế được lửa giận. Tuy hắn cũng không tin Mục Trần có thể thật sự giết được Huyết Đồ, nhưng dù sao ở đây cũng chỉ có hắn là đáng nghi nhất. Bước tới từng bước, giơ bàn tay chụp lấy Mục Trần, lạnh lùng gằn từng chữ:
- Ngươi đã không chịu nói thật, vậy ta sẽ tự mình lục soát ngươi!
Mục Trần nhìn bàn tay Liễu Minh vươn đến, tay phải liền nắm chặt, trủy thủ đen tuyền xuất hiện trong tay.
Nhưng ngay khi Liễu Minh sắp tóm được Mục Trần, một bàn tay khác cũng đưa lại, ngăn lấy hắn. Mạc sư liếc mắt nhìn Liễu Minh, thanh âm thản nhiên khiến cho Liễu Minh cứng người.