“Tiểu Bảo nói em trúng độc nặng rồi, không còn nhiều thời gian nữa, em cảm thấy nó nói đúng.
Em cảm thấy rất đau đớn, cực kỳ không muốn chết, chẳng biết phải nói sao với anh.
Dưới gối em có cất hai đồng năm hào, cô giáo nói thứ người chết để lại gọi là di (yi) sản, thế em có di sản là hai đồng rưỡi. Em muốn mua một chai nước ngọt, em còn chưa từng được uống nước có ga trong chai thủy tinh, nhưng sau đó không mua nữa, em nghĩ là nên để lại cho anh hai, anh đừng quên lấy nhé.
Nhưng mà em vẫn rất muốn uống.
Chờ em chết rồi, anh có thể đừng ném em đi không? Cô giáo nói người chết phải được chôn dưới đất, anh có thể chôn em trước cửa nhà mình không?
Cuộc đời em tuy rất ngắn ngủi (niệm zan, có nghĩa là rất ngắn), nhưng rất có ý nghĩa. Em cũng chẳng biết là có ý nghĩa gì nữa, cô giáo luôn nói cuộc đời con người ta phải có ‘ý nghĩa’, thế chắc em cũng có nhỉ.
Người em thích nhất là anh hai, người thích thứ nhì là Tiểu Bảo, hết rồi.
Tuy rất có ý nghĩa, nhưng vẫn không muốn chết.”
Ngụy Khiêm tỉnh giấc lúc bốn giờ sáng. Anh không biết mình mơ thấy những gì, có lẽ là chuyện quá khứ, vừa mở mắt liền nhớ đến bức di thư Ngụy Chi Viễn viết lúc nhỏ.
Chẳng biết có phải do nhìn thấy một bức di thư khác hay không.
Chuyện này, phải bắt đầu từ cú điện thoại cầu cứu khi Mã Xuân Minh nửa đêm rớt xuống cống.
Lúc đó Tiểu Bảo cũng không ở nhà, Ngụy Khiêm vốn định đi xem, nhưng hôm ấy anh ho nhiều quá, Ngụy Chi Viễn nhất định không cho đi.
Bình thường gặp tình huống này, Ngụy Khiêm đều không thèm tranh cãi, anh sẽ biểu hiện phong thái của người quen làm sếp – dùng hành động thực tế tỏ rõ, nơi này do ông định đoạt, có ý kiến khác? Ha, ngại quá, coi như rắm thoảng qua tai vậy.
Ngụy Chi Viễn phát hiện dùng lí lẽ vô ích, đành phải làm ẩu. Ngụy Khiêm đang bước ra ngoài, Ngụy Chi Viễn liền lao đến dùng lưng chặn cửa, sau đó dùng kỹ xảo chuyên nghiệp và động tác mau lẹ vô cùng, lôi cái cà vạt trên giá treo mũ áo ngay cửa, thoắt cái đã cột hai tay Ngụy Khiêm lên đó.
Ngụy Chi Viễn cũng không thắt nút gì cao siêu, rất dễ gỡ, nhưng thắng ở chân tay đủ nhanh nhẹn, động tác rất mau, nhân vài giây khi Ngụy Khiêm bị trói, cậu với tay lấy chìa khóa xe của anh, khóa trái cửa rồi cấp tốc chạy mất.
Bình thường phong cách xử sự ở nhà và ở bên ngoài của Ngụy Khiêm giống như phân liệt nhân cách vậy, ở bên ngoài gặp tình huống này, phản ứng đầu tiên vĩnh viễn là cởi ra, nhưng ở nhà phản ứng đầu tiên vĩnh viễn là nổi giận chửi bới trước.
Ngụy Khiêm không hề kiên nhẫn kéo một phát, trực tiếp giật bung cà vạt trói tay mình, giá mũ áo theo đó đổ ầm xuống, mấy thứ bên trên văng tứ tung.
“Mẹ kiếp!” Ngụy Khiêm cúi đầu nhìn vài giây, quyết định bỏ mặc đó khỏi thèm nhặt.
Nhưng đang định bước qua giá mũ áo đổ thì anh chợt nhìn thấy cặp của Ngụy Chi Viễn treo trên đó bị mở tung, hai quyển sổ ghi chép lăn ra ngoài. Một quyển còn bị mở ra.
Ngụy Khiêm hơi do dự, lo trong cặp có thiết bị điện tử gì đó rơi hỏng, liền hạ mình khom lưng mở cái cặp bình thường Ngụy Chi Viễn vẫn mang theo người, lúc này anh mới phát hiện cặp của Ngụy Chi Viễn thiếu công nghệ đến bất thường, bên trong ngay cả tai nghe cũng chẳng có, chỉ nhét vài cây bút với hai quyển sổ da mềm kia.
Quyển lăn xuống đất mở tung đầy các số hiệu và bút ký khó hiểu, tiếng Trung tiếng Anh lẫn lộn, Ngụy Khiêm hứng thú lật hai trang xem thử, tuy không hiểu nhưng vẫn cảm thấy rất lợi hại, sau đó anh phủi bụi rồi đặt sang bên.
Quyển còn lại anh vốn định làm thế luôn, cầm lên giũ nhẹ, ai ngờ nó chẳng biết là đồ cổ từ thế kỷ nào mà suýt nữa bung hết ra, bên trong kẹp một đống lộn xộn, còn rớt ra vài tờ giấy, tất cả đều rơi xuống rào rào như tuyết đổ.
Trong này có tập san học hành cắt từ báo, có cả đống tùy bút khó hiểu mà Ngụy Chi Viễn tự viết, cuối cùng Ngụy Khiêm nhìn thấy một tờ giấy ăn nhăn nhúm lẫn trong đó, viết đầy chữ là chữ.
Nét chữ màu đỏ sậm ngả vàng như rỉ sắt, Ngụy Khiêm cầm lên nhìn kỹ, tim bỗng đập mạnh, phát hiện đó lại là vết máu khô.
Đó là một bức di thư đúng như ý nghĩa, xem thời gian ghi lại thì là năm thứ hai khi cậu đi du học xa nhà.
Ngụy Chi Viễn từ tám tuổi đến ngoài hai mươi, từ chú khỉ con không chịu đi học như đại náo thiên cung biến thành phần tử trí thức du học về hiện giờ, phong cách viết di thư lại hầu như chẳng thay đổi, đều chia làm ba phần.
Đầu tiên cậu nói mình bị làm sao – là một lần gặp nạn khi lên núi dã ngoại, đồ đạc rơi gần hết, mất đi liên lạc với bên ngoài, cùng mấy người bạn xui xẻo nghĩ mọi cách tự cứu trong hoàn cảnh xấu vô cùng, cậu viết bức di thư này, tránh để chết rồi không ai chôn.
Phần thứ hai nói về di sản – tài khoản của cậu, cổ phần kỹ thuật vân vân đều xử lý như thế nào.
Cuối cùng, vẫn là tổng kết cuộc đời mình.
Song lần này Ngụy Chi Viễn không như lúc chưa hiểu chuyện, ngay cả hai chữ “ý nghĩa” là gì cũng chưa biết đã dõng dạc nói cuộc đời mình ngắn ngủi mà có ý nghĩa, Ngụy Khiêm thấy cậu dùng thứ cực mảnh dẫn dắt hướng đi của vết máu, khác với hai phần trên, ngôn ngữ cậu viết đổi thành tiếng Trung.
“Em từ khi sinh ra đến lúc chết, chính là từng chấp niệm đảo điên mà sắc bén, hồi tưởng lại thì thấy không còn gì khác. Lời anh Hùng nói, em hiểu rồi.”
“Chỉ là, nếu kết thúc ở đây, không thể gặp anh lần cuối, vẫn là một tiếc nuối lớn.”
Phía dưới là một chuỗi tên Ngụy Khiêm, mặt giấy mỏng manh mấy lần bị cứa rách, máu bết lại.
Ngụy Khiêm cẩn thận đưa tay chạm đến mặt ngoài tờ giấy cũ, đến xúc cảm thô ráp kia, dường như còn kèm theo những nhớ nhung và đau đớn đỏ tươi như lửa ở đầu kia thời không.
Cậu em trai cưng đã dùng máu viết tên anh trên giấy ăn trong tình huống vừa đói vừa rét gần như tuyệt vọng thế nào?
Mấy hàng chữ bằng máu ấy như một cây đinh, đóng vào lòng không nể tình chút nào, để lại một chuỗi các dấu ấn vĩnh viễn chẳng phai mờ.
Sau đó, dù vô đạo đức thì Ngụy Khiêm vẫn không nhịn được ngồi xuống, mở quyển sổ kẹp đầy các thứ của Ngụy Chi Viễn ra xem, anh phát hiện đó là một quyển nhật ký, Ngụy Chi Viễn mua ở sân bay khi đi nước ngoài, không viết mỗi ngày, đôi khi phải cách mươi bữa nửa tháng, nhưng sau một thời gian dài, quyển sổ vẫn chỉ còn lại vài tờ cuối.
Mà phần cuối cùng, là viết sau khi về nước gặp được Ngụy Khiêm, rồi lại đi gặp Tiểu Bảo.
Tất cả những giãy giụa và cứu rỗi, sự cứng cỏi cực đoan và yếu ớt cực đoan, toàn bộ tan vào giữa những hàng chữ.
Chính bởi vì vậy, Ngụy Khiêm đỡ giá treo mũ áo lại như cũ, hơn nữa khi Ngụy Chi Viễn đã chuẩn bị sẵn sàng chịu đòn mà về nhà, anh còn làm như chưa có chuyện gì xảy ra, không nhắc một câu về việc ai đó dám hỗn hào trói anh lại.
Rạng sáng mùa đông, trời còn chưa có vẻ như muốn sáng lên, ngay cả gió cũng không biết đã ngừng thổi tự bao giờ, xung quanh yên tĩnh cực kỳ.
Ngụy Khiêm chỉ có thể nghe thấy nhịp thở ổn định của Ngụy Chi Viễn ở bên tai.
Ngụy Khiêm muốn động đậy, nhưng từ tay đến chân Ngụy Chi Viễn đều quấn chặt lấy anh, tư thế y như ông Grandet nằm trên đống vàng, hạn chế anh trong một không gian nhỏ hẹp, khiến anh hơi khó chịu.
Ngụy Khiêm không muốn đánh thức cậu, thử cựa quậy, không ngờ dẫn đến Ngụy Chi Viễn đang ngủ vô thức bật lại, đôi tay bám trên người anh càng ôm chặt hơn, khiến Ngụy Khiêm suýt nữa ngạt thở.
Thằng ranh thối tha này nói còn dễ nghe hơn hát, thiếu điều tô vẽ mình thành tình thánh khổ sở không oán trách không hối hận, làm Ngụy Khiêm suýt nữa tin sái cổ.
Một động tác vô thức khi ngủ lại hoàn toàn bán đứng Ngụy Chi Viễn.
“Thằng ranh con.” Cuối cùng, Ngụy Khiêm đành phải rút một tay ra, gỡ cậu xuống khỏi người mình một cách khó khăn.
Ngụy Chi Viễn rốt cuộc bị quấy rầy đến, mơ mơ màng màng hỏi: “Hở? Anh?”
Ngụy Khiêm sờ đầu cậu: “Không có gì, ngủ đi.”
Nói xong anh đứng dậy vào toilet, rồi lại một mình đi lên ban công liền với phòng khách. Ban công vốn lộn xộn, chỉ có hai nơi ngồi được, nơi khác chất đầy mấy thứ linh tinh, sau đó được Ngụy Chi Viễn sửa thành phòng đọc sách, cậu mua sofa nhỏ mềm mại và bàn trà bện bằng mây, dưới trải thảm sạch sẽ, nếu muốn thì còn có thể ngồi bệt xuống đất, một bên là giá sách cao cao, bên còn lại treo tranh, cũng để rất nhiều ô đựng đồ be bé nữa.
Dưới bàn trà có thuốc và bật lửa, Ngụy Khiêm lấy một điếu định châm, chẳng biết nhớ đến điều gì mà lại do dự bỏ xuống.
Những hạt băng li ti đóng đầy cửa sổ, ngay cả đèn pha ô tô thỉnh thoảng đi qua cũng không chiếu tới tầng lầu cao thế này.
Ngụy Khiêm duỗi chân ngồi trên sofa, nhìn khoảng không mù mịt ngoài cửa sổ mà ngây ra một lúc, điếu thuốc chưa đốt vòng đi vòng lại trên đầu ngón tay, thi thoảng đưa lên ngửi cho đỡ thèm.
Trên đôi mắt anh như phủ một lớp thủy tinh trong suốt, ánh mắt bình tĩnh xuyên thấu ra ngoài, an bình tựa trăng thu trên mặt hồ ngút ngàn không gợn sóng.
Trong bóng đêm, đường nét ấy gần như là xinh đẹp.
Rất ít khi Ngụy Khiêm được rỗi việc để ngây ra như vậy, chẳng ai nhận ra anh đang nghĩ gì, anh dường như đã biến thành một pho tượng điển trai mà y như thật, chờ đợi mặt trời mọc lên.
“Tôi lại có thể cho thằng bé cái gì đây?” Đêm khuya tĩnh mịch, một ý nghĩ bỗng thoáng qua trong lòng Ngụy Khiêm.
Di thư thì dễ thôi, bởi vì đến cuối cùng người ta sẽ phát hiện rằng thật ra chỉ có vài việc để viết – từ đâu đến, dừng bước ở đâu, sót lại cái gì, còn nguyện vọng chi… cùng với quỹ tích của cuộc đời này, mà thực ra quỹ tích của đa số đều có thể dùng một câu nói để xuyên suốt từ đầu đến cuối.
Sinh tử một lần, thì ra chỉ thế mà thôi.
“Nếu tôi phát hiện mình cũng không còn nhiều thời gian, tôi có thể để lại gì cho thằng bé?” Ngụy Khiêm nghĩ như vậy, anh cảm thấy thân thể cực kỳ mệt mỏi, cơ ở eo vẫn âm ỉ truyền đến sự đau nhức xấu hổ, nhưng anh không còn buồn ngủ, thậm chí muốn ngồi ở đây đến tận bình minh. Trong lòng anh như có một dòng sông bị chặn nhiều năm, rồi đột nhiên xô tung, anh muốn đi theo dòng nước nhỏ ấy, xem chúng cuối cùng sẽ chảy đến nơi nào.
Nhưng cuối cùng Ngụy Khiêm không thể như mong muốn, bởi vì chẳng bao lâu sau, Ngụy Chi Viễn đã ra đây tìm.
Cậu thanh niên dụi mắt, khom lưng vươn hai tay từ đằng sau sofa ra đan trước ngực Ngụy Khiêm, gác cằm lên vai anh, cọ cọ lưu luyến vô cùng, ngáp một cái hỏi: “Sao anh dậy rồi? Không thoải mái à?”
Ngụy Khiêm: “Không ngủ được nên dậy đi loanh quanh thôi.”
Ngụy Chi Viễn cố gắng chớp đôi mắt muốn híp lại, kéo tay Ngụy Khiêm: “Tay anh lạnh quá, trời sắp sáng rồi, về nằm thêm một lúc nữa được không anh?”
Ngụy Khiêm không nối lại được mạch suy nghĩ bị cắt đứt, bèn đứng dậy theo tay cậu, Ngụy Chi Viễn lập tức không thèm giải thích gì dính chặt lấy anh, nói như làm nũng: “Anh, ngày mai nghỉ làm được không?”
Ngụy Khiêm lườm cậu một cái: “Nghỉ làm lấy đâu ra tiền? Đi bán thân hả? Bán thân là việc cần thể lực, anh thật sự không làm lâu nổi đâu.”
Ngụy Chi Viễn cười “hì hì”, cậu luôn cảm thấy không thật, chuyện này như một giấc mộng hạnh phúc tới quá nhanh vậy.
Cậu thậm chí bắt đầu sợ hãi bình minh, chỉ lo đây lại là một ảo giác tự tạo ra để lừa mình.
Ngày kế sau khi tan cuộc họp sáng, Ngụy Khiêm đột nhiên nói với Ngụy Chi Viễn: “Anh bảo người của phòng hành chính đặt vé máy bay cho em rồi, khoản đầu tư sắp sửa hoàn thành, cần phải có người kết nối, em đi một chuyến nhé.”
Mới thành công đã bị đuổi đi, Ngụy Chi Viễn thật sự phải hoài nghi là anh cố ý, nhưng dù sao đây cũng là việc nghiêm túc, huống chi không phải đầu tư cho một mình anh, Ngụy Chi Viễn dẫu không muốn làm việc hơn thì cũng chỉ đành bất mãn oán thầm trong bụng vài câu rồi quay về thu dọn hành lý.
Buổi tối trước hôm Ngụy Chi Viễn đi, đầu tiên là Tam Béo đến.
Tam Béo sắc mặt nghiêm trọng mang đến một tin tức: “Tất cả tài sản của Vương Lương Đống đều bị đóng băng, nhân viên liên quan đều bị khống chế, nhưng có cá lọt lưới – tên em họ giỏi gây chuyện kia đã mất tăm, hiện giờ đang bí mật truy nã, bọn anh hoài nghi có khả năng hắn sẽ đến tìm chú báo thù.”
Ngụy Khiêm ném kẹo cao su cai thuốc vào miệng, bình chân như vại: “Đến đi, nhiệt liệt hoan nghênh.”
Tam Béo nhìn mà sửng sốt: “Chú cai thuốc lá? Uống lộn thuốc hả?”
Ngụy Khiêm khoát tay: “Thân thể là nguồn vốn cách mạng, cái ngữ nhà giàu mới nổi không đủ cảnh giới tư tưởng như anh thì đừng nhiều lời, cút đi!”
Anh vừa nói xong, Ngụy Chi Viễn đã cười khanh khách kéo cửa bảo Tam Béo: “Anh Tam, em tiễn anh.”
Tam Béo: “…”
Thằng ôn này còn rất giỏi chỉ đâu đánh đó.
Tam Béo còn tưởng Ngụy Chi Viễn bắt Ngụy Khiêm cai thuốc, vậy nên trước khi đi ngạc nhiên nhìn cậu thanh niên ở cửa một cái, nghĩ bụng cậu nhóc này thật sự có thể có ảnh hưởng lớn như thế với Ngụy Khiêm ư?
Tam Béo không biết đây là việc tốt hay xấu, cảm xúc rất lạ lùng, đành buồn bực rời khỏi.
Chẳng biết có phải do Tam Béo quạ đen nói xui hay không, hắn đi chưa bao lâu thì Ngụy Khiêm liền nhận được một cú điện thoại.
Đối phương khúm núm hỏi: “Xin chào, cậu… cậu là Ngụy Khiêm à?”
Ngụy Khiêm mới đầu tưởng là tiếp thị, trước khi cúp máy không nhịn được châm chọc một câu: “Ông mua tin tức cá nhân của người dân nhỉ, ngay cả là ai cũng không biết, làm ăn như thế thì bán được cái gì?”
Đang định cúp máy thì đối phương lại đột nhiên hô to một tiếng: “Đừng, đừng cúp!”
Người đàn ông đầu bên kia dường như kích động quá mức, hơi thở nặng nề, thình lình hỏi: “Ngụy gì? Mẹ cậu tên là Ngụy gì?”
Câu hỏi kỳ lạ khiến Ngụy Khiêm sững ra giây lát, rồi anh lập tức nhận ra người đó là ai, liền cúp máy luôn không chút do dự.
Lát sau, số ban nãy gửi một tin nhắn: “Tôi biết cậu không muốn nhận tôi, nhưng cậu dù sao cũng là máu mủ của tôi, dù tốt dù xấu đều gặp mặt một lần, được không?”
Bên dưới kèm thêm thời gian và địa chỉ.
Ngụy Khiêm nhìn chằm chằm tin nhắn đó một hồi, suy nghĩ giây lát rồi đáp lại rằng: “Được thôi.”
Gửi xong, anh lập tức quyết đoán gọi cho người quen bên phía cảnh sát, cung cấp toàn bộ thời gian, địa điểm, cách thức gặp mặt và số điện thoại, cuối cùng Ngụy Khiêm còn thất đức bổ sung: “Tôi đoán bọn này chắc chắn là một nhóm, thành viên hẳn đều có tiền án tiền sự. Các anh lúc bắt người nhất định phải chú ý, tốt nhất là hốt trọn ổ, đừng để lọt tên nào.”
Anh bạn kia đồng ý luôn: “Không thành vấn đề, đám có tiền án còn tái phạm này là đáng ghét nhất, bắt được nhất định phải xử lý nặng.”
Ngụy Khiêm cười khẩy: “Không thể tốt hơn.”
Bởi việc này mà Ngụy Chi Viễn mới đầu thà chết không chịu đi, cuối cùng Ngụy Khiêm không thèm nói nhiều, ném cả người lẫn hành lý vào sân bay rồi lái xe nghênh ngang bỏ đi.
Không ngờ vừa đi liền xảy ra chuyện.
Cảnh sát có đủ manh mối, lại gặp dịp cuối năm cần tiến hành tổng kết công tác và khảo hạch, thành thử mọi người làm việc khá nhiệt tình, chẳng mất sức lắm đã bắt được tất cả.
Bao gồm Kỷ Học Văn không biết thật hay giả kia, tổng cộng bắt được bảy tám tên, cảnh sát hốt gọn cả ổ, tại hiện trường tìm được ê-te, dây thừng, gậy gộc và rất nhiều loại dao bị quản lý chặt, khỏi cần nhìn cũng biết bọn khốn nạn này định làm gì.
Tam Béo đến Cục cảnh sát xem thử, rồi gọi điện cho Ngụy Khiêm: “Anh thấy Kỷ Học Văn kia rồi, đó là một lão già đầu hói, còn luôn miệng đòi gặp chú, anh dùng đôi mắt X-quang quét thử, thấy hai người không thể nào có quan hệ máu mủ được.”
Ngụy Khiêm đang phải đi gặp một đối tác, cùng Tiểu Phỉ đi thang máy xuống lầu: “Lắm lời!”
Tam Béo: “Có điều, chú thật sự không đến xem thử à? Lỡ đâu thật sự…”
Ngụy Khiêm vẫn lạnh lùng vô tình: “Thật hay giả thì thế nào? Máu mủ là cái đếch gì!”
“Ôi, được rồi, cứ coi như là cái đếch đi.” Tam Béo bị chặn họng, chỗ khác người nhất của Ngụy Khiêm chính là không hề tò mò những chuyện người ta thường tò mò.
Cơ mà… cũng chẳng có gì là không tốt cả.
“Nhưng còn chút việc anh cảm thấy không ổn lắm.” Tam Béo nói, “Anh thấy trong đám bị tóm, hình như không có em vợ Vương Lương Đống.”
Ngụy Khiêm nhướng mày: “Anh nói tên đó trông thế nào?”
Cửa thang máy chợt mở ra giữa chừng, một tay khá lùn để tóc húi cua đi đến, bất kể khí chất hay ánh mắt đều không giống người làm việc trong tòa nhà này, ăn mặc trái lại không xấu, chắc cũng vì vậy nên bảo vệ mới cho vào.
Ngụy Khiêm không nhịn được nhìn hắn một cái, đúng lúc này Tam Béo nói: “Vóc dáng không cao, rất đen, tóc húi cua, mắt hơi lé… chờ lát nữa anh gửi ảnh cho chú, chú…”
Đồng tử của Ngụy Khiêm thình lình co lại, trong tích tắc, anh kéo vai Tiểu Phỉ mà đẩy cô ra sau, Tiểu Phỉ đang xem tài liệu họp, chân còn đi giày gót nhọn cao mười hai phân, trong lúc bất ngờ chỉ kịp hét nhỏ một tiếng, bị Ngụy Khiêm túm lên ném ra sau, gãy một gót giày, vội vàng vịn tường thang máy.
Trong thang máy sáng choang phản xạ ánh sáng chói mắt của con dao, cô nhìn thấy tay húi cua kia không biết lấy từ đâu ra một con dao găm sáng loáng, đâm thẳng tới Ngụy Khiêm.