Nếu không, anh sống chung với Lý Triều Kha có nhiều cơ hội như vậy, cô nam quả nữ, anh có thể không chừa thủ đoạn chiếm lấy cô, không có gì khó khăn.
Nhưng anh không muốn làm vậy.
Anh hy vọng có thể khiến cô cam tâm tình nguyện.
Trước đó, ôm lại hôn một chút, coi như lấy lãi trước thời hạn.
Suy cho cùng, anh cũng không phải thánh nhân, chỉ là một người bình thường bằng xương bằng thịt, anh cũng có cảm xúc.
Người trong gương có dung mạo xinh đẹp, mặc dù gặp ác mộng cả đêm, hai mắt hoảng sợ, nhưng hai má trắng hồng, môi không tô mà đỏ, nước da cũng đẹp hơn trước rất nhiều.
Có Thịnh Thế Hùng, cô thực sự không còn phải lo lắng nhiều như trước nữa.
Cô vẫn yêu thương con trai như trước, nhưng cô không muốn một ngày hai mươi tư tiếng phải trái tim luôn lo sợ, lúc nào hai mắt cũng phải nhìn chằm chằm anh.
Lý Triều Kha nhìn mình trong gương, nhỏ giọng nói: "Triều Kha, mày phải tỉnh táo, phải xốc lại tinh thần.”
"Lời nói của anh ta có vẻ bùi tai, nhưng chẳng qua chỉ là lời nói."
"Mày lấy gì để yêu anh ta? Yêu anh ta sau đó sẽ ra sao?"